Thanh Quan

Chương 1046

Văn Nhập Hải nghe xong nội tâm rùng mình, Tần Mục bày ra giọng quan để giáo huấn hắn, lại không hài lòng với biểu hiện của hắn. Chuyện chính là như vậy, khu đang phát triển người ta gặp chuyện không may, một người trong cục hưu trí như ngươi cao hứng bừng bừng à? Có quan hệ gì với ngươi sao?

Văn Nhập Hải xấu hổ gãi gãi đầu, nói:

- Tần cục trưởng giáo dục phải!

Nói xong đặt tò báo lên bàn công tác của Tần Mục và sắc mặt đỏ bừng rời đi.

Văn Nhập Hải tuổi trẻ, làm người có tâm cơ nhưng thiếu đi lão luyện và thành thục, nên có ngăn cản một chút, không nên khiến hắn đắc ý quên hình.

Tần Mục không có xem báo chí, hắn điện thoại cho Phương Thiên Nhu. Vốn Trương Thúy là dòng chính của hắn, tìm Trương Thúy xử lý chút chuyện vẫn được, nhưng làm thế chính là bỏ qua Phương Thiên Nhu tồn tại, chính là không cho Phương Chấn Bang mặt mũi. Tần Mục bị dời khỏi Phổ Thượng thì không bị một gậy nện chết tươi, không ít người đang chờ nắm đuôi của Tần Mục, muốn trực tiếp tìm chuyện cho Trương Thúy, vậy thì chức bí thư đảng ủy cũng bay luôn.

Chuyện gì cũng phải nhìn hai mặt, quan cao một cấp đè chết người.

Phương Thiên Nhu trong khoảng thời gian này cũng rất bận, có một số việc nếu không nhờ Trương Thúy giúp nàng ổn định đại cục, Phương Thiên Nhu đúng là có cảm giác thất thố. Trải qua thời gian này tôi luyện, nàng mới biết được Tần Mục lúc trước tao ngộ bao nhiêu lực cản, trong nội tâm cũng bất mãn với Phương Chấn Bang. Cuối cùng vẫn là cha của nàng, Phương Thiên Nhu sẽ không nói cái gì, nhưng mời Tần Mục về nhà ăn bữa "Cơm rau dưa" thì không nói nên lời.

Lần này Tần Mục gọi điện thoại là muốn điều Lục Viễn tới cục hưu trí. Lái xe của tiền nhiệm bí thư đảng ủy ở lại Phổ Thượng tiếp tục đảm đương lái xe là không nói nổi, mấy ngày hôm trước giúp đỡ một chút, hiện tại cũng nên đi theo Tần Mục rời đi. Cho dù Lục Viễn không muốn cũng không có cách nào, đây là quy tắc phải tuân thủ.

Phương Thiên Nhu nghe Tần Mục ý đồ đến, có chút có vẻ khó xử:

- Tần cục trưởng, Phổ Thượng hiện tại biến chuyển từng ngày, Lục Viễn lái xe lão luyện rất có nghề, làm việc cũng rất chừng mực, thực không muốn buông tay a.

Những lời này có ý coi trọng Lục Viễn bên trong, chuyện này khiến Tần Mục có chút kỳ quái. Hắn cười trả lời:

- Lão Lục làm người thật thà, tất cả mọi người thấy được, tôi bên này đang thiếu nhân thủ. Phương khu trưởng, cô xem...

Lục Viễn người này từ lần trước gây chuyện trong cục tài chính, hắn như một khúc gỗ phiền phức bị gỏ tỉnh, quả nhiên mọi chuyện vẫn phải chú ý, thậm chí có tài nhưng thành đạt muộn. Tần Mục cũng nghe Trương Thúy nói qua, Lục Viễn có một số việc xử lý tuy còn mang theo chút dấu vết, nhưng lại phi thường vừa vặn, ngay cả Lưu Đại Hữu cũng muốn kéo hắn vào cục công an.

Người mới như vậy, lại từ bên bộ đội phân phối qua nhưng rất hiểu chuyện, có thể dùng được, đặt ở bên người cũng an tâm rất nhiều. Tần Mục gặp Phương Thiên Nhu không nói gì, tiếp tục nói:

- Phương khu trưởng, khiến cô khó xử rồi.

Phương Thiên Nhu trầm mặc cả buổi, đột nhiên giọng chuyển nhạt, chậm rãi nói:

- Tần cục trưởng, lúc nào quay lại Phổ Thượng nhìn đây?

Tần Mục sững sờ, Phương Thiên Nhu nói như vậy, nói rõ không muốn cho Lục Viễn quay về. Hiện tại Tần Mục cùng Phương Thiên Nhu quan hệ lập trường phi thường vi diệu, Phương Thiên Nhu không nên vì lái xe mà mặt lạnh với Tần Mục. NHưng biểu hiện này khiến Tần Mục có chút khốn đốn, hít sâu một hơi, cũng dùng giọng điệu nhàn nhạt nói ra:

- Phương khu trưởng, có thời gian a, có thời gian a.

