"Đây là cái gì thế?"
Người đàn ông cẩn thận lấy tờ giấy ra, dùng khăn giấy lau sạch lớp nước sốt bám trên màng bọc rồi mới bóc ra.
Một tờ giấy A4 hiện ra, chi chít chữ viết.
Dưới ánh sáng vàng vọt, khó có thể đọc rõ nội dung. Người cầm đ ĩa rút từ túi ra chiếc bật lửa, châm lửa soi lên tờ giấy.
Những khuôn mặt mệt mỏi bỗng bừng sáng lên sau khi đọc xong. Họ đã hiểu nguồn gốc món bò hầm khoai tây - vừa ngon lại còn được lấy thêm hai đ ĩa nữa. Nếu không vì cái nồi quá nóng, có lẽ họ đã mang cả nồi đi rồi.
Người đeo kính gọng đen (dù tròng kính không độ) khẽ đẩy gọng kính, môi nở nụ cười khó hiểu: "Thú vị thật đấy~"
Những người khác đồng loạt đảo mắt. Mày thì thấy thú vị, còn bọn tao sắp c.h.ế.t đói rồi!
"Trả lại cái đ ĩa thôi?"
Ngọn lửa bật lửa đã tắt, nhưng ánh mắt chàng trai trẻ không hề mang vẻ khốn khổ của kẻ bị nhốt. Trái lại, anh ta tỏ ra thư thái như đang đi nghỉ dưỡng, tương phản hoàn toàn với vẻ đói lả của những người xung quanh.
"Được rồi."
Chàng trai tháo kính ra. Gương mặt điềm đạm bỗng trở nên sắc bén, như thể biến thành một con người khác.
Không khí quanh đó đột nhiên căng thẳng. Kỳ lạ thay, dù là người trẻ nhất, mọi cử chỉ của anh ta lại chi phối tâm trí những người còn lại.
Anh ta xếp hai chiếc đ ĩa chồng lên nhau, đặt tờ giấy lên trên như một lời xác nhận đã đọc.
Nụ cười nở trên môi chàng trai. Tờ giấy ký tên một cảnh sát phụ trợ, nhưng nét chữ mềm mại rõ ràng là của một cô gái trẻ.
Cô bé này không đơn giản.
Trong không gian tối tăm này, đã đến lúc tìm chút niềm vui.
Hai chiếc đ ĩa cùng tờ giấy biến mất trong lòng bàn tay chàng trai.
Bên kia...
Ba người đứng trước cửa há hốc mồm nhìn hai chiếc đ ĩa trống cùng tờ giấy xuất hiện từ hư không, đặt lên bàn.
Cảnh tượng kỳ diệu này khiến tim họ đập loạn nhịp.
Tờ giấy được mở ra chứng tỏ đối phương là người thật - và còn sống.
Bảo vệ cảm thấy ấm lòng. Thành quả lao động của anh được đánh giá cao, ăn sạch sẽ như vậy.
"Thời Na, giờ làm gì tiếp?"
Lưu Cầm tò mò hỏi. Đối phương trả lại giấy trắng chứng tỏ họ không có bút. Vậy hãy cung cấp cho họ!
Chiếc bút và giấy mới được bọc kín bằng màng bọc thực phẩm, dán dưới đáy đ ĩa mới.
Ba người lùi ra cửa chờ đợi.
Vài phút sau, chiếc muôi lại tự động nhấc lên, múc thức ăn vào đ ĩa rồi biến mất.
Như một trò ảo thuật.
Họ chỉ mong đối phương trả lời sớm để xác nhận an toàn.
Mấy phút sau, chiếc đ ĩa quay trở lại với tờ giấy đã kín đặc chữ viết.
Nét chữ sắc sảo, mang lại cảm giác quen thuộc kỳ lạ cho Thời Na, dù cô không nhớ đã thấy ở đâu.
Nội dung đơn giản: họ bị nhốt trong không gian tối tăm suốt hai ngày, không thức ăn nước uống.
Hai ngày!
Con số này khiến ba người giật mình. Sao họ bị nhốt lâu thế?
Và trước khi bị nhốt, họ thậm chí không ở gần khu vực này!
Năng lực của quỷ vật đã kinh khủng đến mức đó sao?
Nhưng Thời Na chợt nghĩ: biết đâu quỷ vật tự di chuyển đến đây? Hoặc có ai đó mang nó tới, như kẻ từng gây ra sự kiện "Quỷ Họa" mà cô biết.
Dù sao, đã liên lạc được với người sống là thành công rồi.
Chỉ có điều, cách giải cứu họ vẫn còn là ẩn số.
Hiện tại, thức ăn là cầu nối duy nhất giữa hai không gian. Nhưng mỗi lần chỉ mang được một đ ĩa - không biết do hạn chế của đối phương hay quy tắc quỷ vực.
Thời Na không bận tâm chuyện đó. Miễn là họ còn sống.
Cô viết thêm một tờ giấy nhắn, đặt vào vị trí cũ.
Vài phút sau, đ ĩa thức ăn lại biến mất.
Lần này, Thời Na không rời đi. Cô đứng sát bếp, Linh Khí trong người sôi sục.
Khi chiếc đ ĩa trở về, cô chụp lấy nó, Linh Khí bao phủ kín bàn tay.
Không gian xung quanh đ ĩa bỗng đông cứng lại, như chạm phải thứ gì đó vô hình.
Thời Na bật thốt, lập tức dẫn Linh Khí vào mắt.
Không gian quanh chiếc đ ĩa méo mó.
Một bàn tay trắng muốt đang đỡ lấy đáy đ ĩa.
Không chần chừ, Thời Na đưa tay nắm chặt lấy...