Thanh Quan

Chương 1157

- Tần bí thư, mệt mỏi một ngày cũng nên nghỉ ngơi một chút.

Nhạc Hải Lan trong tay cầm chén trà nóng, phi thường ưu ái trước mặt Tần Mục.

- Vậy cám ơn anh, tiểu Nhạc.

Tần Mục cười nhạt một tiếng, cầm chén trá, cầm lấy cái nắp gật gật đầu nói ra:

- Thật sự hợp khẩu vị.

Hắn cũng không có uống nước, cầm chén trà lên, sau đó cầm chén trà chuyển qua tay phải, ngẩng đầu nói với Nhạc Hải Lan:

- Chúng ta xử lý công việc rất bận, cô tới nơi này tôi còn chưa nói thế nào, thế nào, hoàn cảnh có hài lòng hay chưa, công tác có chỗ nào khó khăn hay không?

Nhạc Hải Lan hé miệng cười nói:

- Khó khăn nhất định là có, nhưng khôn phải lãnh đạo đã nói sao, không có khó khăn không thể vượt qua, chỉ có người không vượt qua khó khăn mà thôi!

Tần Mục gật đầu nói:

- Tinh thần phấn chấn như vậy rất tốt, tiểu Nhạc, phải bảo trì phong cách này a, khu xử lý chúng ta bách phế đãi nhưng, nhưng rất có kỳ ngộ, tôi xem trọng cô!

- Cảm ơn Tần bí thư khích lệ.

Tần Mục nói chuyện mang theo cổ vũ và cần cù, quả nhiên là cẩn thận, Nhạc Hải Lan chỉ có thể theo lời của Tần Mục, loại cảm giác không cách nào khống chế tiết tấu này khiến Nhạc Hải Lan có chút u buồn.

Nhưng mà Tần Mục cũng khiến nàng lộ đuôi, làm sao không cho nàng cơ hội, Tần Mục thu xếp văn bản tài liệu lên bàn, vừa nói:

- Cũng sắp tan tầm, sao cô không dọn dẹp một chút, có chuyện gì không?

Nhạc Hải Lan do dự gật gật đầu, nhỏ giọng hỏi:

- Tần chủ nhiệm, buổi tối anh có thời gian hay không?

Tần Mục động tác ngưng trệ lại, khóe mắt Nhạc Hải Lan hiện ra vẻ đắc ý, nàng đạt được tình báo Tần Mục này rất mềm lòng với nữ nhân, hồng nhan tri kỷ là quần thể yếu thế, nhưng mà chính vì nguyên nhân này mới khiến cho Tần Mục ưu ái, bằng tướng mạo, Nhạc Hải Lan tự nhận không kém gì so với người khác, luận nhãn lực thì Nhạc Hải Lan càng không kém ai, chỉ cần nắm chắc tính tình của Tần Mục thì muốn chinh phục Tần Mục còn không phải dễ như trở bàn tay.

Động tác của Tần Mục rất ẩn nấp, cho Nhạc Hải Lan ấn tượng hoàn toàn giống như bị bắt tại trận, loạ ảo giác này là Tần Mục cố ý tạo thành, Nhạc Hải Lan dám chạy tới văn phòng của hắn bàn chuyện, nói rõ nàng đã đã tự nhiên hiểu thấu triệt mình, Tần Mục khuyết điểm của mình là gì thì biết rõ, đơn giản là mềm lòng với nữ nhân một chút, làm tư thái dễ dàng, hai người tâm tư biến hóa kịch liệt, đang tìm kiếm sơ hở của đối phương.

- Như thế nào, tới khu xử lý lâu như vậy, hôm nay muốn hối lộ lãnh đạo sao?

Tần Mục giống như cười mà không phải cười nói ra.

- Sao có thể chứ, đồng sự mời nhau ăn cơm thôi mà.

Nhạc Hải Lan hai tay ôm góc áo, có chút xấu hổ nói ra, tâm tư động tác của nàng nói là điềm đạm đáng yêu cũng không chút quá đáng, quả nhiên là biểu diễn rất tốt.

