Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 302

"Xong rồi!"

Hàn Nghệ khẽ thở phào một hơi, đặt cái kéo lên bàn đá, khẽ lau mồ hôi trên trán, thầm nghĩ, hái hoa đã lâu rồi, suýt nữa quên mất lão tử còn biết môn nghệ thuật này nha.

"Woa! Đẹp quá!"

Hùng Đệ há hốc mồm, lại là vẻ mặt sùng bái nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn đại ca, huynh thật là lợi hại."

Hàn Nghệ cười hô hố nói: "Hãy gọi ta là nghệ thuật gia."

Chỉ thấy trên bàn đá đặt một cái chậu nhỏ, trong chậu có một thang hoa hình xoắn ốc đi lên do năm loại hoa màu sắc khác nhau như hoa hồng, hoa cúc, hoa thạch lựu cùng với dây hoa tạo thành, ngũ sắc cân đối, phối hợp vô cùng tinh tế, nhưng bên trên thang hoa này lại là một bình đài do cỏ dại kết thành.

Người khác là 'Chúng tinh phủng nguyệt', còn hắn là 'Chúng hoa phủng thảo'!

Nguyên Mẫu Đơn là người hiểu về cắm hoa, nàng thấy hoa do Hàn Nghệ cắm, xây dựng tinh tế, màu sắc phối hợp cũng vô cùng khéo léo, vô cùng hài hòa, không có một loại hoa nào độc lĩnh, đều là hỗ trợ lẫn nhau, khiến người ta cảm thấy thiếu một thứ cũng không được, lại rất có tính hình tượng, không khỏi thấy nản lòng, lẽ nào đây thật sự là trò hắn đã chơi chán lúc nhỏ rồi sao?

Nàng đường đường là một nữ tử quý tộc, lại sinh ra trong viên lâm thế gia, vậy mà ở phương diện cắm hoa này lại không bằng một kẻ xuất thân nông phu.

Điều này khiến nàng rất không thoải mái.

Không nghĩ tới đây thật ra chỉ là một biểu hiện giả mà thôi, Hàn Nghệ là người trong Thiên Môn, cũng không phải nói hắn không có tài năng nghệ thuật, chỉ là hắn không có đi sâu nghiên cứu một môn nghệ thuật nào hết. Không giống những nghệ thuật gia chân chính kia, suốt ngày đều chuyên tâm chơi một thứ, việc này cần rất nhiều thời gian. Hàn Nghệ chỉ nắm bắt đặc trưng của một môn nghệ thuật hoặc một ngành nghề đặc thù nào đó, sau đó bắt chước thần vận, hoặc là thủ pháp của đại sư, hơi giả vờ một chút, khiến người khác vừa nhìn đã cảm thấy giống như vô cùng lợi hại.

Kỳ thật, phàm là đồ Hàn Nghệ chế tạo ra đều là tốt mã dẻ cùi, chịu không nổi bất kỳ khảo nghiệm nào, nếu như đem chậu hoa này đi dự thi thì tuyệt đối không thể nào nhận được giải.

Nhưng nói gì thì nói, nghệ thuật cắm hoa của Đường triều vẫn là chỉ mới thịnh hành trong cung đình, rất nhiều thủ pháp vẫn chưa xuất hiện, bao gồm cả phối hợp màu sắc, cùng với một số cấu tứ xảo diệu, Hàn Nghệ che mắt lừa dối Nguyên Mẫu Đơn một tí, đó tuyệt đối là không có bất cứ vấn đề gì.

Sự thật bày ra trước mặt, Nguyên Mẫu Đơn cũng chỉ có thể cúi đầu nhận thua, nói: "Cái này gọi là gì?"

Hàn Nghệ cười một tiếng: "Cái này có lai lịch lớn nha, ta gọi nó là cỏ khô cắm trên hoa tươi."

Hùng Đệ nghe vậy lập tức vui vẻ, nói: "Hàn đại ca, tên này của huynh thật thú vị."

Nguyên Mẫu Đơn hừ một tiếng: "Ngươi không muốn nói thì thôi."

"Đâu có, đâu có, không phải là ta không muốn nói, mà là vì tác phẩm của ta là ngẫu hứng, nào có tên tuổi gì?"

Nói xong, Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: "Nếu phải đặt tên, vậy thì gọi là 'Đóa hoa tự do' đi."

"Đóa hoa tự do?'

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Tại sao?"

"Đơn giản như vậy mà cô cũng không nhìn ra?"