Hắn không có nhắc lại chuyện Lục Viễn, tùy ý khách sáo với Phương Thiên Nhu vài câu và cúp điện thoại.

Nụ cười của hắn biến hóa, Tần Mục càng thâm trầm, lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, trong đầu không ngừng nghĩ tới dụng ý sau lưng của Phương Thiên Nhu, đáng tiếc hắn nghĩ mãi không thông vì sao Phương Thiên Nhu phải chấp nhất vấn đề của Lục Viễn như vậy. Chẳng lẽ là mượn chuyện này tuyên cáo quyền khống chế Phổ Thượng? Vậy cũng không thể a, Tần Mục từ khi điều đến cục hưu trí thì không nhúng tay vào chuyện Phổ Thượng, cho dù là Kim Bình Quốc thỉnh cầu, hắn vẫn áp chế đó, chờ Kim Bình Quốc làm ra danh trạng đã. Mà thái độ của Phương Thiên Nhu khiến người ta đoán không ra.

Tần Mục kìm lòng không được cầm điếu thuốc, bàn tay đặt vào túi mới tỉnh ngộ, vỗ vỗ cái trán, hắn tiện tay cầm báo lên đọc.

Quả nhiên trên báo có chuyên mục "|Người ngoại quốc nhìn Quảng Châu", Lôi Dạ là người Pháp lại náo động nữa rồi. Căn cứ hắn đưa tin, thời gian trước chuyện dân công chơi gái ở Phổ Thượng, Phổ Thượng khoa trưởng Vương Bằng cùng nhà đầu tư khu Hoàng Dương Du Hoa có giao dịch bí mật, trong đó đưa tin đại bộ phận đặt lên người Du Hoa, lại vạch trần Du Hoa tại khu Hoàng Dương và nhà xưởng không xác định thương tích đầy mình. Trong đó đưa tin lộ ra một ý tứ, khu Hoàng Dương đã sớm biết chuyện của Du Hoa, hơn nữa còn áp dụng thái độ nuông chiều.

Tần Mục nhíu mày, đưa tin này kích thích ánh mắt của người ta a, cũng rất đắc tội với người. Nhất là Lôi Dạ là người nước ngoài, mà người có ý chí lại biết Lôi Dạ và Mạnh Khiết đều liên tưởng lên người của Tần Mục. Chuyện này chỉ sợ là Kim Bình Quốc làm hậu trường, chẳng lẽ hắn hắn đưa tin này cũng đang uy hiếp Tần Mục sao?

Tần Mục hít một hơi khí lạnh. Kim Bình Quốc vẫn ôm mục đích trong lòng, không có đơn giản như vậy, hắn đang thăm dò năng lực của Tần Mục. Chuyện dân công làm cấm kỵ của thị ủy, thời điểm này có người ngoại quốc kéo chuyện cũ ra nói, mà cũng có chút ít lực cản trong đó, Tần Mục nhất định sẽ bị hỏi ý đây. Nếu như Tần Mục không thể thoát khỏi tình thế này, như vậy Kim Bình Quốc cũng không cần phải trói lên chỗ của Tần Mục.

Quả nhiên là ta không tin ngươi, ngươi cũng không tin ta, ngươi thăm dò điểm mấu chốt của ta, ta cũng thăm dò năng lực của ngươi. Tần Mục đạt được kết luận này thì sắc mặt dễ dàng hơn, chuyện này nói rõ Kim Bình Quốc là nước tới chân mới nhảy, không dám dễ dàng cầm đồ của mình ra. Càng như vậy thì Tần Mục càng yên tâm, đã Kim Bình Quốc đã đưa ra vấn đề, nếu hắn không cẩn thận thì sao có thể trong hoàn cảnh của Quảng Châu đảo tầm mắt lên mình.

Gọi điện thoại cho Lưu Đại Hữu, Tần Mục đi thẳng vào vấn đề, hỏi thăm hắn gần đây có nghe tiếng gió nào không. Lưu Đại Hữu nói toàn bộ những gì mình biết cho Tần Mục, trong cục sắp động đại quy mô, chuyên môn nhằm vào một ít quan chức bị ăn mòn, người hắc đạo đang tẩy trắng. Đây là chuyện phi thường bí mật, nếu như lộ ra thì trong cục sẽ tra ra tới cùng, bất kể nội bộ hay ngoại bộ.

Tần Mục nghe lời này liền trách cứ Lưu Đại Hữu không nên nói chuyện này cho mình nghe. Lưu Đại Hữu cười ha ha, không đem lời của Tần Mục nói là chuyện quan trọng, trong lòng hắn đã sớm nhận định không có Tần Mục sẽ không có Lưu Đại Hữu hắn, mặc dù gặp chuyện không may hắn cũng tiêu sái một hồi, bằng không hắn hiện tại nhiều lắm chỉ làm được chức đại đội trưởng trinh thám ở huyện nghèo, làm gì phong quang như bây giờ?
Bình Luận (0)
Comment