Thanh Quan

Chương 1108

Hiện tại văn phòng khai phát đột ngột xuất hiện, bên thủ đô nắm giữ ấn soái trọng yếu, cũng không chấp nhận có tin tức xấu lan truyền, hoặc là thanh âm nghi ngờ nào đó, tốt nhất là mang thiện ý.

Cho dù những phóng viên này xuất hiện đột ngột, hơn nữa câu hỏi thật bén nhọn, nhưng Tần Mục không sợ hãi, hiện tại hắn cần làm chính là cấp cho các phóng viên ấn tượng dí dỏm hòa ái, sau đó kéo dài thời gian tới giữa trưa, mọi người cùng nhau đi ăn cơm, sau đó lấy chút “hàng mỹ nghệ đặc sắc” của Châu Nghiễm hoặc là lễ vật dày một chút, bọn họ có thể đi về. Chỉ cần giải quyết xong truyền thông lớn, một ít tiểu báo tiểu thai tam lưu nói chuyện phải cẩn thận một chút, bằng không các tạp chí lớn sẽ cho bọn họ chút sắc mặt nhìn xem.

Thật hiển nhiên, Tần Mục dùng thủ đoạn “biến xe mới thành xe cũ” lấy được hảo cảm thật lớn của các phóng viên, kế tiếp tuy rằng các phóng viên phỏng vấn có chút hơi căng thẳng nhưng đều bị Tần Mục ứng phó.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã qua hai giờ. Tần Mục vẫn luôn mỉm cười đối mặt mọi người, phi thường gần gũi bình dị, hơn nữa có hỏi tất đáp, không trốn tránh không tức giận, cho nên khi hắn nâng tay xem đồng hồ, lại xin lỗi nói chỉ có thể tiếp tục trả lời ba vấn đề nữa mà thôi, tất cả mọi người đều tỏ vẻ lý giải. Dù sao Tần Mục còn đang trong giờ làm việc, khi các phóng viên phỏng vấn đều có các nhân viên công tác ra ra vào vào xin chỉ thị, điều này cũng làm cho bọn họ hiểu được văn phòng khai phát cũng không phải đơn vị chỉ bày biện, mọi người đều bận rộn, căn bản không có hiện tượng “cơ quan uống trà” bên trong.

Ba vấn đề này mọi người đều lòng hiểu mà không nói, tự nhiên tặng cho CCTV, đài truyền thông tỉnh cùng đài truyền hình Châu Nghiễm. Ba đài truyền hình đều có đánh giá rất tốt đối với văn phòng khai phát, đồng thời cầu chúc Tần Mục có thể sớm làm ra thành tích, có được sân khấu càng lớn hơn nữa để phát huy.

Lời này nói ra làm Tần Mục cao hứng, trực tiếp gọi khoa trưởng chuyên công tác chiêu đãi của văn phòng mời mọi người đến khách sạn của Vân Băng dùng cơm. Sau khi các phóng viên đứng dậy, Tần Mục lại xin lỗi rời đi, quay về văn phòng, kỳ thật trong lòng của hắn vẫn còn nặng nề căng thẳng.

Văn Nhập Hải chờ bên ngoài phòng họp, chứng kiến Tần Mục đi ra, liền đưa ánh mắt nhìn hắn như dò hỏi. Trong lòng Tần Mục nhất thời đánh giá Văn Nhập Hải được mười điểm, thật hiển nhiên những nhân viên công tác đi vào xin chỉ thị kia đại bộ phận đều hỏi những vấn đề mà không cần Tần Mục xử lý, đây là do Văn Nhập Hải cố ý an bài. Dùng thủ đoạn xin chỉ thị công tác điều khiển tiết tấu phỏng vấn của các phóng viên, hơn nữa còn hữu hiệu kéo dài thời gian, chuyện này làm được thật tốt. Phải biết rằng cuộc phỏng vấn phát huy ngẫu hứng của các phóng viên bình thường không có chuẩn bị sẵn, rất có thể vì một câu nói vô ý sẽ gợi ra một loại chủ đề có tính tranh luận. Tần Mục từng nhớ rõ kiếp trước có vị cục trưởng hay khoa trưởng gì đó xuất hiện tại hiện trường tai nạn giao thông lại bị phóng viên chụp được hình ảnh đang mỉm cười, sau đó gợi ra tranh luận trên intenet, theo dáng tươi cười nhìn ra hắn lạnh lùng, lại bị người tìm kiếm dấu vết trong hình, cuối cùng đào móc ra được tin tức trên người hắn có mười bảy đồng hồ nổi tiếng, kết quả người kia nếu không xuống ngựa thật có chút xin lỗi lòng nhiệt tình của võng dân.