Hàn Nghệ châm chọc Nguyên Mẫu Đơn một câu, sau đó mới nói: "Thông thường mà nói, cỏ đều là dùng để phụ trợ cho vẻ đẹp của hoa. Tuy đây không phải là điều pháp luật quy định, nhưng quan điểm này đã ăn sâu trong lòng mọi người, còn hơn cả pháp luật quy định, tương đương với việc tư tưởng của mọi người đều đã bám sâu vào điều này. Còn 'Đóa hoa tự do' này của ta là dùng hoa tươi để phụ trợ cho cỏ, vô hình trung đã phá vỡ quy luật này, cô cảm thấy hoa đẹp, ta cũng có thể cảm thấy cỏ đẹp, mỗi người một cách nhìn, đây chính là tự do, hiểu chưa?"

Tiểu Béo ngẩng cái đầu béo lên, lúc nó suy nghĩ luôn là cái vẻ mặt như hiểu như không.

Còn Tiểu Dã thì lại yên lặng gật đầu, bởi vì nó cũng là một người theo trường phái tự do, vì vậy vừa nghe là hiểu ngay.

Hoa Tử gãi gãi cái đầu, không quá để ý, tư tưởng của nó không đạt đến cảnh giới này.

Còn Nguyên Mẫu Đơn thì lại mang vẻ mặt mâu thuẫn, nàng hiểu không? Đương nhiên nàng hiểu, nhưng vấn đề là, sự hiểu biết này chưa từng có, không khỏi liếc nhìn Hàn Nghệ, nghĩ thầm, người này tuy thích nói hươu nói vượn, nhưng có những câu cũng đáng để người khác suy ngẫm.

Hàn Nghệ cười nói: "Mẫu Đơn nương tử, cô thấy ta nói nhiều như vậy, lại dạy cô nhiều như thế, miệng đã khô khốc rồi, có phải là cô nên làm chén nước cho ta giải khát không, nếu như là nước ướp lạnh thì không còn gì tốt hơn." Hắn biết những quý tộc này không thiếu hầm băng, đặc biệt là Nguyên gia, trong nhà không biết có bao nhiêu cái hầm băng.

Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, người đến nhà chính là khách, nếu đến một chén trà cũng không có, vậy thì không khỏi quá thất lễ rồi, nói: "Các ngươi đợi một lát." Nói xong, nàng bèn gọi một nữ tỳ đến, căn dặn cô ta vài câu.

Nữ tỳ kia lên đáp lời rồi đi ra phía sau.

Hùng Đệ đột nhiên cười hí hí nói: "Mẫu Đơn tỷ tỷ, những cây quýt này là của nhà tỷ sao?"

Nguyên Mẫu Đơn 'Ừm' một tiếng, có vẻ hơi tò mò nhìn Tiểu Béo.

Hùng Đệ lại nói: "Quýt mà lần trước Hàn đại ca lấy cho bọn đệ ăn chính là hái ở đây?"

Nguyên Mẫu Đơn cười nói: "Nếu các ngươi muốn ăn, ta có thể kêu người hái một ít cho các ngươi."

Hùng Đệ gãi đầu, mặt dày cười nói: "Đệ muốn tự đi hái."

Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Đừng đùa nữa, đệ trèo lên cây đó được à."

"Đệ... đệ không trèo được, nhưng Tiểu Dã được nha!"

Hùng Đệ ngẩng đầu nói.

Nguyên Mẫu Đơn mím môi, nói: "Các ngươi đi đi, cẩn thận một chút là được."

"Dạ!"

Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, huynh đi không?"

Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta thích ăn đồ làm sẵn."

"Vậy bọn đệ đi đây."

"Ừm, nhớ lời Mẫu Đơn nương tử vừa nói đấy."

"Lời gì ạ?"

"Cẩn thận một chút."

Hàn Nghệ trợn mắt nói.

"Dạ!"

Ba đứa Hùng Đệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa lập tức chạy tới rừng cây quýt phía bên kia.

Hàn Nghệ bắt chéo hai chân, huýt sáo, y như bộ dáng của các đại lão gia.

Còn Nguyên Mẫu Đơn thì lại tỉ mỉ quan sát chậu hoa tự do kia, hết sức chuyên chú.

Hai người dường như thật sự không có tiếng nói chung.

Hàn Nghệ huýt sáo một lúc, cảm thấy hơi buồn chán, thuận miệng hỏi: "Này, vườn trái cây này của nhà cô xây xong khi nào?"

"60 năm trước!"

Nguyên Mẫu Đơn nhìn bồn hoa, thản nhiên trả lời.

Hàn Nghệ lại nói: "Vậy là vườn trái cây nhà cô có trước, hay Vạn Niên cung có trước?"

"Cùng lúc."

