Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 304

"A.....!"

Tuy âm thanh từ hướng bắc truyền đến không lớn, nhưng vẫn khiến Lý Trị sợ tới mức hét to một tiếng.

Y là người sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, lại là con trai út của Trưởng Tôn hoàng hậu, cũng là con vợ cả, vì thế được Lý Thế Dân yêu thương hết mực, thậm chí không cho y đến đất phong của mình. Trong đám vương tử, chỉ có duy nhất y chưa từng đi.

Còn sau khi làm hoàng đế, lại có người cậu Trưởng Tôn Vô Kỵ ở bên cạnh bảo vệ. Thế nên, từ nhỏ đến lớn Lý Trị chưa từng gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, đến cả sự khó khăn cũng vô cùng ít. Kỳ thật ngay cả ngôi vị hoàng đế này, y cũng là mơ mơ màng màng ngồi lên. Trước đây y chưa từng nghĩ đến việc làm hoàng đế, cũng chưa từng tranh đoạt. Dù sao hồi đó y vẫn luôn cho rằng dù có thế nào cũng không đến lượt y.

Chính bởi vì cuộc đời quá thuận buồm xuôi gió, thế nên trong đêm đen này, vài tiếng sụt lở vang lên cũng đã đủ dọa y mất hồn mất vía.

Võ Mị Nương cũng một thân chảy đầy mồ hôi, nhưng nàng không giống Lý Trị, nàng đã gặp quá nhiều khó khăn. Càng là loại thời điểm này, sự cứng rắn trong xương cốt nàng sẽ càng bộc lộ ra, nắm chặt cánh tay của Lý Trị, an ủi: "Bệ hạ không cần sợ, nước lũ tạm thời sẽ không đến đây được, chúng ta có đủ thời gian để rút lui."

Lý Trị hoảng hồn, nói: "Nhưng nàng bảo trẫm rút đi đâu?"

Lúc này có một người nói: "Bệ hạ, có thể đến tháp Cửu Long ở gần đây tránh tạm, ở đó địa thế bằng phẳng, hơn nữa vô cùng kiên cố."

Người này chính là Tiết Nhân Quý.

Võ Mị Nương lập tức nói: "Vậy đến tháp Cửu Long, ở đây tất cả tạm thời do Tiết tướng quân phụ trách."

"Tuân lệnh!"

Tiết Nhân Quý lập tức dẫn đám người Lý Trị lui về tháp Cửu Long, đồng thời lại sai người đi sơ tán mọi người.

Cùng lúc đó, toàn bộ Vạn Niên cung nổi lửa sáng rực, khắp nơi đều là những cây đuốc di động. Tiếng bước chân, tiếng hét vang lên, loạn thành một bầy.

Nhưng Lý Trị, Võ Mị Nương cũng không rảnh để bận tâm nhiều như vậy. Dưới sự bảo vệ của đám vệ binh, đã đi theo đường lớn chạy về phía tháp Cửu Long.

Tháp Cửu Long này không phải được dựng bằng gỗ, mà là dùng đá để xây thành, vô cùng kiên cố.

Lý Trị vừa mới bước chân vào tháp Cửu Long, thì nước lũ đã kéo tới càn quét Vạn Niên cung.

"Báo...! Khởi bẩm bệ hạ, nước lũ đã phá vỡ Huyền Vũ Môn."

Một gã thống lĩnh vệ quân vọt tới bẩm báo.

Lý Trị nghe vậy trong lòng sợ run, thế này thì đến cũng quá nhanh rồi, vội vàng chạy lên tầng tháp cao nhất.

Tuy nói hiện giờ là đêm tối, căn bản nhìn không rõ, nhưng nghe thấy tiếng trùng kích của nước lũ, càng khiến người ta sợ hãi.

Lại qua một lát, nước lũ đã đến tẩm cung của Lý Trị rồi.

Lý Trị đứng trên tầng thượng tháp Cửu Long, thở hổn hển, nhìn từng ngọn đuốc một biến mất, biết đó chính là từng tính mạng một, toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi. Lần đầu tiên y hiểu, sinh mạng là mong manh đến cỡ nào, nếu như chậm một khắc thì y đã toi mạng thật rồi, đây đúng là chết oan nha!

Còn Võ Mị Nương cũng mặt đẫm mồ hôi, hồi nãy là nàng cố nén sợ hãi, bây giờ mồ hôi mới không ngừng tuôn ra.

Lý Trị đột nhiên liếc nhìn Võ Mị Nương, trong lòng cảm động vạn phần, đây thật sự là hhoạn nạn mới thấy chân tình nha. Trong giây phút sinh tử hiểm nguy, vẫn là Võ Mị Nương ở bên cạnh y không rời nửa bước, thế là nhẹ nhàng kéo Võ Mị Nương vào lòng, cảm kích nói: "Mị Nương, lúc nãy đúng may là có nàng!" Ánh mắt đột nhiên cũng dần trở nên kiên định.

