Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 407


Tiêu Vô Y tuyệt không phải là nữ nhân thích hư vinh, nhưng duy chỉ có đối với những lễ vật mà Hàn Nghệ tặng cho nàng là không có một chút năng lực chống cự.

Bất kể là một miếng điểm tâm vô cùng bình thường lúc trước, hay là Vô Y cầm cách đó không lâu, nàng đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Nàng tâm khẩu bất nhất, nói chỉ ngồi ở trong đình một lát, rồi lại tìm một lý do, cúi đầu trở lại gian nhà gỗ nhỏ kia.

⊙⊙
Hiện giờ đã là đầu mùa đông, tuy rằng bầu trời vẫn còn sáng, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, nhưng vẫn lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Hàn Nghệ đứng ở trước nhà, bị gió lạnh thổi đến run hết cả người, hai tay ôm ngực, miệng lẩm bẩm: "Cái bà nương này thật đúng là bản tính khó dời, có quà là quên luôn lão công.

Đúng rồi, nhìn lén lão bà mình thay quần áo, hẳn không tính là trái đạo đức đâu nhỉ, chắc chắn là không tính, mà cũng không phải là chưa từng thấy qua."
Hắn đưa Tiêu Vô Y quần áo, chắc chắn là có mục đích, tỷ như như nói giúp đỡ thay quần áo gì gì đó, nhưng vừa rồi khi Tiêu Vô Y vừa nhìn thấy bộ váy mới, liền đuổi hắn ra ngoài cửa, qua cầu rút ván cực kỳ trực tiếp, không có nửa điểm giấu diếm.

Nhưng mà bước chân của hắn vừa bước ra, đã lập tức thu trở về, không khỏi nhớ lại lúc trước khi vẫn còn ở Dương Châu, hai mắt của mình mới vừa mới tiến đến trước khe cửa, thì đã bị Tiêu Vô Y đá bay rồi, hiện giờ nhớ lại, không khỏi sợ hãi nha.

Hắn để lại trong lòng Tiêu Vô Y một bóng ma, nhưng lại không biết vô ảnh cước của Tiêu Vô Y cũng để lại một bóng ma trong lòng hắn.

Lại một lát sau, Hàn Nghệ thật sự là không chờ được nữa, reo lên: "Vô Y, nàng xong chưa vậy, đây chính là phục sức kiểu mới, nếu nàng không biết mặc, thì ta có thể cống hiến sức lực nha."
Trong phòng im lặng không thấy tiếng trả lời.

Hàn Nghệ gấp đến độ hai tay chà xát, nói: "Vô Y ơi, Vô Y à...!nàng không lên tiếng là ta vào đấy nhé."
"Chàng cứ vào thử xem."
Trong phòng truyền tới một thanh âm lạnh như băng.

Khuôn mặt Hàn Nghệ thoáng chốc giống như quả cà tím vậy, sớm biết vậy vừa rồi đã không đả kích tự tin của nàng, giờ thì tốt rồi, nàng lại bắt đầu dùng vũ lực chế bá rồi, thế là hắn đặt mông ngồi vào cái ghế đẩu mà Tiêu Vô Y bố thí cho hắn, một tay chống cằm, rất là sầu muộn.

Một lát sau, trong phòng đột nhiên truyền tới một thanh âm êm tai: "Hàn Nghệ."
Hàn Nghệ vừa nghe, kích động nhảy lên: "Đến đây, đến đây."
Hắn mang tâm tình kích động đi tới trước cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, két...một tiếng, cửa mở ra một cái khe nhỏ, trong lòng không khỏi vui vẻ, lại đẩy tiếp cái nữa, cửa gỗ cũ nát mở ra.

Cửa vừa mở ra, Hàn Nghệ đầu tiên là chớp chớp hai mắt, lập tức hai mắt đăm đăm, cho dù có là người ngoài hành tinh, thì ánh mắt của hắn cũng không đăm đăm như vậy.

Chỉ thấy thân thể mềm mại tuyệt mỹ kia được bao bọc bởi một cái váy sam tuyết trắng, vô ti vô ngân, ẩn hiện như mây, ưu nhã, hào phóng, làm cho người ta không dám đụng vào.


Cổ áo mở tới giữa ngực, khiến cho hai tòa Tuyết sơn dường như muốn phá áo vọt ra, eo thon như liễu phong, khuôn mặt như kiểu hoa chỉ thủy, lại có vẻ cực kỳ quyến rũ động lòng người.

Đẹp!
Quá đẹp!
Dùng da thịt trắng như tuyết để hình dung màu da của Tiêu Vô Y, là tuyệt đối không khoa trương.

