Xin lỗi vì sự chậm trễ của Shan!
Shan không cố ý đâu, chỉ là Shan vừa trải một chuyện rất kinh khủng,
nên không ra chap ngay được. Mong các bạn thông cảm và đừng bỏ Shan.
Thân!
~~~~~
“Rin, anh quyết định rồi.”
Ngón tay Yuuma đặt trên khuôn mặt Rin trong bất hình,
“Anh sẽ ích kỉ một lần.”
Yuuma nhìn vào bức hình, cười nhẹ,
“Một lần được tỏ tình với em!”
“Một lần nói với em về những tình cảm bao năm nay bị chôn vùi.”
“Một lần cho em biết, chúng ta không phải là anh ruột.”
Yuuma gập bức hình xuống, rồi đứng lên ra ngoài.
Bức hình, là ảnh chụp gia đình của Yuuma. Họ, đều cười rất tươi.
~~~~~
Giờ ra chơi,
Len vẫn ngồi trong lớp quan sát từng cử chỉ, hành động của Rin, dù là nhỏ nhất. Cậu không tin là Rin đã quên hết mọi kí ức của hai người, về
bảy năm trước.
Còn Rin thì lúc nào cũng có cảm giác như ai đang theo dõi mình. Lúc
nhìn lại thì thấy Len đang nhìn mình chằm chằm. Rin cảm thấy hơi khó
chịu, mọi hành động của cô đều bị Len soi mói.
Rin rất muốn kêu Len đừng nhìn cô nữa. Nhưng làm sao để mở lời đây?
Mỗi khi nói chuyện với Len, cô đều rất khó mở lời. Tự nhiên cứ có cảm
giác ngại ngại sao ấy!
Thật khó hiểu mà!
Haiz!
Rin khó xử nhìn Len, đôi mắt như thể nói lên: “Làm ơn đi mà, đừng nhìn như thế nữa!”
Nhưng nó hoàn toàn không tác dụng. Len vẫn nhìn Rin.
Chỉ đơn giản là Len không tin Rin quên hết mọi thứ,… mọi thứ về cậu!
Trong suốt mấy ngày quan sát Rin, Len nhận ra… mọi thứ – thói quen,
sở thích, tính cách,… tất cả đều không thay đổi. Chỉ là… chỉ là… chỉ là…
Chỉ có Len, là Rin không nhớ thôi!
Cảm giác buồn bã, thất vọng dâng tràn khắp cơ thể Len.
Tại sao? Tại sao lại vậy chứ?
Có những lúc Rin quay qua nhìn Len, nhưng Rin lại không để ý thấy sự thay đổi trong đôi mắt Len. Nó… càng ngày càng buồn!
Có chăng, Rin quá vô tâm?
Có chăng, Rin không đủ can đảm để nhìn sâu vào đôi mắt đôi Len, để nhận ra điều đó?
Từ những hành động nhỏ, cả hai đã vô tình tạo thêm khoảng cách cho nhau.
Lúc này, Rin, IA và Kaito vẫn đang nói chuyện với nhau, ở trên lớp.
Đơn giản là bệnh lười của họ lại tái phát. Thế là cả đám quyết định ở
trên lớp,
_Ê, chiều nay tụi mình phải luyện SC đó! – Kaito vui vẻ nói
Đang nói chuyện vui vẻ thì Kaito nhắc đến chuyện luyện SC, làm hai người kia tụt hứng, mặt buồn so. Rin và IA đồng loạt thở dài,
_Ừ/Biết rồi. – Rin và IA nói cùng lúc
Hai người họ nhìn nhau lắc đầu, thở dài.
_Sao buồn thế? – Kaito khó hiểu, không phải lúc nãy còn vui vẻ sao?! Tự nhiên giờ lại buồn so.
Con gái thật khó hiểu!
_Tớ không muốn luyện SC! – hai người đồng thanh
Khi Rin và IA cùng nói thì cả hai đều ngạc nhiên, quay lại nhìn nhau. Hai người vui vẻ bắt tay nhau,
_Chỉ có cậu hiểu tớ!/Chúng ta đúng là bạn thân của nhau. – hai lại nói cùng lúc
Họ vui vẻ khoác vai nhau, cười tươi. Kaito lắc đầu, thở dài nhìn họ. Ba người vẫn đang nói chuyện tiếp. Sau đó, Yuuma bước vào,
_Rin, anh có chuyện muốn nói với em!
