Thanh Quan

Chương 114.1 - Chương 114.115

Lưu Đại Hữu lạnh lùng cười cười, mở cặp công văn trong tay ra, cố ý cho Tôn Đại Thành đưa lên đọc, sau đó giả vờ giả đọc vài câu, hắn đọc tên đám người trong danh sách đã tra được, sau đó còn nói những ngươi kia phạm tội làm giả, bây giờ bị huyện đả kích nặng nề, cho nên bắt rất nhanh, trước mắt đã bị giam trong cục công an, hai ngày nữa sẽ cùng làm bạn với Tôn Đại Thành trong nơi này.

Lưu Đại Hữu lời nói hư hư thực thực, những người kia bị giam không sai, nhưng mà không có tới mức bị giam vào trong ngục giam này, chỉ cần người nhà bọn họ nộp phạt và ỏ trong trại giam năm mười ngày lại thả ra. Nhưng Lưu Đại Hữu căn bản cố tình lừa dối, dù sao lời nói không tốn tiền, giả vờ giả vịt ho khan một tiếng, ánh mắt liếc xéo Tôn Đại Thành.

Giọng của Tôn Đại Thành lập tức bối rối, lại cầm điếu thuốc lên hút, rít một hơi hết nửa điếu.

- Lưu phó cục, ngài đừng lừa dối tôi. Tôi nghĩ mãi mà không rõ, ngài muốn cái gì?

Lưu Đại Hữu đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa và nói ra.

- Chính anh cân nhắc có phải nên thẳng thắn hay không, tôi còn phải đi ra đón mấy đồng chí của ban thanh tra kỷ luật thành phố xuống. Mấy ngày nay trời ạ, thật đúng là âm u, không biết hôm nay có trời mưa hay không.

Nói xong Lưu Đại Hữu kéo cửa ra ngoài, vậy mà không có cho Tôn Đại Thành cơ hội tiếp tục nói.

Tôn Đại Thành tâm tựu chìm xuống, trong nội tâm bắt đầu ngóng nhìn Tôn Hữu Lợi đuổi mau đến xem chính mình.

Tôn Đại Thành đợi vài ngày, không gặp Tôn Hữu Lợi truyền lời vào trong này, trong nội tâm khủng hoảng càng thêm lợi hại.

Huyện Tây Bình đả kích tội phạm kinh tế, thành quả chiến đấu tiêu trừ u ác tính rất tốt, mấy ngày nay Tôn Hữu Lợi, Lưu Đại Hữu bị điều về thành phố hợp, cũng giảng thuật với lãnh đạo cục công an thành phố về hoạt động đả kích tội phạm của huyện Tây Bình, sau đó nói những khó khăn của công an và bọn họ cũng gian nan vượt qua các khó khăn. Công tác báo cáo không có mấy ngày là không xong.

Thời gian mấy ngày này Tôn Đại Thành giống như con kiến trong chảo nóng đứng ngồi không yên. Tôn Hữu Lợi hỏi thăm tình hình từ người trông giữ, thế nhưng mà Lưu Đại Hữu mấy ngày nay không đi làm, cũng là do Lưu Đại Hữu lợi dụng sơ hở. Hắn từ trong thành phố không thể về, hắn cũng không có tin tức của Tôn Đại Thành, hiện tại điện thoại cầm tay không có phổ biến, muốn báo cho Tôn Hữu Lợi cũng quá khó khăn. Cứ như vậy Tôn Hữu Lợi bị mơ mơ màng màng, vào lúc này đang ở trên thành phố nói về thành quả to lớn của huyện Tây Bình, nhất thời Tôn Hữu Lợi như tắm trong gió xuân, vô cùng mãn nguyện.