Da thịt của Nguyên Mẫu Đơn tuy cũng hoàn mỹ, nhưng còn xa mới trắng bằng Tiêu Vô Y.

Điều này cũng làm cho người ta có một loại cảm giác người váy hợp nhất, váy như khói mây, mắt như sao trời, răng như trăng sáng, tựa như tiên tử trong mây, như mộng như ảo.

Hàn Nghệ đã từng gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng vẫn không khỏi lộ ra vẻ si ngốc.

Thật ra cũng không phải nói Tiêu Vô Y đẹp tới mức đệ nhất thiên hạ, chỉ là vì nàng xuất thân danh môn, nhưng tính cách lại quái dị thay đổi thất thường, khiến cho Tiêu Vô Y có một khí chất độc nhất vô nhị.

Trong những nữ nhân mà hắn từng tiếp xúc, chưa từng có ai có khí chất này, đó là sự tự tin, ưu nhã, hào phóng, nhưng cũng có quyến rũ, thẹn thùng, và còn ẩn ẩn mang theo một tia ngạo mạn.

Hàn Nghệ từng cho rằng đã rõ sắc đẹp của Tiêu Vô Y như lòng bàn tay, nhưng vào thời khắc này, hắn lại cảm thấy những gì mình biết chỉ là một góc băng sơn của nàng.

Tiêu Vô Y thấy thằng cha này đứng ở cửa, si ngốc không nói gì, trái tim không khỏi đạp thình thịch.

Bởi vì Hàn Nghệ rất ít khi lộ ra loại ánh mắt quên hết tất cả này, mà đây vẫn là lần đầu tiên khi nhìn nàng, hai má tuyết trắng bỗng hồng nhuận, lại càng lộ vẻ kiều diễm động lòng người.

Nàng mím môi cười, hạ giọng nói: "Hàn Nghệ."
"Ừm?"
Hàn Nghệ phát ra một tiếng ậm ừ trong cổ họng.

"Chàng chảy nước miếng kìa."
Tiêu Vô Y nhấp môi nói.

Hàn Nghệ ngẩn ra, theo bản năng khẽ rít vào, còn dùng tay lau đi khóe miệng, nhưng ánh mắt vẫn như trước đăm đăm nhìn Tiêu Vô Y.

Tiêu Vô Y thấy vẻ mặt buồn cười kia của hắn, làm sao còn nhịn được, khanh khách cười.

Hàn Nghệ chợt cảm thấy xấu hổ vô cùng, có thể thấy được trong khi nàng lay động, trước ngực kia như sóng to gió lớn phập phồng, hai mắt không khỏi mở lớn hơn nữa, ánh mắt trở nên càng thêm si ngốc, loại diễm phúc này, tiêu thụ một hồi, phải ngắn đi bao nhiêu năm tuổi thọ a!
Tiêu Vô Y gặp ánh mắt của hắn nhìn chăm chú vào trước ngực mình, khẩn trương đưa tay ngăn trở, xì nói: "Hạ lưu."
"Oan uổng a!"

Hàn Nghệ la hét một tiếng, kích động tiến lên, trở tay đóng cửa lại.

Đây quả thực đói sói lạc bầy cừu a!
Tiêu Vô Y không khỏi mau lui một bước, nói: "Chàng muốn làm gì?"
Hàn Nghệ nghiêm túc nói: "Đương nhiên là phòng ngừa sắc lang nhìn lén thê tử dung mạo như thiên tiên của ta."
Tiêu Vô Y mặt đỏ xì nói: "Giữa rừng núi hoang vắng này, lấy đâu người nào, trừ chàng tên đại sắc lang này ra."
"Nàng đã xem thấu rồi, vậy ta đây cũng không cố ẩn giấu nữa." Hàn Nghệ xoa xoa tay, ha hả cười xấu xa, nói: "Muội tử, ta thấy nàng hãy bó tay chịu trói đi thôi."
Tiêu Vô Y cười khúc khích, thả tay xuống đến, nói: "Cho dù chàng có sắc tâm, có sắc đảm, nhưng nói năng lực muốn bảo ta bó tay chịu trói, thì chàng lại thiếu khuyết không ít."
Hàn Nghệ hết chỗ nói rồi, đáng thương nhìn Tiêu Vô Y.

Tiêu Vô Y cười, đầu hơi hơi quay đi, thật giống như nói, tỷ không thèm làm đấy.

Buồn cười, cô nàng này cứng mềm không ăn, xem ra chỉ có đánh lén thôi? Hàn Nghệ đôi mắt vừa chuyển, đột nhiên phi thân lao thẳng tới, chỉ cảm thấy trước mắt bóng trắng chợt lóe, đập vào mi mắt là bức tường.

