Thanh Quan

Chương 1019

Được rồi, nói thế nào, Tần Mục rốt cuộc vẫn là nam nhân, trong lòng lúc nào cũng tồn tại suy nghĩ muốn tìm kiếm cái lạ. Hắn ngồi trong bồn tắm trầm tư hồi lâu, mới đè ép được hỏa khí, lúc này mới khoác khăn tắm đi ra, một lần nữa cầm mấy tấm hình lên xem, trong mắt tràn đầy suy nghĩ sâu xa.

Sáng ngày thứ hai, Tần Mục bất ngờ mở hội nghị. Phổ Thượng hiện tại phát triển không ngừng, hơn mười công trường đồng thời tiến hành, cảnh tượng xây dựng sục sôi làm cho người ta phấn chấn. Tần Mục làm kế hoạch tổng thể, không thể vì thành tích bây giờ mà đắc chí. Đồng thời, hội nghị này cũng là cuộc họp chỉnh đốn tác phong đại toàn diện.

Tần Mục nghiêm nghị nhìn toàn trường, chỉ ra viên đạn bọc đường hiện tại, bậc thềm hủ hóa đang ăn mòn cán bộ của đảng, mọi người phải kiên trì trận tuyến của mình, nói không với hủ bại, thực sự làm tốt nhiệm vụ mà đảng giao cho.

Nói như vậy chính là khách sáo, nhưng Tần Mục cũng muốn cho mọi người nhìn thấy, thời gian gần đây Tần Mục đang mạnh mẽ nắm bắt làn gió hủ bại, để tất cả mọi người cẩn thận một chút. Những người ở dưới âm thầm lo sợ bất an, không biết là người nào trêu chọc ánh mắt của bí thư, bí thư đang chuẩn bị giơ đại đao tìm người nào hạ xuống.

Hiện giờ, tin tức Phổ Thượng thiếu người đã truyền khắp Châu Quảng, chỗ này đã không còn vắng như chùa bà đanh mấy tháng trước, không biết có bao nhiêu người chạy tiền để chui vào đây, ai cũng biết nơi mới quy hoạch rất nhiều béo bở, chỗ nào cũng có ích lợi, cho dù không có gút mắt gì trong tiền bạc, một vùng mới mạnh mẽ phát triển, chức vị chính trị sẽ xuất hiện rất nhiều chỗ trống, đây chính là nơi tốt để mò tư cách chính trị.

Nhưng hôm qua Tần Mục đã thả ra tiếng gió, nói Phổ Thượng thiếu người, trong nháy mắt lại giơ cao ngọn cờ trong sạch hoá bộ máy chính trị, chuyện này thật sự có vẻ tự mâu thuẫn. Nhưng không ai muốn đi vuốt râu hổ của Tần Mục, bí thư làm như vậy, nhất định là có suy nghĩ của mình.

Không sai. Tần Mục chính là muốn khua núi dọa hổ, để một số người nào đó vừa bung cánh thành thực trở về. Hắn cũng không có ý định đi chỉ điểm Ôn Mại. Ôn Mại chẳng qua chỉ ra ngoài uống rượu mà thôi, thật sự không có chứng cớ xác thực nói hắn muốn trở mặt. Tần Mục cũng cảm thấy, với mấy trăm vạn thiếu hụt, Ôn Mại quả nhiên rất khó rảo bước tiến lên con đường nào khác.

Chỉ sợ có người hóng gió, nhất là Vương Bằng. Làm lãnh đạo, cho dù Tần Mục chán ghét một số người, nhưng vẫn phải sử dụng, chỉ cần bản thân hắn có thể được Tần Mục sử dụng, cho dù có chút tật bệnh vẫn có thể dễ dàng tha thứ. Thời gian trước, Tần Mục đóng băng Vương Bằng, cũng không phải ném hắn qua một bên, mà vì mới tới Phổ Thượng, nhất định phải làm chuyện giết gà dọa khỉ một lần. Tâm tư của Vương Bằng hiện tại thật giống như có chút không thể chìm, để không thời gian cũng đủ dài, có thể lấy ra mài đao rồi.

Trong lòng tồn tại ý nghĩ này, sau khi tan họp Tần Mục đi đến bên hậu cần. Nhìn thấy Tần Mục tự mình tới đây, mấy nhân viên phục vụ hậu cần vội vàng đứng dậy chào hỏi.

Tần Mục cười híp mắt kêu tất cả mọi người ngồi xuống, tiếp tục làm việc. Sau đó, hắn nhìn quanh bốn phía, nghi ngờ hỏi:

- Vương khoa trưởng tại sao không tới, có phải có chuyện gì hay không?

Ướp lạnh Vương khoa trưởng thời gian dài như vậy, lúc này Tần Mục đột nhiên nhắc tới, thật sự làm cho người ta có chút không thể thích ứng. Mấy nhân viên đưa mắt nhìn nhau, một người cơ trí nhanh chóng trả lời Tần Mục:

- Mấy ngày qua hình như trong nhà Vương khoa trưởng xảy ra chút chuyện, cho nên xin phép nghỉ.