Tần Mục lúc này đi vào trong ban thanh tra kỷ luật. Hắn bây giờ mang thân phận người bị hiềm nghi, hành động cũng không được tự do, nhưng mà có chủ tịch huyện cùng bí thư ban thanh tra kỷ luật bảo đảm, Tần Mục đi ban thanh tra kỷ luật báo cáo công tác vẫn được phép. Trong văn phòng bí thư ban thanh tra kỷ luật, Tần Mục nói kỹ càng những chuyện ngày đó cho lãnh đạo nghe, cũng trình bày nghi hoặc của mình cho bí thư Khổng Kiến Quốc biết.

Khổng Kiến Quốc nghe Tần Mục tự thuật, trên mặt không có biểu lộ gì cả. Trong tay hắn cầm bút máu, đang ghi chép gì đó. Trong gian phòng lúc này lâm vào trong an tĩnh.

- Tiểu Tần ah, anh vẫn còn trẻ tuổi.

Khổng Kiến Quốc nói lời thấm thía:

- Vu hãm cán bộ quốc gia chính là tội lớn đấy.

Tần Mục vừa nói chuyện, không có người nào khác ở đây, chỉ nói Lưu Đan cũng không có cam tâm tình nguyện làm loại chuyện này, có lẽ sau lưng có người sai sử, Khổng Kiến Quốc trực tiếp nói liên quan tới cán bộ quốc gia, nói rõ lão Khổng trong lòng có hoài nghi. Mà cục trưởng cục công an và thường ủy huyện không phải hắn muốn động là động, còn phải được bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện cho phép. Nghe ý của lão Khổng nói, giống như đang cảnh cáo Tần Mục, mọi thứ phải có chừng mực. Có thể Tần Mục vô duyên vô cớ bị người ta khó chịu, còn bị người ta vu hãm thành tội phạm cưỡng gian, trong nội tâm oán khí không ít. Hắn vốn vững vàng bình tĩnh, nắm được yếu quyết quan trường, nhưng chuyện lần này đã làm nội tâm Tần Mục phát bực, bồ tát còn có ba phần nóng giận, huống chi Tần Mục?

Tần Mục cười nói:

- Lỗ bí thư, chuyện vu hãm cán bộ tôi không làm được. Tôi chỉ hoài nghi, vì sao chuyện này trùng hợp như thế?

Khổng Kiến Quốc gật gật đầu, cầm điện thoại lên, nói vào điện thoại.

- Lão Hải à, anh tới chỗ tôi một chuyến.

Lão Hải chính là phó bí thư ban thanh tra kỷ luật Hải Bình, cũng là lão đồng chí công tác ở ban thanh tra kỷ luật nhiều năm, cùng không có mâu thuẫn gì với Khổng Kiến Quốc, bởi vì hai người xem như chiến hữu.

Hải Bình nhanh chóng chạy tới, Khổng Kiến Quốc bảo Hải Bình cùng Tần Mục đi vào trong trại giam xem xét. Ý tứ nói gần nói xa chính là muốn bịp bợm Tôn Đại Thành một chút.

Hợp tác nhiều năm, Hải Bình nhìn ra Khổng Kiến Quốc rất coi trọng Tần Mục này, tuy hắn không mò ra tâm tư của Khổng Kiến Quốc, nhưng mà lão chiến hữu nhiều năm cẩn thận, hắn làm như vậy nhất định có đạo lý của mình. Vì vậy hai người ngồi trên xe Jeep của ban thanh tra kỷ luật chạy về hướng trại giam.

Tôn Đại Thành chẳng khác gì con kiến trong chảo lửa, nghe nói Tôn Hữu Lợi đang ở thành phố, nhất thời không quay trở về được, trong lòng của hắn nóng nảy lên. Trong thành phố có chuyện gì tốt chứ? Kỳ thật đây là người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Người trong trại giam điện thoại cho Tôn Hữu Lợi, người trong cuộc biết rõ Tôn Hữu Lợi đang tham gia báo cáo khen ngợi, nhưng mà bọn họ không nói rõ ràng, chỉ hàm hồ nói đang đi trong thành phố. Tiện thể nhắn người nọ chuyển cáo lời cho Tôn Đại Thành, Tôn Đại Thành bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, đi tới thành phố? Chẳng lẽ bị bắt đi điều tra nên mấy ngày không về được?