Mẹ kiếp!
Phanh!
Hàn Nghệ lấy một tư thế không theo quy tắc thông thường ghé vào dưới tường, sau đó lại lấy một động tác super lag, chậm rãi từ trên tường tuột xuống.

Tiêu Vô Y xem đến si ngốc, miệng nhỏ hồng nhuận hình chữ o, nàng cũng không nghĩ đến Hàn Nghệ sẽ điên cuồng như vậy, không ngờ lấy thân xác máu thịt này đi đỡ tường.

Đều nói anh hùng cũng khó qua cửa mỹ nhân.

Nhưng, kẻ lừa đảo dường như cũng không kém bao nhiêu a.

"Hàn Nghệ!"
Trôi qua một lát, Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ vẫn tựa vào trên tường, không khỏi có chút lo lắng, nhẹ nhàng hô một tiếng, thấy vẫn không có động tĩnh, trong lòng nóng nảy, bước nhanh tới, vừa mới ngồi xổm xuống, Hàn Nghệ đột nhiên hai mắt mãnh liệt trợn trừng, đưa tay liền ôm lấy.

Vẫn là câu cách ngôn kia, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều là phí công a!
Tiêu Vô Y nhanh tay hơn, một chưởng đẩy dời đi, vô cùng lỗ mãng đẩy Hàn Nghệ áp ở trên tường.

Phanh!
Thế này vẫn không được.

Hàn Nghệ nặng nề ho một tiếng, lúc này thật tâm muốn khóc, kích động nói: "Vô Y, vi phu chỉ là muốn ôm nàng một cái mà thôi.


Nàng cần phải đối với ta như vậy sao."
Tiêu Vô Y bĩu vểnh môi, ủy khuất nói: "Ta biết, nhưng nhưng trên người của chàng bẩn như vậy, sẽ dơ váy của ta."
"A?"
Hàn Nghệ phát điên nói: "Vậy sao nàng không nói sớm a!"
Tiêu Vô Y cãi: "Chàng cứ như vậy liền lao tới, ta chưa có cơ hội nói."
Nàng đẹp thành như vậy.

Ta mà không bổ nhào qua, ta còn là đàn ông sao? Hàn Nghệ lúc này đã có kinh nghiệm, nói: "Vậy nàng muốn như thế nào?"
Tiêu Vô Y suy nghĩ một chút, nói: "Chàng phải đổi một thân quần áo sạch trước đã."
Hàn Nghệ đôi mắt vừa chuyển, nói: "Nếu không nàng cởi ra, như vậy ta cũng sẽ không làm dơ váy của nàng."
Tiêu Vô Y chỉ nhìn hắn.

"Ta đổi, ta đổi còn không được à.

Nàng buông ra ta trước đã."
"Ta buông chàng ra cũng được thôi, nhưng chàng không thể làm loạn, nếu làm ô uế váy của ta, ta cũng không tha cho chàng."
"Gan của ta đã bị nàng dọa nát rồi.

Nàng nói ta còn dám xằng bậy à."
Hàn Nghệ lau mắt nói.

Khóe miệng Tiêu Vô Y thoáng giật giật một chút, lúc này mới thả tay xuống.

Hàn Nghệ một tay che mặt, một tay che ngực, che mặt là vì mất mặt, che ngực là vì ngực đau, miệng thầm nói: "Cần phải ra tay nặng như vậy sao, sớm biết thế liền trực tiếp đưa cái yếm rồi, phiền toái như vậy làm gì, đợi lát nữa còn không phải sẽ cởi ra sao."
"Chàng nói cái gì?"
"Ta nói ta đi tắm trước."
Hàn Nghệ ra vẻ đáng thương, thật giống như tiểu hài tử nhìn thấy mỹ thực đầy bàn, khi đang chuẩn bị nhào tới, bị bề trên xách cổ áo lôi đi ra ngoài toilet, hung hăng dạy dỗ không rửa tay, sẽ không cho ăn cơm.

Cũng không có cách nào khác.

Hàn Nghệ khẩn trương dùng nước sạch trong núi xoa xoa chính mình, sau đó tức giận cởi quần áo ra.

"Chàng làm gì?"
Tiêu Vô Y kinh hô.

"Thay quần áo nha, ta không cởi thì thay như thế nào a!"
Hàn Nghệ tức giận hừ một tiếng.

"Vậy chàng có thể đi ra ngoài thay nha!"
"Thế sao vừa rồi nàng lại không ra ngoài đó mà thay!"