Võ Mị Nương nói: "Mị Nương cũng đâu có làm gì, nếu không phải Hàn Nghệ liều chết đánh thức chúng ta, thì hậu quả thật không dám tưởng tượng."

Lý Trị đột nhiên kịp phản ứng lại, nếu không phải có Hàn Nghệ, thì có thể y đã thật sự bị nước lũ cuốn đi rồi, vội vàng quay đầu lại gọi: "Hàn Nghệ."

Nhưng không có ai đáp lại.

Tên này đi đâu rồi? Lý Trị quay qua Trương thiếu giám hỏi: "Thiếu giám, Hàn Nghệ đâu?"

Trương thiếu giám nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt cũng mờ mịt.

Trong lòng Lý Trị căng thẳng, vội vàng hô: "Người đâu, người đâu mau tới đây."

Một lát sau, Tiết Nhân Quý đi đến, nói: "Bệ hạ có gì phân phó?"

Lý Trị nói: "Khanh có thấy Hàn Nghệ đâu không?"

Tiết Nhân Quý sửng sốt, nói: "Hồi bẩm bệ hạ, lúc nãy khi chúng ta đến tháp Cửu Long đã không thấy Hàn Nghệ rồi."

"Cái gì?"

Lý Trị cả kinh, nói: "Lúc nãy vẫn còn đi cùng, sao lại không thấy rồi? Mau mau phái người đi tìm."

Võ Mị Nương nói: "Bệ hạ chớ sốt ruột, thiếp thấy Hàn Nghệ nhất định không có chuyện gì."

Lý Trị kinh ngạc nói: "Tại sao?"

Võ Mị Nương nói: "Lúc nãy một đám người chúng ta cùng đến đây, Hàn Nghệ không thể nào đi lạc, vậy thì nhất định là tự hắn rời đi rồi, thiếp nghĩ hắn nhất định đã đi giúp những người khác."

Lý Trị sửng sốt, gật đầu nói: "Nói có lý, nói có lý."

Ở trong một sơn cốc phía Tây Nam Vạn Niên cung, nơi này chính là vườn quả của Nguyên gia.

"Nước lũ đến rồi, nước lũ đến rồi, mọi người chạy mau đi!"

Chỉ thấy hơn mười nam nữ tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch điên cuồng chạy ra ngoài. Bọn họ dường như đã quên mất Nguyên Mẫu Đơn sống ở nơi sâu nhất trong cốc. Nhưng ở giờ khắc này, ai còn có thể chú ý đến người khác, đương nhiên phải tự bảo vệ mình rồi.

Nguyên Mẫu Đơn sống sâu trong cốc cũng đã giật mình tỉnh lại, nghe thấy bên ngoài hô "Lũ lớn tới!", thì cũng sợ đến mức mặt trắng như tờ giấy, liều mạng chạy ra ngoài.

"Ai u!"

Đột nhiên nàng bị vấp chân, ngã nhào xuống đất.

Nàng vội vàng bò dậy, chợt thấy mắt cá chân truyền đến một cơn đau, nhưng lúc này nàng không có cách nào, chỉ có thể cắn răng, khập khễnh chạy ra ngoài.

Chỉ nghe thấy tiếng nước lũ chảy ầm ầm từ chỗ cao phía bắc truyền đến, hơn nữa càng lúc càng to.

"Á.....!"

Chợt nghe thấy một tiếng hét thảm.

Nguyên Mẫu Đơn nghe thấy tiếng kêu thảm này, nhưng lại không nhìn thấy, liền đưa mắt nhìn một mảng tối đen xung quanh, chợt nghe thấy tiếng trùng kích của nước lũ, trong lòng hoảng hốt, không chú ý dưới chân, lại ngã nhào xuống đất.

Nguyên Mẫu Đơn ngồi trên mặt đất, ngửa mặt nhìn xung quanh, đôi mắt cực kỳ xinh đẹp đã lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Đúng lúc nàng đang tuyệt vọng, thì một chùm sáng từ bên trái chiếu đến, thế là nàng quay đầu lại, chỉ thấy một người lao đến, không đợi nàng kịp phản ứng thì đã bị người kia một tay bế lên, kéo nàng lao về phía rừng quýt bên cạnh.

"Mau trèo lên trên!" Một giọng nói gấp gáp vang lên.

Ý nghĩ cầu sinh đột nhiên dâng lên trong đầu Nguyên Mẫu Đơn, để nàng liều mạng trèo lên trên, chỉ nghe tiếng nước lũ theo sát sau lưng, khiến nàng phải thục mạng mà trèo.

