Thanh Quan

Chương 1114

Khoa tài vụ cùng khoa chiêu đãi hôm nay có chút công lao, Tần Mục cũng không đem họ khai đao, ngoài ra bốn năm khoa trưởng khác đều bị Tần Mục lần lượt gọi vào văn phòng, sau đó lại làm ra vẻ tra xét tiến độ công tác, cuối cùng là một trận phê bình sấm sét. Đừng nhắc tới làm công tác có bao nhiêu xuất sắc, chỉ cần lãnh đạo muốn soi xét, tật xấu sẽ nảy sinh khắp nơi.

Hôm nay Tần Mục làm như vậy ít nhiều gì cũng có chút dụng ý bên trong. Các phóng viên canh giữ bên ngoài văn phòng khai phát, Văn Nhập Hải không phát hiện, các nhân viên khác lui tới lại không hề nghe được chút tiếng gió? Tần Mục không tin, cho dù là kẻ ngốc cũng không tin. Cho nên hắn mượn cơ hội này đề tỉnh cấp dưới một câu, bọn hắn thích thân cận với ai thì thân cận, nhưng trong địa bàn của văn phòng khai phát, vẫn do Tần Mục định đoạt, nếu có người muốn nhìn thấy chuyện cười của hắn, vậy họ thật sự quá ngây thơ rồi.

Chút tiếng chuông cảnh tỉnh thường thường nên gõ một chút, như vậy bọn hắn mới biết vận mệnh của mình đang nắm trong tay ai. Nếu bọn họ còn muốn xuất đầu, lời bình của lãnh đạo trực tiếp như Tần Mục phi thường trọng yếu. Nếu họ có cơ hội tiếp tục tiến về phía trước, Tần Mục chỉ cần nói một câu “đồng chí này vẫn cần tiếp tục rèn luyện một chút”, như vậy muốn thăng chức cũng bị áp chế xuống. Có chút người cho rằng Tần Mục đứng bên trận tuyến của bí thư thành ủy đối nghịch với chủ tịch thành phố cùng chủ nhiệm văn phòng chiêu thương, muốn ở giữa làm a dua, loại ý nghĩ này không thể thực hiện được đối với Tần Mục.

Tần Mục còn đang giáo huấn người, điện thoại chợt vang lên. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn vị khoa trưởng đang câm như hến, sau đó cầm điện thoại, dùng thanh âm ôn hòa hỏi:

- Chào ngài, đây là văn phòng khai phát, tôi là Tần Mục.

- Tần chủ nhiệm, tôi là Quốc Thụy Tường.

Thanh âm Quốc Thụy Tường tràn ngập hòa ái. Trong lòng Tần Mục lộp bộp, Quốc Thụy Tường tự mình gọi điện thoại, có phải có chuyện gì cần áp xuống hay không? Như vậy thật sự không dễ làm. Mặc dù trong lòng mọi người hiểu rõ, Tần Mục là người tâm phúc trước mặt bí thư thành ủy, nhưng dù sao vẫn là lãnh đạo, nếu Quốc Thụy Tường xuất ra tư thế lãnh đạo đến hăm dọa Tần Mục, phân phối nhiệm vụ cho hắn, Tần Mục có thể từ chối sao? Rốt cục văn phòng khai phát vẫn do bên ủy ban thành phố chủ quản, dù nói thế nào trong biên chế Quốc Thụy Tường vẫn là lãnh đạo trực tiếp của hắn.

Nhưng Tần Mục cũng không tin Quốc Thụy Tường muốn hăm dọa mình, nhiều lắm là gây khó khăn cho hắn mà thôi. Quả nhiên thanh âm Quốc Thụy Tường thật khoan hòa, còn mang theo tiếng cười trưởng giả nói:

- Tiểu Tần, mấy ngày nay văn phòng khai phát làm vài chuyện đại sự, thật không tệ, rất có nổi bật ah.

- Chủ tịch quá khen, công tác của chúng tôi vẫn còn thiếu sót rất nhiều, cần chư vị lãnh đạo giám sát nhiều hơn, phê bình nhiều hơn.

Trong lòng Tần Mục thật khó chịu, Quốc Thụy Tường đúng là cậy già lên mặt, có chuyện gì thì nói nhanh lên, bản thân hắn còn đang chờ phát tiết lửa giận đâu.

- Công tác cần chậm rãi mà làm, đừng quá mức chấp nhất, cần phải giữ tinh thần thân thể đều khỏe mạnh mà tiến hành thôi.

Quốc Thụy Tường cười sang sảng:

- Công việc trong văn phòng khai phát thật nhiều lại phức tạp, thành ủy biết đến. Hôm nay nói chuyện với Phương bí thư, văn phòng khai phát là đơn vị lớn, sao có thể không phân phối một thư ký cho chủ nhiệm, thật sự là kỳ cục.