Hàn Nghệ giận đến không kìm lại được, hừ nói: "Lại không phải là chưa từng nhìn thấy, thật không biết có cái gì để thẹn thùng nữa."
"Vô lại!" Tiêu Vô Y xoay khuôn mặt xinh đẹp sang một bên.

Làm việc tốt thường gian nan, làm việc tốt thường gian nan.

Hàn Nghệ không khỏi phải dùng những lời này tự an ủi mình.

Trôi qua trong chốc lát, hắn rốt cục thay một kiện quần áo sạch sẽ: "Ta thay xong rồi!"
Tiêu Vô Y quay đầu, đôi mắt đẹp chớp chớp, vẽ một cái, kiều mỵ đầy người nói: "Hàn Nghệ, ta xinh đẹp không?"
Một cái mị nhãn này, khiến cho tâm thần Hàn Nghệ nhoáng run lên một cái, chỉ số thông minh kịch liệt giảm xuống, nói: "Quả thực chính là đẹp đến nổi bong bóng luôn."
Đẹp đến nổi bong bóng? Cái từ ngữ này có ý tứ.

Tiêu Vô Y lại học lén một từ ngữ, cười nói: "Vậy chàng không muốn ngắm nhiều hơn nữa sao."
Hàn Nghệ nói: "Nhất định phải ngắm cả đời a!"
Tiêu Vô Y mím môi nói: "Vậy chàng ngắm thì được rồi nha!"
"Đương nhiên."
Hàn Nghệ gật đầu hai cái, đột nhiên kịp phản ứng, cái gì gọi là ngắm thì được rồi? Không vui nói: "Vô Y, nàng lại đùa giỡn ta."
Con ngươi Tiêu Vô Y lắc lư vài cái, nói: "Ta sợ vò nát bộ váy mới này mất."
Đó chính là đùa giỡn ta.

Hàn Nghệ đều sắp điên rồi, nhìn Tiêu Vô Y.

Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ tóc dựng đứng lên, ưu nhã vươn một bàn tay tới, phi thường hào phóng nói: "Nhiều nhất chỉ có thể nắm tay."
Tư thế này thật sự là cực kỳ có phong phạm nữ vương a!
Nhưng, có ai chỉ muốn nắm tay, thì một trăm phần trăm là Lý Liên Anh.

Hàn Nghệ sắp mài nhẵn cả răng nanh rồi, ta tặng váy cho nàng, nàng lại coi như ta là Lý Liên Anh, làm mua bán như thế này, thật con mẹ nó bực mà, nhưng vẫn dấu diếm thần sắc, vươn tay ra giữ chặt tay Tiêu Vô Y, đột nhiên dùng lực kéo mạnh một cái.

"A!"
Tiêu Vô Y kinh sợ kêu một tiếng, hô to sơ xuất rồi, nàng thực sự đã nghĩ rằng Hàn Nghệ bị dọa sợ đến vỡ mật, nhưng phỏng chừng nàng tính sai sức hấp dẫn của mình.

Hàn Nghệ cũng sẽ không lại cho nàng bất cứ cơ hội nào, kéo vào trong ngực, liền hôn xuống đôi môi đỏ tươi mê người kia.

Tiêu Vô Y theo bản năng một chưởng đánh ra, nhưng khi đánh tới Hàn Nghệ trên người, đã mất đi nửa phần lực đạo, Hàn Nghệ gần như không có chút cảm giác nào, cứ thưởng thức đôi môi thơm ngọt như mật kia, từ lúc ban đầu là dục vọng, đến trả thù, cuối cùng hết thảy đều hóa thành nhu tình mật ý, ánh mắt sắc bén cũng chầm chậm trở nên nhu tình.

Loại thân mật tiếp xúc này, là rất khó gạt người, cho dù Hàn Nghệ có giỏi lừa đảo như thế nào đi nữa.

Tiêu Vô Y cũng cảm nhận được một cỗ tư vị ngọt ngào, thời gian dần qua, bắt đầu ngượng ngùng đáp lại Hàn Nghệ, không lo lắng đến vấn đề váy bẩn hoặc là bị nhăn nữa.

Ôm ấp thân mật một hồi lâu, Hàn Nghệ mới lưu luyến không nỡ buông tha môi đỏ mọng kiều diễm kia của Tiêu Vô Y, hồi tưởng lại tư thế giơ tay mới vừa rồi kia của Tiêu Vô Y, định tức giận một trận nhưng lai không giận nổi, vươn tay ra, không nặng không nhẹ vỗ xuống vào cặp mông của Tiêu Vô, BA một tiếng, tức giận buồn cười nói: "Thật sự là buồn cười.".

Bình Luận (0)
Comment