Rin vui vẻ quay lại,
_Anh có——–
_Đi với anh. – Yuuma bước tới nắm tay Rin kéo đi, trước sự ngạc nhiên của mọi người trong lớp và sự tức giận của ai đó
Rin và Yuuma vừa bước ra khỏi lớp, Len cũng đứng dậy và đi đâu đó.
~~~~~
Trên hành lang lầu hai,
Rin nhăn mặt, rất không thích với cái nắm tay kéo đi này, nó làm cô đau vì Yuuma nắm khá mạnh.
_Yuu, anh làm em đau. – Rin khó chịu
Mặc kệ câu nói của Rin, Yuuma vẫn kéo cô đi. Thấy Yuuma không đáp,
Rin tưởng là có chuyện quan trọng gì nên không hỏi nữa, vì trước giờ cô
chưa từng thấy biểu hiện này của Yuuma.
Rin im lặng đi sau Yuuma, lòng không khỏi thắc mắc.
Phía sau trường,
Yuuma kéo Rin ra một chỗ vắng người, buông tay Rin ra, Yuuma nhìn thẳng vào Rin.
Rin thì không quan tâm, giờ cô chỉ quan tâm đến cổ tay của mình. Cổ tay của Rin sưng đỏ, và nó hơi rát.
_Yuu, anh làm gì vậy? Tự nhiên kéo em ra đây làm gì? – Rin nhăn mặt
Bỏ qua thái độ bực mình của Rin, Yuuma bình thản đáp,
_Anh có chuyện muốn nói.
Rin cố gắng bình tĩnh,
_Vậy anh muốn nói gì?
Yuuma nhắm mắt lại, hít một hơi dài, rồi thở ra. Anh nhìn thẳng vào mắt Rin nói,
_Anh thích em!
Hai người, mắt chạm nhau.
Rin…
Đầu óc trống rỗng. Đôi mắt ngạc nhiên. Không có bất kì cảm xúc nào.
Chợt nhớ ra,
_Em cũng thích anh… – Rin cười híp mắt
Có người quay lưng bỏ đi.
_… Như một người anh trai tốt!
Một nụ cười được hình thành.
Làn gió mạnh thôi qua, làm tung bay mọi thứ. Cuốn theo những cánh hoa bay trong gió.
Không khí trở nên ảm đạm.
Yuuma ngạc nhiên, nhưng hơn hết là rất buồn, anh nhìn Rin.
Rin vẫn vậy, vẫn ngây thơ, hồn nhiên tưởng Yuuma thích mình như tình cảm anh em.
_Rin… không phải như em nghĩ đâu. Nó không phải là tình cảm anh e————–
_ĐÙNG.
Một vụ nổ lớn phía sau Yuuma, làn khói trắng bốc nghi ngút. Không chỉ Rin và Yuuma, mà còn “hai người khác” cũng ho sặc sụa.
Trong lúc ho, Rin và Yuuma nghe thấy có tiếng nói chuyện.
_Hụ… hụ… đã nói ngươi là đáp nhẹ nhẹ thôi mà. – White vừa ho vừa nói
_Hụ… ngươi làm như hụ… hụ… ta muốn lắm vậy… chỉ tại cái máy cùi bắp,
cổ lỗ sỉ của cha ông cố nội nhà ngươi để lại… hụ… hụ… – Black
Vâng, chuyện là vậy.
~Nhớ lại~
Trong phòng nghiên cứu của White,
_Ê, hay ta với ngươi đổi phương tiện đi, chứ đi xe hơi hoài chán chết với lại đi xe hơi làm sao vào được Vocaloid. – nói xong, Black uống
nước
Black đang ngồi trên ghế, đối diện bàn làm việc của White. Hắn dung ung ngồi uống trà, nhìn trời nhìn mây qua cửa sổ.
_Vậy ngươi muốn đi bằng gì? – White đang tập trung vào cái máy tính, nhưng vẫn trả lời Black
Trái ngược với Black, White đang rất tập trung vào cái màn hình máy tính, tay hắn gõ liên tục trên bộ bàn phím. Lâu lâu chớt mắt vài cái.