Ầm một tiếng!

Bỗng nghe thấy tiếng nước lũ đập mạnh vào sườn núi.

Nguyên Mẫu Đơn chỉ cảm thấy dưới chân hơi ướt, sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài, bất chấp tất cả mà leo lên.

Bởi vì rừng quýt này được dựng trên đồi cao, không phải là dựa vào núi, là một mảnh đất đồi, nước lũ không dâng lên được nữa.

Khi leo đến đỉnh đồi, Nguyên Mẫu Đơn trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất, nghe tiếng nước chảy bên dưới, biết mình xem như đã thoát chết.

Thở phào hai hơi, nàng đột nhiên ngồi bật dậy, quay đầu lại nhìn, bên dưới là một mảng tối đen, con ngươi của nàng bắt đầu từ từ mở to ra, lớn tiếng hét: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ..."

Nhưng bốn phía chỉ nghe thấy tiếng nước chảy.

"Hàn Nghệ...!"

Nguyên Mẫu Đơn tựa hồ vẫn không cam lòng, dùng hết sức bình sinh đứng dậy, gào lên như điên.

Chợt nghe thấy cách đó không xa có người nói: "Đại tỷ à, ta ở đây nè, đừng có gào nữa, đêm hôm khuya khoắt, cũng không ngại làm phiền người khác ngủ sao?"

"Hàn Nghệ!"

Nguyên Mẫu Đơn lập tức vui đến phát khóc, khập khiễng đi tới, lờ mờ nhìn thấy một người nằm sấp trong bụi cỏ, không phải Hàn Nghệ thì là ai.

Nàng tức khắc từ khóc sang cười, vừa vui vừa tức, ngồi xuống, nói: "Ngươi nằm ở đây làm gì?"

Hàn Nghệ đến đầu còn không thèm ngẩng lên, nói: "Cô còn không biết xấu hổ nói à, lúc nãy ta chỉ bảo cô leo lên, chứ không phải bảo cô giẫm lên đầu ta mà leo lên, cô có biết suýt nữa ta đã bị cô đạp chết rồi không?"

Đây cũng không phải là nói đùa, lúc nãy Nguyên Mẫu Đơn trong lúc hoảng loạn, giẫm cả hai chân lên đầu hắn, làm hắn đến leo lên cũng không leo được, bản thân sợ muốn chết, đến cây đuốc cũng quăng mất, lúc này mới giữ được tính mạng.

Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, bỗng nhớ lại, lúc nãy quả thực hình như đã giẫm lên thứ gì đó, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng lên, nói: "Xin lỗi, ta... thật sự không cố ý."

Hàn Nghệ nằm sấp không nhúc nhích, mơ mơ hồ hồ nói: "Bỏ đi, bỏ đi, mẹ nó, ta đã sắp mệt chết rồi, Mẫu Đơn nương tử à, cô thật sự nên giảm béo một chút."

Kỳ thật đây không phải là vấn đề giảm béo, vấn đề là Nguyên Mẫu Đơn cao hơn hắn một chút, nhẹ hơn thì có thể nhẹ được bao nhiêu đây. Nếu là lúc bình thường, thì Hàn Nghệ chưa chắc đã có thể ôm Nguyên Mẫu Đơn chạy nhanh như vậy, thật sự là hơi thở tử vong đã bức ra hết tiềm lực của hắn, cho nên mới bộc phát ra được khoảnh khắc ấy. Chẳng qua việc này đối với Hàn Nghệ mà nói cũng không xa lạ gì, ở hậu thế hắn cũng từng mấy lần dựa vào tiềm lực bạo phát mà thoát khỏi cái chết.

Chưa kịp cảm động đã bị thằng cha này làm tức chết rồi, Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt, xì một tiếng, nói: "Ngươi mới cần giảm béo."

"À, ừm, ừm! Ngon, ngon, quýt nhà cô đúng là không chê vào đâu được, ta hái bừa ba quả, mà quả nào cũng ngọt như vậy, chất lượng tốt, đáng tin cậy."

Trong màn đêm, ở rừng quýt trên đồi cao, chỉ thấy trên cành một cây quýt có một bóng người đang nằm, miệng thì ăn, giọng nói cũng không rõ ràng.

Đúng là Hàn Nghệ.

Mà dưới cây còn có một bóng hình xinh đẹp, cao gầy đang ngồi đó, lưng dựa vào thân cây, nghe người trên cây nói nhảm, không khỏi cười khúc khích, sau đó lại nhấp môi nói: "Ngươi ăn thì cứ ăn, sao lại phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?"

"Khen quýt của cô mà cũng không được à, thật là..."