Đúng vào lúc này Tôn Đại Thành bị mang tới phòng xét hỏi. Nhìn thấy Tần Mục vẻ mặt âm trầm thì nội tâm chấn động. Nhìn qua Hải Bình tuổi qua năm mươi lưng thẳng tắp, trong nội tâm càng sợ hãi thêm, hắn chần chờ không dám đi vào.

- Lão Tôn, tới ngồi, tới ngồi. Tôi là phó bí thư đảng ủy trấn Miếu Trấn Tần Mục, nghe nói chuyện của anh cho nên tới đây xem xét.

Ánh mắt âm trầm của Tần Mục không thấy đâu, trở nên gần gũi dễ gần. Nhưng mà biểu lộ này bị Tôn Đại Thành bắt được thì nội tâm càng sợ hơn.

Người của trại giam đẩy hắn vào phòng, quay người rời đi. Tôn Đại Thành vẫn đứng ở đó sợ hãi rụt rè, thần kinh của hắn căng thẳng.

Tần Mục đứng lên, kéo Tôn Đại Thành tới ngồi lên ghế, giới thiệu với hắn:

- Đây là phó bí thư ban thanh tra kỷ luật huyện, đồng chí Hải Bình, đồng chí này muốn tìm hiểu tình hình của anh một chút.

Tôn Đại Thành cái gì đều không có nghe rõ, chỉ nghe mấy chữ "Ban thanh tra kỷ luật" chẳng khác gì thanh kiếm treo trên đầu của hắn. Lưu Đại Hữu quả nhiên không có lừa gạt hắn: Tôn Hữu Lợi, xong rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Tôn Đại Thành, Tần Mục cùng Hải Bình liếc nhau, lập tức hiểu ý.

Hải Bình móc giấy chứng minh công tác ra, bảo Tôn Đại Thành xem qua, lại tiến tới một bước phá vỡ phòng tuyến tâm lý của hắn, mới chậm rãi lật mấy tấm văn bản trong tay ra, sau đó dùng bút tùy ý viết lên. Kỳ thật Hải Bình chỉ đang phê duyệt vài công văn mà thôi, nhưng mà trong mắt Tôn Đại Thành chồng công văn dày của Tôn Hữu Lợi chính là văn bản tài liệu điều tra.

Lời Lưu Đại Hữu nói vang lên bên tai Tôn Đại Thành, vu hãm và đánh cán bộ quốc gia là trọng tội. Hắn vốn cho rằng chỉ bị giam ba tháng, Tôn Hữu Lợi có thể lợi dụng quyền lực và quan hệ thả hắn ra ngoài, ai nghĩ tới bây giờ Tôn Hữu Lợi xong rồi, ai còn khả năng giúp đở hắn? Nghĩ tới ngục giam tối đen và Lưu Đan xinh như hoa, mồ hôi trên trán Tôn Đại Thành không ngừng rơi xuống.

Tần Mục lúc này đi tới bên vách tường, ngẩng đầu nhìn qua những quảng cáo trên đó, dường như vô tâm thì thầm mấy chữ:

- Thẳng thắn sẽ nhẹ tội, che giấu là trọng tội, Ân, thẳng thắn sẽ nhẹ tội, che giấu là trọng tội!

Tần Mục nhỏ giọng nói ra, giống như tiếng chuông vang lên bên tai của Tôn Đại Thành. Thời điểm này Hải Bình ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, hỏi:

- Tôn Đại Thành, ban thanh tra kỷ luật chúng tôi muốn tìm hiểu...