"Nguyên gia các cô đúng là biết làm ăn đấy!"

Hàn Nghệ gật gật đầu, hành động này của Nguyên gia vô cùng rõ ràng, chính là muốn kiếm tiền của triều đình, lại thấy nàng vẫn nhìn bồn hoa kia, thở dài nói: "Ta nói này Mẫu Đơn nương tử, nghệ thuật là thứ không học được. Kỳ thật nó cũng không phân tốt xấu, nghệ thuật chính là tư tưởng, đem thứ trong đầu cô thể hiện ra ngoài thông qua phương thức mà cô mong muốn, đó chính là nghệ thuật. Tư tưởng của cô chỉ có một chút như vậy, không có khả năng học được 'Đóa hoa tự do' này của ta. Ta khuyên cô đừng phí tâm phí sức nữa. Nhưng nói đi phải nói lại, khi tư tưởng của cô đạt đến cảnh giới như ta thì cô không cần học nữa, bản thân cô đã có thể tự sáng tác được rồi."

"Đồ không biết xấu hổ!"

Nguyên Mẫu Đơn thu hồi ánh mắt lại, hung hăng lườm Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ không chút phiền não, nói: "Nhìn đi, nhìn đi, đây chính là tư tưởng hạn hẹp của cô đấy, tới tới lui lui chỉ có mấy câu như vậy, không biết xấu hổ, hạ lưu, vô sỉ, đây chính là một loại tư tưởng bị trói buộc."

Mắng người cũng là tư tưởng trói buộc? Nguyên Mẫu Đơn vừa tức giận vừa buồn cười, nói: "Vậy ta thật sự tò mò, nếu là ngươi, ngươi sẽ nói thế nào?"

"Nếu là ta, vậy thì vô cùng có tính nghệ thuật rồi. Nghe cho kỹ đây."

Hàn Nghệ hắng giọng một cái, nói: "Cô từ nhỏ thiếu sữa, lớn lên thiếu tình yêu, bà nội không thương, cô chú không yêu, má trái bị tát, má phải bị đấm, lừa thấy lừa đá, lợn thấy lợn đạp. Tiên thiên đã giống củ tỏi, rồi sẽ bị giã! Hậu thiên giống quả óc chó, rồi sẽ bị đập! Cả đời chính là con lừa, rồi sẽ bị quật! Cô nhìn cô xem, ông nội dạy cô luyện đao, cô luyện kiếm, cô lại luyện kiếm không xong, luyện thành cây kim. Kiếm vàng không luyện, đi luyện kiếm bạc! Cho cô Kiếm Tiên cô không chịu, phong cô Kiếm Thần cô không làm, cứ mặt dày khóc lóc kêu la đòi đi Kiếm Tiền. Hà tất phải vậy?"

Hắn nói hết một hơi.

Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy trợn mắt há hốc mồm.

Hàn Nghệ rất sung sướng nhìn nét mặt của Nguyên Mẫu Đơn, cười ha hả nói: "Có thấy không, đây chính là mắng người..., à không, đây chính là nghệ thuật."

Qua hết nửa ngày, Nguyên Mẫu Đơn mới há miệng thở một hơi, phục hồi tinh thần, sau đó cười khúc khích, rồi liền nhịn xuống, trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: "Nói hươu nói vượn."

"Lại nữa rồi." Hàn Nghệ lắc đầu thở dài, nói: "Đúng là gỗ mục không thể đẽo mà."

Nguyên Mẫu Đơn hừ nhẹ nói: "Ta thà làm gỗ mục, cũng không làm cột cong."

Hàn Nghệ sắc mặt ngẩn ra, nói: "Câu này cũng có chút nghệ thuật rồi đấy, xem như là một tiến bộ nho nhỏ đi."

Da mặt gã này dày như tường đồng vách sắt vậy, đúng là đao thương bất nhập.

Nguyên Mẫu Đơn hoàn toàn không còn gì để nói rồi.

Lúc này, nữ tỳ kia cũng bưng một cái khay đến, đặt lên bàn đá, thấy trên đó đặt một bình sứ lớn và một bình sứ nhỏ.

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Nước lạnh thì không có, đây là nước quýt lạnh."

Mức sống của người dân cổ đại không tồi a, đã uống cả nước trái cây rồi, đúng là xem thường người cổ đại rồi. Hàn Nghệ đến Đường triều lâu như vậy, vẫn chưa từng uống nước trái cây, chứ đừng nói đến nước trái cây lạnh. Lúc đang chuẩn bị uống, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên nói: "Bên này là mật mía lạnh, bỏ vào trong nước quýt sẽ ngon hơn một chút."