Tần Mục ừ một tiếng, nói với người kia:

- Vương khoa trưởng là một lão cách mạng kiên định, lại là cán bộ vô cùng có năng lực của Phổ Thượng chúng ta, trong nhà xảy ra chuyện có thể báo cáo với tổ chức. Cậu qua bên tổ chức thông báo đến nhà Vương khoa trưởng thăm hỏi, xem có khó khăn gì không. Nói với lão Vương, công việc cuẩ Phổ Thượng đang rất bề bộn, đợi hắn đến xử lý, không thể lười biếng.

Tần Mục nói xong lời này liền xoay người rời đi, mấy người kia giống như nghe thấy chuyện gì kỳ lạ. Vương khoa trưởng bị đè ép thời gian dài như vậy, rốt cục cũng ngóc đầu lên rồi, đã hết cơn khổ, đến ngày sung sướng rồi?

Trở lại phòng làm việc, Tần Mục gọi Trương Thúy và Phương Thiên Nhu vào phòng. Ba người nhanh chóng tiến hành cuộc họp nhỏ, liệt kê những chỗ khó khăn và những điểm cần lưu ý mấy ngày qua.

Tần Mục nhìn qua một loạt, lắc đầu nói:

- Bước đi của chúng ta vẫn chưa lớn, tâm tư vẫn chưa phóng khoáng. Không thể vì tăng thêm một tòa nhà, tăng thêm một nhà đầu tư mà đắc chí. Phổ Thượng còn rất rộng lớn, chỉ có mười mấy công trường, làm sao có thể đủ thỏa mãn nhu cầu của chúng ta?

Trương Thúy khẽ mỉm cười, Phương Thiên Nhu thì có chút bất đắc dĩ, nếu không phải Tần Mục gắt gao như vậy, Phổ Thượng có thể có bộ dạng như hiện tại không? Bên ngoài không biết có bao nhiêu thương nhân lớn tính toán tiến vào Phổ Thượng, cũng chính là Tần Mục vẫn bảo trì bình thản, nếu như đặt vào vị trí của người khác, sợ rằng cũng không thể an tĩnh ngồi ở đây như vậy, đã sớm đi liên hệ với nhà đầu tư rồi.

Tần Mục nhìn ra hai người đang suy nghĩ gì, cười nói:

- Hai người có thể phát biểu ý kiến đối với suy nghĩ của tôi. Người nào cũng có phương thức làm việc của mình, tôi vô cùng dân chủ, bất cứ lúc nào hai người cũng có thể đề xuất ý kiến với tôi.

Suy tư của hắn, Trương Thúy rất hiểu, dù sao tiếp xúc với Tần Mục thời gian dài như vậy, nàng hiểu hắn là chuyện đương nhiên. Con người Tần Mục luôn thích lợi ích lớn nhất, dã tâm rất lớn, có khi hắn có lòng tham như rắn nuốt voi, đồng thời còn có ánh mắt nhạy cảm giống như lão hồ ly.

- Tần bí thư, hiện tại có bao nhiêu người cầm tài chính muốn phong phú thêm tài chính của Phổ Thượng chúng ta, nhưng Tần bí thư vẫn bình thản như Lã Vọng buông cần, tôi sợ nếu tiếp tục như vậy, những nhà đầu tư kia sợ số tiền trong tay mất giá, sẽ lựa chọn hoàn cảnh đầu tư khác.

Phương Thiên Nhu cũng mặc kệ quyền lực của Tần Mục, trực tiếp nói thẳng.

Người nhiệt tình, dám nói là người dễ dùng, Tần Mục hài lòng gật đầu. Bên cạnh lãnh đạo vừa cần hạng người a dua xu nịnh, càng cần nhân vật biết làm việc thực tế. Hắn cầm cây bút trong tay, tùy ý viết mấy nét trên bản thảo trước mặt, ngẩng đầu hỏi:

- Phương phó khu trưởng, tôi vừa suy nghĩ ra một vấn đề. Có một đồ sứ, ngày thường đặt ở nơi nào đó không ai để ý, đột nhiên có một ngày, có người quyền uy nói nó là đồ sứ của triều đại nào đó, vô cùng giá trị, cô nói có người đi cướp hay không?

Lúc nói chuyện Tần Mục mang theo nụ cười rất bình thản, hứng thú nhìn Phương Thiên Nhu. Nụ cười mang theo vẻ giảo hoạt, Trương Thúy biết đây là Tần Mục chuẩn bị lên lớp cho Phương Thiên Nhu, không đợi Phương Thiên Nhu trả lời, liền cười nói:

- Tần bí thư, hôm nay bên xây thành có một hội nghị về kế hoạch xây dựng tiêu chuẩn thành thị, tôi qua đó một chuyến.
Bình Luận (0)
Comment