Hắn còn chưa nói hết lời, Tôn Đại Thành quỳ rạp trên mặt đất, lớn tiếng kêu lên:

- Tôi thẳng thắn, tôi thẳng thắn, tôi làm những sự tình kia đều là do Tôn Hữu Lợi sai sử. Đi tới thôn Tây Sơn nháo sự là ông ta bảo tôi làm; vu hãm ẩu đả Tần bí thư cũng là ông ta bảo tôi làm; ông ta còn có tiểu kim khố, đều là tiền lãi từ chỗ của chúng tôi buôn bán mấy năm qua. Tôi đều nghe ông ta sai sử, tôi thẳng thắn, tôi thẳng thắn.

Kỳ thật nháo sự ở thôn Tây Sơn cũng không phải do Tôn Hữu Lợi sai sử, nhưng mà mắt thấy sinh ý bị công ty chạm khắc gỗ của thôn Tây Sơn quấy nhiễu, Tôn Đại Thành tự mình làm chủ mà thôi. Nhưng mà tan đàn xẻ nghé, Tôn Đại Thành nóng lòng thoát tội, chuyện gì cũng đổ lên đầu của Tôn Hữu Lợi.

Hải Bình cùng Tần Mục hai mặt nhìn nhau, vốn nghĩ Tôn Đại Thành còn phải bị áp nhiều hơn, làm cho hắn nói ra chuyện hãm hại Tần Mục, ai nghĩ đến vô tâm trồng liễu, vậy mà nhảy ra tội của Tôn Hữu Lợi.

Sắc mặt Hải Bình tối sầm, nghĩa chính ngôn từ nói ra:

- Tôn Đại Thành, anh có chứng cớ hay không? Anh đã vu hãm cán bộ quốc gia một lần, ngàn vạn lần không nên phạm sai lầm tiếp.

Tôn Đại Thành không dám, còn nói trong tay vị hôn thê Lưu Đan còn có quyển sách chia hoa hồng với Tôn Hữu Lợi những năm qua, những ký hiệu trong đó chỉ có mình Tôn Đại Thành xem hiểu.

Cái này cũng như ký hiệu Tần Mục dạy cho Tề thẩm ký sổ mà thôi, hiệu quả như nhau. Hải Bình cùng Tần Mục nhìn nhau, đồng đều cảm giác vấn đề nghiêm trọng, Hải Bình đứng lên đi ra ngoài, tìm điện thoại báo cáo với bí thư Khổng của ban thanh tra kỷ luật.

Khổng Kiến Quốc nghe tin tức như thế đương nhiên xem trọng, lập tức báo cáo bí thư huyện ủy Quý Thu cùng chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng. Hai người đồng thời giận tím mặt, trách không được sản nghiệm màu của Miếu Trấn bên kia nhiều lần đánh không được, cấm không xong, sau lưng có ô dù lớn như thế thì làm sao động? Làm sao bình?

Huyện ủy nhanh chóng đưa ra chỉ thị, giao trách nhiệm cho đồn công an Miếu Trấn nhanh chóng khống chế Lưu Đan, tìm được quyển sách Tôn Đại Thành nói, lúc này công - kiểm - pháp trong huyện liên hợp xuất động, mang theo lệnh của viện kiểm soát điều tra nhà của Tôn Hữu Lợi, tìm kiếm manh mối. Đồng thời Khổng Kiến Quốc báo cáo lên ban thanh tra kỷ luật của thành phố, lập tức khống chế Tôn Hữu Lợi bên đó.

Bên phía Lưu Đan nhanh chóng bị khống chế, cũng cầm được quyển sách. Đồn công an Miếu Trấn lập tức mang quyển sách nộp lên trên, bí thư Quý Thu, chủ tịch huyện Bạch Quang Lượng, bí thư ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến Quốc tập thể nhìn xem. Tôn Đại Thành nghe giới thiệu mấy người này, ngồi phịch ở trên mặt ghế toàn thân không có chút khí lực, cuối cùng được Tần Mục trợ giúp, miễn cưỡng khôi phục tinh thần, dùng giấy bút ghi lại con số trên quyển sách ra.

