Tiểu bảo vệ có chút do dự, nhưng những ánh mắt đang dán chặt vào anh từ mọi phía khiến anh không thể từ chối. Đành cắn răng nhận lấy thước dây từ tay cảnh sát Tiểu Trương.
Rồi anh miễn cưỡng cởi giày ra—một mùi tanh nồng nặc bỗng bốc lên, xộc thẳng vào mũi.
Tiểu Trương, người đứng gần nhất, lập tức lùi vội năm bước, ánh mắt đầy vẻ ghê tởm.
Tiểu bảo vệ ngượng chín mặt. Đêm qua trực suốt, anh còn chưa kịp vệ sinh cá nhân. Thành thật mà nói, ngay cả chính anh cũng thấy mùi ấy kinh khủng.
"Ơ… xin lỗi mọi người, tôi đi rửa chân cái đã."
Nói rồi, anh ta vội vã bỏ chạy.
"Đội trưởng, giờ…?"
Cảnh sát Tiểu Trịnh giờ cũng không chắc chuyện này có còn là quỷ dị hay không. Dù chủ nhân của những dấu chân m.á.u kia dường như đã lộ diện, nhưng đội trưởng lúc nãy khi đọc thông số, rõ ràng đã bỏ qua một chi tiết quan trọng—tuổi của chủ nhân dấu chân.
"Lưu Cầm, em thử đi."
Lý Tuấn Diệu không để ý đến ánh mắt của mọi người, đột nhiên ra lệnh. Dù Lưu Cầm không phải thành viên đội cảnh sát, nhưng từ khi gia nhập "Tiểu đội nến", cô đã trở thành một phần của nhóm. Với tư cách đội trưởng, anh có quyền yêu cầu sự phối hợp—dĩ nhiên, mọi người cũng có quyền từ chối. Nhưng với một việc nhỏ thế này, Lưu Cầm sẽ không khước từ.
"Vâng."
Quả nhiên, cô gái nhỏ không chút do dự. Đôi mắt vốn còn e sợ lúc nãy giờ đã lấp lánh một thứ ánh sáng khác thường. Cuối cùng, cô cũng tìm được vị trí của mình trong nhóm—không còn là cô bé vô dụng, lúc nào cũng cần người khác bảo vệ nữa. Cảm giác được công nhận, được cần đến khiến lòng cô trào dâng một thứ cảm xúc gọi là tự hào.
Thời Na, với tư cách bạn thân, nhận ra sự thay đổi của Lưu Cầm ngay lập tức. Cô cũng mừng cho bạn—không phải ai ở tuổi này cũng có quyết tâm thay đổi cuộc sống, nhất là khi sự thay đổi ấy hoàn toàn đảo lộn nhận thức trước đây.
Lưu Cầm rút từ túi ra một chiếc kèn harmonica—cây kèn cổ điển với lớp vỏ kim loại lạnh lẽo.
Theo nhịp tay cô, một giai điệu vui tươi vang lên, lan tỏa khắp căn phòng khách rộng lớn. Từ phòng khách đến phòng ngủ, nhà bếp, nhà tắm…
Ngay cả tiểu bảo vệ đang rửa chân cũng nghe thấy.
"Lục Ngô."
Lý Tuấn Diệu khẽ gọi, sau đó trao đổi ánh mắt với hắn. Hai người chia nhau hai hướng, lần theo tiếng nhạc lần nữa kiểm tra căn nhà.
Những người còn lại không được lệnh, đành đứng yên tại chỗ—vừa để tránh gây rối, vừa để bảo vệ Lưu Cầm, bởi cô vẫn chưa hoàn toàn được cây kèn chấp nhận, hiện chỉ là mượn dùng tạm thời.
"Á——!"
Khi bản nhạc của Lưu Cầm vừa đến đoạn giữa, một tiếng thét kinh hoàng vang lên từ phía nhà tắm.
Lưu Cầm giật mình, tiếng kèn đứt quãng.
Ngay lúc mọi người căng thẳng, tiếng quát của Lý Tuấn Diệu từ nhà tắm vọng tới:
"Đừng dừng! Tiếp tục thổi!"
Thời Na vội vỗ vai Lưu Cầm, giúp cô gái bình tĩnh lại. Tiếng kèn lại vang lên, vẫn là giai điệu ấy, nhưng giờ đã phảng phất một sự u ám, khiến không khí căng thẳng hơn bao giờ hết.
"Á…! Á——!"
Những tiếng thét lại tiếp tục, lần này mọi người đã nhận ra—đó chính là tiếng của tiểu bảo vệ!
Nhưng chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra. Dù sao, đã có Lý Tuấn Diệu và Lục Ngô ở đó, chắc sẽ không xảy ra thảm kịch gì đâu… phải không?