Hàn Nghệ buồn bực lắc đầu, lại nghe thấy vài tiếng răng rắc, khi cành cây lắc lư, trong ngực thằng cha này lại có rất nhiều quýt rớt ra, ăn rất là nhiệt tình, chả nể mặt ai cả.

Qua một hồi lâu, Nguyên Mẫu Đơn đột nhiên hỏi: "Hàn Nghệ, ngươi đặc biệt đến cứu ta sao?"

"Này, hỏi ngươi đấy?"

"Mắc ăn quýt, không rảnh." Hàn Nghệ hừ một tiếng.

"...!"

Nguyên Mẫu Đơn khẽ cắn môi, thầm mắng, đúng là đồ nhỏ mọn.

Hàn Nghệ lại cười ha hả, nói: "Đùa thôi, chẳng qua câu cô hỏi cũng quá ngốc rồi, đương nhiên là ta đến cứu cô, chẳng lẽ ta mạo hiểm mưa lũ đến đây ăn trộm quýt nhà cô à, Tiểu Béo cũng không làm được chuyện này."

Nguyên Mẫu Đơn nói: "Tại sao ngươi lại đến cứu ta?" Nàng tự hỏi quan hệ giữa nàng và Hàn Nghệ còn không đến mức bất chấp nguy hiểm tới cứu nàng.

Hàn Nghệ cười nói: "Nếu cứu người mà còn cần lý do, vậy thì cứu làm gì. Ở thời khắc thế này này, vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau. Dù sao thì có thể cứu được thì cố cứu thôi, lượng sức mà làm. À, cũng may trận lũ này xảy ra ở dãy núi phía Bắc, nếu như xảy ra ở gần đây, vậy thì cô chỉ có cách tự cầu nguyện mà thôi. Mà cũng may là ban ngày cô nói cho ta biết có một con đường tắt có thể đi thẳng đến chỗ này, nếu không thì ta cũng không dám đến. Bởi vậy có thể thấy, người tốt sẽ có báo đáp nha!"

Thì ra khi ra khỏi tẩm cung của Lý Trị, lại nghe thấy tiếng động từ phía Bắc truyền đến, Hàn Nghệ đột nhiên nhớ đến Nguyên Mẫu Đơn. Bởi vì đã căn dặn bọn Tiểu Béo xong rồi, mà những người còn lại thì Tiết Nhân Quý cũng đã phái người đi gọi. Duy chỉ có Nguyên Mẫu Đơn là một mình ở bên ngoài, hắn cho rằng có thể đến kịp, vì vậy liền chạy đến đây, muốn thông báo cho Nguyên Mẫu Đơn một câu. Dù sao hắn và Nguyên Mẫu Đơn cũng có thể xem là bằng hữu, hơn nữa Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y còn là kết nghĩa kim lan, dù sao có thể cứu được thì cứu thôi, đâu biết được trận lũ này đến nhanh như vậy, suýt nữa đã lấy mạng hắn rồi.

Nhưng cũng may mà lúc đó hắn không hề chần chừ, nếu đến muộn một khắc, e rằng Nguyên Mẫu Đơn đã bị nước lũ cuốn đi rồi.

"Bất luận nói thế nào, vẫn là phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi, sợ rằng ta đã bị nước lũ cuốn đi rồi."

"Đây là nhất định rồi, ta tiếp nhận lời cảm ơn của cô, bao gồm cả quýt cô tặng ta."

Nguyên Mẫu Đơn hơi sững sờ, sau đó khẽ cười.

Bỗng một trận gió đêm thổi qua.

"Hắt xì, hắt xì!"

Nguyên Mẫu Đơn khẽ run người, hắt hơi liền hai cái, không khỏi ôm hai cánh tay, nàng chỉ mặc một bộ váy ngủ chạy ra ngoài, đêm hôm khuya khoắt thế này, đúng là dễ bị lạnh.

"Ài!"

Dưới gốc cây có một tiếng thở dài.

Nguyên Mẫu Đơn đang chuẩn bị hỏi sao hắn lại thở dài, thì đột nhiên một tấm vải trùm lên đầu nàng.

Lại nghe Hàn Nghệ nói: "Có hơi hôi tí, nhưng cứ lấy dùng tạm đi."

Nguyên Mẫu Đơn một tay kéo tấm "Vải" kia xuống, là một cái áo khoác, nói: "Ngươi thì làm sao bây giờ? Ta không cần đâu, hay là ngươi cầm về đi."

"Chê hôi?"

"Không phải."

"Vậy thì đắp đi, cứ coi như là giúp ta."

"Hả?"

"Ai bảo ta có danh hiệu 'Người bạn của chị em phụ nữ' chi."

Bình Luận (0)
Comment