"Đã hiểu!"

Hàn Nghệ đặt nước quýt xuống, lại rót mật mía vào trong, sau đó uống một ngụm, chỉ thấy từ đầu lưỡi đến dạ dày mát lạnh, sảng khoái, đúng là quá sảng khoái. Nhưng vị ngọt dường như vẫn chưa đủ, không khỏi cầm cái bình nhỏ đựng mật mía kia lên, ngửi ngửi, lại thè lưỡi ra liếm liếm miệng bình, đột nhiên giống như nghĩ đến cái gì đó, lộ ra một nụ cười gian.

Nguyên Mẫu Đơn cẩn thận nhìn hắn, nói: "Ngươi cười cái gì?"

Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ta muốn hợp tác làm một mối sinh ý với cô."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Sinh ý gì?"

"Đường!"

Hàn Nghệ lắc lắc cái bình sứ nhỏ trong tay.

Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu mày, nói: "Có ý gì?"

Hàn Nghệ nói: "Ý của ta chính là, ta có một kỹ thuật chế đường, ta cam đoan là hiện nay trên đời không ai có, hơn nữa đường chế ra cũng ngon hơn đường hiện tại rất nhiều."

"Thật sao?"

Nguyên Mẫu Đơn sắc mặt cả kinh.

Đường triều mới thành lập không lâu, kỹ thuật chế đường cũng là du nhập từ Ấn Độ, kỳ thật cũng chỉ có vậy.

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Ngươi nói nghe xem."

Hàn Nghệ cười nói: "Cô đang đùa ta à, ta nói cho cô nghe rồi thì ta còn làm ăn gì nữa, nhưng căn cứ vào biểu hiện trước đây của ta, không có lý nào cô lại hoài nghi ta nha!"

Nguyên Mẫu Đơn kìm nén sự vui sướng trong lòng, hơi trầm ngâm nói: "Ngươi tính hợp tác thế nào?"

"Cô cung cấp nguyên liệu, ta cung cấp kỹ thuật."

"Nguyên liệu gì?"

"Mía, lợi nhuận chia 7 -3."

"Ta 7, ngươi 3."

"Cô bớt bớt đi, là ta 7, cô 3."

"Vậy thì không thể."

Nữ nhân này vẫn rất tham tiền nha! Hàn Nghệ nói: "Kỹ thuật này của ta là bảo vật vô giá, đến lúc đó cả nước đều phải dùng đường của ta, tiền này sẽ không ít đâu. Nhưng mía cũng không phải chỉ có nhà cô trồng, ta có thể tìm người khác hợp tác, đây rõ ràng chỉ có lợi cho cô."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Chia đôi. Nếu không thì ngươi cứ đi tìm người khác đi."

Hàn Nghệ hơi do dự, sau đó gật đầu nói: "Được! 5- 5 thì 5 -5."

Hắn nói là có thể tùy tiện tìm người hợp tác, nhưng kỳ thật cũng không nhiều lắm, chỉ có Nguyên gia là đối tượng hợp tác tốt nhất. Bởi vì hiện giờ không có luật độc quyền, hắn không có thực lực bảo vệ kỹ thuật của mình, nhưng Nguyên gia có thể bảo vệ được, dù sao bọn họ đã lũng đoạn rất nhiều kỹ thuật rồi.

Nguyên Mẫu Đơn lại nói: "Ngươi học kỹ thuật chế đường này từ đâu?"

"Học cái gì? Ta cũng chả đọc sách gì, không biết học hành gì hết, đây đều là ta tự sáng chế." Hàn Nghệ không biết xấu hổ nói.

Nguyên Mẫu Đơn hơi sốt ruột, nói: "Vậy ngươi tính khi nào bắt đầu?"

Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, nói: "Chuyện này hay là đợi chúng ta về rồi hãy nói đi."

Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, cũng cảm thấy mình đã hơi nóng vội, hiện giờ Hàn Nghệ vẫn phải biểu diễn cho hoàng đế xem, đâu có thời gian rảnh.

Hai người lại nói chuyện một lát, chợt cảm thấy ánh sáng đột nhiên tối đi, Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn cùng lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời lúc nãy còn trong xanh, chẳng biết từ lúc nào đã bay đến một đám mây đen.

"Trời sắp mưa rồi."

Hàn Nghệ và Nguyên Mẫu Đơn đồng thanh nói.

"Ta phải về rồi."

Hàn Nghệ vội vàng đứng lên nói.

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Sau sơn cốc có một con đường tắt đi thẳng đến Vạn Niên cung."

Bình Luận (0)
Comment