_Thì cái gì đó cho phá cách một chút, ví dụ như đĩa bay chẳng hạn,
hay phi thuyền, tệ lắm là một chiếc ô tô có cánh đi. – Black nhìn xa xăm qua khung cửa sổ
Vừa nghe xong, White liền buông cái máy tính ra nhìn tên “khùng” kia,
_Ngươi bị “atsm” à? Thời này làm gì có mấy thứ đó! – White mỉa mai
_”Atsm”? Ngươi nói gì vậy? – Black ngớ người
White lắc đầu thở dài, rồi đi lại gần Black. White chìa cái Iphone 8 ra trước mặt Black,
_Đây. Coi đi.
Black nhìn vào cái điện thoại,
_”Atsm”? Ảo tưởng sức mạnh?
Black gật đầu như hiểu rồi. Thấy vậy, White lấy điện thoại về, trước sự hụt hẫng của Black,
_Ê, ta chưa coi xong mà. Nhỏ trong hình dễ thương quá, cho ta xem lại đi. – Black nhăn mặt
White nhìn vào điện thoại rồi lại nhìn Black, White ôm điện thoại vào trong ngực,
_Ai cho ngươi coi. Đây là Shana, thần tượng của ta đó. Bộ muốn xem là xem sao? – White trừng mắt
(Shana trong Shakugan no Shana, không phải nhỏ tác giả đâu. Nhỏ tác giả mượn tên “ẻm” đó.)
White lại nhìn vào điện thoại,
_Ôi, thần tượng của ta. Đợi ta xử lý xong vụ này, ta sẽ lại coi em nhé. – nói xong, White hôn “chụt chụt” mấy cái vào điện thoại
Black đứng coi mà nổi hết cả da gà da vịt. Black nhìn White bằng nửa con mắt, trong lòng thầm nghĩ,
“Tên biến thái!”
Vừa nghĩ tới, Black cảm thấy rùng mình. Nhưng dù sao cũng phải hoàn thành nhiệm vụ trước,
_Vậy ngươi đã phá được kết giới bảo vệ Vocaloid chưa? – Black nghiêm túc
Vừa nghe thấy câu hỏi của Black, White liền nhét điện thoại vào túi.
Chỉnh gọng kính một chút, ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn, hắn nhếch
mép,
_Ta đã phá xong… từ lâu rồi.
Black cười nửa miệng,
_Vậy chúng ta đi thôi.
_Đi bằng gì? – White trưng bộ mặt ngây thơ không biết gì ra
Black lườm White,
_Đương nhiên là “căng hải” rồi.
Chiếc xe của hai người đã bị Black phá nát, trong một lần tập tành đi đua xe với người ta. Sau lần đó, Black bị một trận tơi bời luôn. Nhưng
chiếc xe thì một đi không trở lại nữa.
White ngạc nhiên,
_”Căng hải”? Là hai cẳng đó hả? Ngươi nghĩ làm sao mà mặt ta đi——————–
Đang nói thì White chợt nhớ ra điều gì đó,
_À, phải rồi. Ta có thứ này. Đi theo ta.
Không để Black kịp phản ứng, White liền chạy đi. Black ú ớ không biết gì, đành phải chạy theo White.
Hai người chạy tới một nhà kho lớn. White nhấn mật khẩu rồi cánh cửa
tự động kéo lên. Bên trong là một chiếc xe hơi màu xanh dương nhưng do
bụi, nó đã biến thành màu đen.
Hai người bước vào trong. Black ngạc nhiên nhìn xung quanh, vì đây là lần đầu tiên hắn vào nhà kho này,
_Ngươi kêu ta vào đây làm gì?
Lúc này, White đang đứng đối diện với Balck,
_Nhìn đi. – White hướng mắt về chiếc xe
Nhìn theo mắt White, Black nhìn chiếc xe,
_Thấy rồi. – Black trả lời thờ ơ
_Ngươi nghĩ nó màu gì? – White hí hửng
_Màu đen. Bộ ngươi bị mù màu hả? – Black mỉa mai
_Đen khỉ! Ngươi mới là kẻ mù màu đó. – White nhăn mặt
Black nhíu mày khó hiểu. Thấy vậy, White kênh mặt,
_Coi này.
Vừa nói xong, White dùng cái quạt gió gần đó thổi tung lớp bụi mù.
Không biết vô tình hay cố ý nhưng lớp bụi đó đã bay thẳng lên người của
Black.
Lúc này, Black còn đen hơn tên của mình. Hắn nhìn White bằng con mắt rực lửa. Nắm chặt hai bàn tay lại, hắn nghiến răng,
_W-H-I-T-E, White!