Lý Tuấn Diệu vốn là người đáng tin cậy mà.
"Á…! Á! Á——!"
Thế nhưng, tiếng thét ngày càng thê lương, tần suất dồn dập. Chỉ trong một nốt nhạc ngắn ngủi, tiếng hét đã vang lên bốn, năm lần, mỗi lần đều chất chứa đau đớn tột cùng, như đang chịu một cực hình không thể chống đỡ.
Những người trong phòng khách tim đập thình thịch, nhưng chẳng biết phải làm gì. Chỉ mong tiểu bảo vệ kia bình an vô sự.
Khi bản nhạc sắp kết thúc, một tiếng thét chói tai bỗng vang lên ngay cửa phòng khách!
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn—
Chỉ có Lưu Cầm, vẫn tập trung thổi kèn, dường như không nghe thấy gì.
"Á——!!"
Tiếng thét càng lúc càng lớn.
Một bóng người quen thuộc bước vào phòng khách.
Phía sau anh ta là Lý Tuấn Diệu và Lục Ngô với vẻ mặt nghiêm trọng. Lục Ngô lúc này đã toàn lực chiến đấu—mái tóc xanh lè cùng đôi mắt đỏ ngầu trông vẫn "chói mắt" như thường, khiến người ta chỉ muốn đ.ấ.m cho một phát.
Còn Lý Tuấn Diệu vẫn phong độ như luôn, đôi mắt ánh lên sắc vàng nhạt, toát ra vẻ thần bí cao quý.
Nhưng thứ khiến mọi người rùng mình chính là tiểu bảo vệ phía trước—
Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt đờ đẫn vì đau đớn, nhưng miệng lại khép chặt. Vậy những tiếng thét kia từ đâu mà ra?
Và đáng sợ nhất là đôi chân trần của anh ta—
Bước từng bước chậm rãi trên sàn nhà, mỗi bước như giẫm lên lưỡi dao, để lại phía sau những dấu chân máu.
Những dấu chân ấy quá đỗi quen thuộc. Kỳ lạ là, dù rõ ràng là m.á.u từ chân tiểu bảo vệ, nhưng không hề có mùi tanh. Cảnh tượng này như một thước phim kinh dị được chiếu qua màn hình, vừa chân thực lại vừa hư ảo.
Dấu chân của tiểu bảo vệ giống hệt những vết m.á.u trước đó. Giờ nếu anh ta nói mình không phải chủ nhân của chúng, chắc chẳng ai tin.
Dù bước đi chậm chạp, nhưng tiểu bảo vệ tiến về phía trước một cách kiên định, mục tiêu rõ ràng—Lưu Cầm, người đang thổi kèn.
Thời Na và những người còn lại lập tức đứng ra che chắn, tạo thành một hàng rào bảo vệ trước mặt Lưu Cầm.
Cô gái nhỏ cúi đầu, dù không nhìn thấy, nhưng vẫn cảm nhận được hành động của mọi người. Trong lòng cô chợt ấm áp—sự bảo vệ này khiến cô an tâm.
Có lẽ, đây chính là ý nghĩa thực sự của một đội nhóm—an toàn và trách nhiệm.
Tiếng kèn vẫn tiếp tục, dù bản nhạc đã kết thúc, Lưu Cầm không dừng lại, mà lặp lại từ đầu.
Những dấu chân m.á.u ngày càng nhiều, khuôn mặt tiểu bảo vệ càng thêm tái nhợt, như một con ma cà rồng mất máu. Nhưng bước chân vẫn không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, anh ta đã đến trước mặt cảnh sát Tiểu Trịnh.
Thời Na lập tức kéo Lưu Cầm di chuyển sang hướng khác, những người còn lại cũng đồng loạt dịch chuyển theo, mở ra một lối đi thẳng.
Nếu tiểu bảo vệ không đổi hướng, anh ta sẽ đi tiếp trên con đường không còn chướng ngại.
Nhưng dáng vẻ yếu ớt, run rẩy của anh ta khiến người ta nghĩ rằng hắn sắp ngã quỵ, làm sao còn sức mà rẽ hướng?
Lý Tuấn Diệu và Lục Ngô phía sau trông như đang áp giải một tên tội phạm tàn ác bị trọng thương.
Cảnh tượng này tựa như một phạm nhân sắp bị đưa đến pháp trường.
Những dấu chân m.á.u lúc này, tựa như đang gánh trên mình vô số linh hồn oan khuất—những sinh mệnh ấy đang gào thét trong vô thanh, cố gắng lưu lại dấu vết cuối cùng.
Tất cả đều rùng rợn đến tận xương tủy.