Sau khi viết xong con số, sắc mặt mấy người càng ngày càng trầm trọng. Tôn Hữu Lợi từ năm 85 đảm nhiệm chức cục trưởng công an tới nay, chỉ cần từ trong tay Tôn Đại Thành thu các loại hối lộ, vật phẩm biến tướng cũng thu được hơn tám vạn đồng, dựa theo giá trị của huyện Tây Bình, một vạn đồng có thể mua được một căn nhà không kém, Tôn Đại Thành đã có thể mua được tám căn nhà từ chỗ Tôn Hữu Lợi!

Bí thư huyện ủy Quý Thu cũng không khống chế lòng căm hận của mình, giận dữ đập bàn, tức giận ra lệnh:

- Đánh, đánh thật nghiêm! Bản thân cán bộ của chúng ta có vấn đề, còn bán gì chuyện thống trị huyện Tây Bình? Tôi sẽ báo cáo lên thành phố, không tra rõ chuyện này tôi sẽ từ chức, nhưng trước khi từ chức thì u ác tính ở huyện Tây Bình phải bị nhổ.

Tần Mục nhìn qua Quý Thu, tâm tư thoáng động. Quý Thu phẫn nộ tuyệt đối không phải làm ra vẻ, khóe mắt của hắn đầy hung quang, cũng có biểu hiện đau đớn. Tôn Hữu Lợi là ái tướng dưới tay của hắn, điểm này ai cũng biết. Hôm nay Tôn Hữu Lợi vì bao che sản nghiệp màu và nhận hối lộ nên kiếm chác kết xù, hắn làm sao không đau lòng?

Không lâu sau tin tức truyền đến, từ nhà Tôn Hữu Lợi, ở dưới nệm tìm được mấy chục cục tiền, được vợ Tôn Hữu Lợi chỉ điểm, từ một gian hầm ngầm tìm ra ghi chép tham ô nhận hối lộ của Tôn Hữu Lợi, chuyện này khiến chính đàn của huyện Tây Bình triệt để chấn động, Tôn Hữu Lợi xuống ngựa cũng tác động thần kinh của nhiều người.

Mà Tần Mục bởi vì Lưu Đan cung cấp tự thuật, lập tức quét sạch hiềm nghi trên người. Đi ra khỏi đại viện huyện ủy, Tần Mục cảm thấy tinh thần sảng khoái, thoải mái duỗi lưng mệt mỏi, lại nhìn thấy sân huyện ủy có một thân ảnh xinh đẹp mặc áo đỏ nhìn qua hắn, tươi cười có má lúm đồng tiền.

Tôn Hữu Lợi còn đang cao giọng báo cáo tình hình cho các lãnh đạo nghe, cảm thấy đường làm quan rộng mở, lúc ở trong phòng nghỉ bị vài tên cảnh sát khống chế, chuyện này chẳng khác gì chê cười lớn.

Trải qua vài ngày thẩm tra ở cục công an thành phố, chứng cớ rõ ràng bày ra trước mặt khiến Tôn Hữu Lợi lập tức sụp đổ trong phòng lấy cung, hắn nhanh chóng khai ra những khoản nhận hối lộ trong khi mình đang làm cục trưởng cục công an huyện. Trong thành phố cũng chấn động, từ hội nghị khen ngợi lại biến thành hội nghị phê phán, động viên toàn bộ cục công an thành phố và các huyện chung quanh tự kiểm tra, "Tự tra tự hạn chế" và chỉnh đốn tác phong.

Thời điểm này Lưu Đại Hữu dễ dàng làm ra chiến tích cho các lãnh đạo thành phố nhìn thấy, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, nhảy vào vũng nước đục của huyện Tây Bình, Lưu Đại Hữu được đề bạt thẳng lên làm cục trưởng cục công an huyện Tây Bình, đạt tới vị trí mà năm trước hắn nằm mơ còn không dám nghĩ tới.

Liên tục nhảy lên mấy cấp như thế, Lưu Đại Hữu trở thành người tâm phúc trong thành phố.

Bình Luận (0)
Comment