Biết mình hơi quá, White cười cười nói,
_Haha, thôi lên xe đi, ta cho ngươi lái, ngươi muốn chạy thế nào cũng được.
White toát mồ hôi, mở cửa xe ra và ngồi vào trong. Nhìn thấy hành động của White, Black càng tức hơn,
_Tên chó, tên khốn, tên vô lại, tên không có dạy, tên…
Black rủa thầm White mấy câu rồi phủi đống bụi trên người mình xuống, Black hầm hầm bước vào xe.
Như đã nói, chiếc xe của White có màu xanh dương, hai bên hông có
cánh màu trắng. Theo như lời Black nói thì chiếc xe được chế tạo bởi cha ông cố nội nhà White, White chỉ thay thế một số phụ kiện cũ, rồi chỉnh
chỉnh đôi chút
Nhưng lúc tạo ra cha ông cố nội nhà White đã quên mất một điều…
White cũng vậy…
~Kết thúc nhớ lại~
Làn khói mù mịt vẫn chưa tan hết. Trong làn khói mù mịt ấy, Black tức giận đánh cả xe và chủ của nó. Black vừa trút giận lên chiếc xe, thì nó liền biến thành một đống sắc vụn. Sau đó, liền quay sang đánh mạnh vào
đầu White,
_Ngươi giỡn mặt ta đó hả? Ngươi nghĩ làm sao xe mà không có thắn hả? Thằng ngu này.
Vừa nghe xong, White liền sáng mắt lên, nhìn chiếc xe rồi nhìn Black,
_Hèn chi, lúc ta thay phụ kiện ta cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng lại không biết là cái gì.
_Yah, thằng ngốc này. – Black cốc mạnh vào đầu White
White ôm đầu, tính phản kháng lại thì làn khói đã tan biến. Hai người lườm nhau rồi bắt đầu nhiệm vụ của mình. White dùng suy nghĩ tạo ra một tảng băng lớn, sắt, nhọn bay thẳng về phía Rin và Yuuma.
Còn Rin và Yuuma vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai người phải đối mặt với tảng băng ấy.
Lúc này, Rin chỉ kịp nhớ ra, đó là hai người đã bắt mình. Rin toát mồ hôi nhìn họ. Càng hoảng sợ hơn khi tảng băng kia đang lao thẳng về phía mình. Mặc dù Yuuma đang đứng trước mặt cô, nhưng cô vẫn rất sợ.
Riêng Yuuma, khi vừa nhìn thấy tảng băng, anh liền nhảy sang chỗ
khác, và quên mất một điều… Rin vẫn còn phía sau. Nhảy sang chỗ khác
rồi, Yuuma mới nhớ tới Rin, anh quay lại nhìn Rin. Rin cũng đang nhìn
Yuuma, rồi lại nhìn tảng băng. Yuuma hoảng hốt, không biết làm gì ngoài
việc chạy tới chỗ Rin, nhưng làm sao kịp?
Tảng băng vô tình kia vẫn cứ lao về phía Rin. Rin gần như đã khóc,
đôi mắt ngấn lệ. Không, Rin không muốn chết như vậy. Cô vẫn còn điều
quan trọng chưa làm. Phải, một điều rất quan trọng.
Và ngay lúc này, người duy nhất khiến Rin nhớ tới, người duy nhất khiến Rin muốn gặp, đó là Kagamine Len.
Hình ảnh Len cứ hiện lên trong đầu Rin, khiến Rin không kiềm được lòng mà gọi tên Len,
_LENNNNNNNN…
Tên Len được Rin kêu rất to và rất dài.
Và ngay khi tảng băng vừa bay sát tới trán Rin thì nó lại một lần nữa,
_Phừng.
Bốc cháy và tan biến trong không gian.
Tảng băng vừa biến mất cũng là lúc Len xuất hiện. Len đau xót, ôm Rin vào lòng. Khi vừa được Len ôm, mọi cảm giác sợ hãi lúc nãy, đều tan
biến hoàn toàn, thay vào đó là cảm giác ấm áp, ấm áp đến nỗi khiến Rin
phải bật khóc.
~Qúa khứ~
Khi vừa thấy Rin và Yuuma ra khỏi lớp thì Len liền đi theo. Len âm
thầm, lặng lẽ đi theo hai người. Cậu muốn biết thật ra họ có quan hệ gì, ngoài cái danh anh em ruột.