Đối mặt với truyền thông nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, thô bạo cũng không giải quyết được vấn đề hữu hiệu. Nhìn thấy có phóng viên quay người rời đi, Tần Mục liền trầm mặt hỏi Văn Nhập Hải:

- Bị Hình phó chủ tịch quở mắng đi, tôi đã nói rồi, chúng ta phải nắm chặt công tác, đừng nói với tôi thời gian không đủ dùng, tôi không thích nghe oán hận, tôi cần chính là thành tích, là thành tích có thể đem kinh tế Châu Nghiễm sải bước đi tới! Đến phòng làm việc của tôi một chút!

Nói xong Tần Mục xoay người vội vàng đi về phía trước. Các phóng viên nhìn thấy dáng vẻ hắn giống như có công tác khẩn cấp còn chưa làm xong, kỳ thật Tần Mục lại có cảm giác chạy thoát nguy hiểm.

Trở lại văn phòng, khuôn mặt lạnh băng của Tần Mục biến thành rạng rỡ, nhìn Văn Nhập Hải hô:

- Nhập Hải, ngồi đi, nói xem nhận được chỉ thị gì bên thành ủy.

Văn Nhập Hải lần đầu nhìn thấy vẻ mặt này của Tần Mục, được sủng ái mà lo sợ. Ở trong lòng hắn đã xác định vị trí trung khuyển của mình, làm sao thừa nhận được vẻ mặt ôn hòa này của Tần Mục? Hắn có chút bối rối xoa cằm, hết sức lo sợ nói:

- Hình phó chủ tịch chỉ thị, truyền thông là cánh cửa mở rộng Châu Nghiễm, hi vọng chúng ta có thể cẩn thận đối đãi.

Hắn thật xảo diệu dùng từ “chúng ta” mà không phải Tần chủ nhiệm, có chút ý tứ thăm dò. Nếu Tần Mục biểu lộ ra ý hờn giận, vậy hắn chỉ tự cầu nhiều phúc, nói rõ Tần Mục có chút chướng mắt hắn. Nếu Tần Mục không để ý từ này, nói rõ biểu hiện của hắn đã vượt qua vị trí trung khuyển, rất có thể bằng vào thái độ tùy cơ ứng biến hôm nay giành được niềm vui của Tần Mục.

Tần Mục làm sao không nghe ra lời thăm dò của Văn Nhập Hải, cách thử này của hắn theo Tần Mục nghĩ làm rất tốt. Điều này nói rõ nội tâm Văn Nhập Hải thật kính sợ Tần Mục, điều này sẽ cam đoan Văn Nhập Hải không dễ dàng rời bỏ. Nhưng biểu hiện của Văn Nhập Hải hôm nay Tần Mục đặt trong lòng, cũng không có nghĩa sẽ gia tăng địa vị của hắn, người này sao, nếu thăng chức quá nhanh, nội tâm cảm thấy không đủ, mà bản thân Tần Mục không phải không có tật xấu, nếu không phải hắn có khả năng biết được tương lai, chỉ sợ đã bị người kéo xuống ngựa nhiều lần. Bởi vậy Tần Mục mới có thể thuyết phục Phương Chấn Bang, hi vọng Phương Chấn Bang có thể tiếp tục lưu lại Châu Nghiễm thêm năm năm, như vậy Tần Mục có thể yên tâm gầy dựng nhân mạch của mình trong Châu Nghiễm. Thành thị phó tỉnh cấp, so với thành thị địa cấp có tiền cảnh càng rộng lớn, nếu ở nơi này một khi chức vụ gặp cổ bình, lập tức có thể đến thành phố địa cấp đảm nhiệm chức vị chính, đi một đường cong thăng quan rồi trở về, xem như hoàn thành xong thời kỳ quá độ quyền lực. Cho nên nếu gầy dựng nhân mạch tốt trong thành thị phó tỉnh cấp, tương đương gầy dựng quan hệ trong tỉnh, chỗ tốt không chỉ dùng một hai câu nói thì có thể khái quát.

Văn Nhập Hải nhìn thấy Tần Mục bình tĩnh không nói lời nào, trong lòng càng hoảng hốt, chậm rãi cúi đầu xuống, không để Tần Mục chứng kiến vẻ nôn nóng trong ánh mắt của hắn. Tần Mục không nói một lời, Văn Nhập Hải lại nghĩ hôm nay mình làm việc có chỗ nào không ổn, rốt cục để cho hắn nghĩ tới lúc Tần Mục mới đến cơ quan, ngay cửa nhìn thấy Tần Mục liếc hắn, ánh mắt nghiêm khắc vô cùng.

Nhất thời mồ hôi lạnh tuôn đầy trên người Văn Nhập Hải. Sau khi Tần Mục đến Châu Nghiễm, người khác đều chỉ nhìn thấy hắn thăng chức thật nhanh, tuy rằng liên tục thay đôi nhưng vẫn dám đối nghịch cùng chủ nhiệm văn phòng chiêu thương Kế Đỉnh Thịnh.
Bình Luận (0)
Comment