Được, Tần Mục xem như hiểu rõ, Quốc Thụy Tường chướng mắt Tần Mục một mình độc đại trong văn phòng khai phát. Nhìn xem, bên khoa sự vụ có Văn Nhập Hải làm chủ, bất kỳ sự việc gì đều có thể chen vào một tay, khoa tài vụ, khoa chiêu đãi tuy rằng không có người của Tần Mục, nhưng chuyện chiêu đãi phóng viên hôm nay đã xảy ra, khẳng định sẽ tiến gần với Tần Mục một bước, về phần tài xế, đây cũng là người cũ mang đến từ cục cán bộ, quan hệ xem như không phải người ngoài. Nếu chờ đến khi Tần Mục cất nhắc người nào lên làm thư ký cho mình, như vậy cả văn phòng khai phát đều nghe theo Tần Mục như thiên lôi sai đâu đánh đó, đây điển hình kết bè kết phái, thượng cấp nhìn thấy sẽ thật lo lắng. Quốc Thụy Tường còn kéo cả Phương Chấn Bang, kỳ thật muốn nói với Tần Mục, quan hệ bất hòa không sao cả, nhưng thân ở quan trường, phải biết được đạo lý bên trong, Tần Mục ôm đồm quyền to, chuẩn bị làm ra thành tích thoát ly thành ủy Châu Nghiễm, vậy còn được sao? Nếu Tần Mục đã không cho người khác nhúng tay vào ngành trọng yếu, vậy thì dứt khoát không cho hắn nắm giữ chặt chẽ người bên cạnh, nhất định phải nhét một cây đinh vào bên cạnh hắn.

Mấy ngày nay Tần Mục có chút sơ ý, chỉ cảm giác văn phòng khai phát đang thật nổi bật, bên văn phòng chiêu thương sẽ không giở trò gì, cho dù muốn đấu cũng phải an ổn qua năm nay. Đáng tiếc hắn lại quên, đấu tranh trong quan trường tuyệt đối không có hạn chế thời gian. Chiêu thức này của Quốc Thụy Tường quả nhiên đâm thẳng vào uy hiếp của Tần Mục, cho dù Tần Mục đã nghĩ tới trước tiên, nhưng phe phái của chủ tịch thành phố cũng sẽ không cho hắn cơ hội thực hiện được, chung quy cần phải xếp người vào vị trí, đây là cân bằng.

Huống hồ chuyện này đã được Phương Chấn Bang cho phép, có thể thấy được động tác của Tần Mục có chút quá lớn, ngay cả Phương Chấn Bang cũng không thể yên tâm. Sở dĩ Phương Chấn Bang không phản đối, nghĩ tới cũng hiểu Tần Mục là người hiểu biết đại cục, nếu Quốc Thụy Tường thích xếp người vào, đến lúc đó chỉ cần đem người mất quyền lực là xong.

Tâm tư Tần Mục xoay chuyển, nhưng miệng tràn ngập cảm kích, cảm tạ sự chú ý của thành ủy cùng lãnh đạo, khiến Quốc Thụy Tường cười to, cổ vũ:

- Làm rất tốt, thành tích của anh chúng tôi đều nhìn thấy.

Trong lòng Tần Mục nói thầm một câu, nếu ra thành tích các ông chuẩn bị cướp đi có phải hay không, miệng lại nói:

- Nhất định không cô phụ kỳ vọng của các vị lãnh đạo.

Vừa mới cúp điện thoại, bên Bộ tổ chức đã báo tới tin tức, nói thư ký phân phối cho Tần Mục đã có hồ sơ, trên đường đến văn phòng khai phát. Quốc Thụy Tường gọi điện thoại cho Tần Mục nhiều nhất chỉ là thông tri, nhắc nhở, bên Bộ tổ chức đã làm xong thủ tục, còn cho phép anh từ chối hay sao?

Sau khi cúp điện thoại, tà hỏa của Tần Mục càng thêm cháy rực, đem báo cáo về tiến độ cải cách tường thể ném lên bàn, nhìn khoa trưởng kia phát hỏa nói:

- Đây chính là kế hoạch các anh làm sao? Cái gì gọi là trong vòng một năm giảm bớt 30% khả năng sử dụng gạch đặc ruột, hai năm là 70%, ba năm hoàn toàn mất hẳn? Chính sách đã ra rồi, vậy cần kỷ luật nghiêm minh. Đối với chính sách sao có thể giả vờ ngớ ngẩn lừa đảo! Tôi muốn không phải là số liệu, nghe rõ ràng, tôi muốn không phải là số liệu, tôi cần chính là kết quả. Có thể làm tốt hay không? Không thể lập tức thay người!

Tần Mục bình thường rất ít nói nặng như vậy, nếu trong cơ quan không gặp phải đại sự tổn thương gân cốt, lãnh đạo rất ít nổi giận trực tiếp như thế. Khoa trưởng kia không phải người của Tần Mục, lời mắng không có ý tứ bảo hộ, rõ ràng là muốn xử lý khoa trưởng kia.
Bình Luận (0)
Comment