Và cuộc nói chuyện của Rin và Yuuma, Len đã nghe hết.
Thật ra khi nghe Yuuma nói thích Rin thì Len cũng không mấy ngạc
nhiên. Nhưng khi nghe Rin cũng nói thích Yuuma thì Len rất ngạc nhiên và lòng đau nhói.
Hoá ra từ trước đến giờ, Rin chưa bao giờ thích cậu. Khi vừa nghe Rin nói thích Yuuma, Len đã bỏ đi.
Nhưng may mắn thay, Len vừa xoay lưng bước đi thì nghe Rin nói thêm
câu sau: “Như một người anh trai tốt!”, và câu: ” Một nụ cười được hình
thành.” là câu miêu tả nụ cười của Len.
Và khi nghe tiếng: “Đùng.” thì Len liền chạy lại xem Rin có chuyện
gì. Đó cũng là lúc Len thấy tảng băng bay thẳng về phía Rin, và đương
nhiên, Len không đứng nhìn.
~Kết thúc quá khứ~
_Huhuhuhuhu…..
Rin khóc nức nở, ôm chặt Len. Khi thấy Rin khóc, Len càng đau hơn.
Đôi mắt Len hiện rõ sự căm giận. Nó bắt đầu chuyển sang màu đỏ – màu của sự tức giận.
Trong khi đó, Black và White khi vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Len
thì khá ngạc nhiên, và có chút lo sợ. Hai người nhìn nhau, dùng ám hiệu
để đối phương hiểu kế hoạch tiếp theo là gì.
Còn Yuuma thì chỉ đứng im nhìn Len và Rin. Đôi mắt buồn bã, nó thể sự vô hồn. Và có lẽ đây là lần đầu tiên, một giọt nước mắt lăn dài trên má Yuuma.
Chẳng nói chẳng rằng, Black và White chia ra hai hướng, tấn công Yuuma và Rin, Len.
Black dùng SC gió, nâng những tảng đá gần đó rồi ném chúng thẳng về
phía Yuuma. Yuuma dùng SC nước, chẻ đôi tảng đá, khiến chúng bay về hai
phía. Và những tảng đá sau đó cũng vậy.
Còn White thì tạo ra những tảng băng nhỏ, sắt, nhọn khiến chúng bay
về phía Rin và Len. Len không thể vừa ôm Rin vừa né được hết tất cả
chúng, nên cậu dùng lửa, khiến nó bốc khói trong không gian.
White nhăn mặt. Hắn biết là không thể đánh bại Len bằng những chiêu thông thường. White nói chuyện với Black bằng suy nghĩ,
“Black, giúp ta tách hai tụi nó ra.”
Nhận được lời kêu gọi từ White, Black gật đầu đồng ý. Black dùng
những tảng đá vừa nãy, rồi dùng SC gió điều khiển chúng bay ra sau lưng
Len.
Cảm thấy có thứ gì bay lại chỗ mình, Len liền quay lại, thì thấy
những tảng đá bay về phía mình. Cậu tính cho nó bốc hơi thì những tảng
băng từ tứ phía bay về phía cậu. Khiến Len không còn cách nào khác ngoài việc đẩy Rin ra chỗ khác, một mình Len xử lý chúng.
Rin bị đẩy té xuống đất. Cô bị trầy tay một chút, nhưng cũng không
thể trách Len. Nếu Len không đẩy Rin ra thì không phải chỉ trầy tay thôi đâu. Rin hiểu chuyện, cô đứng sang một bên để Len tiện tấn công chúng.
Như đã hoàn thành mục đích, Black và White nhìn nhau, gật đầu. Rồi cả hai lại tảng băng, tảng đá bay từ tứ phía tấn công Len và Yuuma.
Len và Yuuma chẳng phải dạng vừa, cả hai cùng lúc tung lửa và nước
tấn công chúng. Lửa, nước, gió, băng cùng lúc chạm nhau, tạo ra một
tiếng nổi lớn,
_ĐÙNG.
Làn khói trắng bay mù mịt khắp sân. Khiến Len và Yuuma chẳng thấy kẻ thù đâu. Cả hai đều ho sặc sụa khi hít phải làn khói ấy.
Mấy giây sau, khi làn khói tan hẳn, Len bàng hoàng nhìn xung quanh,
_Rin… đâu?
(Còn tiếp)