Tần Mục ngẫm lại, cười nói:

- Khó được cô có tâm tư này, tôi cũng cho mặt mũi.

Lời này nói với tư thái của lãnh đạo, khiến nội tâm của Nhạc Hải Lan cao hứng vạn phần, không ngừng nói thầm:

- Tần Mục, dù anh tinh như quỷ, cũng phải uống nước rửa chân của tôi thôi, xem anh xử lý chuyện hấp tấp như vậy, tại Quảng Châu hô phong hoán vũ thì thế nào, nhìn thấy nữ nhân chẳng phải cũng mềm xuống hay sao?

Nàng giống như quên, cho dù là sắc quỷ bị một trăm nữ nhân vây quanh, định lực cũng sẽ được rèn luyện ra, huống chi Tần Mục đã sớm phòng bị mỹ nhân kế.

Tần Mục nói xong câu đó, lại nói:

- Hai người chúng ta!

Nhạc Hải Lan lập tức đắc ý ném qua một bên, nhếch miệng nói ra:

- Còn chúng ta một đám thân thích, mấy ngày nay vừa vặn đến Quảng Châu, dù thế nào tôi cũng không thể đuổi người ta đi.

Đùa giỡn đưa thịt tới, trong lòng Tần Mục lập tức sáng rõ như đèn lồng, rốt cục xuất hiện nhân vật có phân lượng rồi, nhân vật phía sau tìm được quan hệ với Nhạc Hải Lan, Tần Mục cũng càng ngày càng hiếu kỳ với thân phận của Nhạc Hải Lan, hắn làm bộ trầm ngâm, nói:

- Có lẽ cấp bậc lễ nghĩa không thể biến, vừa vặn tôi cũng có bạn tới Quảng Châu, dứt khoát chúng ta cùng ngồi tâm sư.

Nói xong Tần Mục không chờ Nhạc Hải Lan phản đối, móc ra điện thoại ra gọi cho Quách Thiểu Đình.

Quách Thiểu Đình vừa nghe nói Tần Mục làm cho chính mình đi theo đi ăn cơm, lập tức tựu không vui, phi thường phiền muộn hô:

- Tần đại thiếu gia, anh tạm tha tôi đi, tiệc tối của Tần chủ nhiệm mà tôi gom góp vào, không chuẩn lại lấy tôi ra kháng lôi a.

Tần Mục cười nói:

- Tôi không dễ dàng mời khách, nếu anh không tới thì không có cơ hội đâu.

- Anh mời khách?

Quách Thiểu Đình giọng nói mang theo không thể tưởng tượng nổi:

- Bây giờ anh mời khách cũng không nhiều, để chô tôi đoán xem!

Tần Mục trong thời gian hắn đoán thì nói chỗ khách sạn và thời gian, liền tắt điện thoại, chờ hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Nhạc Hải Lan đang tươi cười.

Ở vùng ngoại ô kinh thành.

Mộ Thiên Các đang cầm lý lịch của Tần Mục xem, xem lại xem, cân nhắc lại cân nhắc, biểu hiện trên mặt khi thì cao hứng, khi thì thâm trầm, vươn tay ra như tìm được manh mối, mà trên mặt đầy hoang mang.

Ngồi ở hắn đối diện, là chừng năm mươi tuổi nam nhân, hắn gặp mộ thiên các cả buổi không có nói câu nào, liền đánh vỡ trầm tĩnh hào khí:

- Mộ bộ trưởng, có cảm tưởng gì?

Mộ Thiên Các không có động, ánh mắt tiếp tục nhìn qua tấm ánh phấn chấn mạnh mẽ của Tần Mục, Tần Mục trên ảnh mang theo nét tươi cười tự tin và kiên nghị, cho người ta cảm giác như thanh kiếm ra khỏi vỏ, mà thanh trường kiếm này không phải sắc bén, thanh kiếm này khi ở trong vỏ thì bình thường vô hại, chỉ khi ra khỏi vỏ thì nó lại chém chết người.

- Mang tôi so sánh với hắn, chuyện này có chút ép buộc.

Trên mặt Mộ Thiên Các tươi cười tự tin và kiêu ngạo.

- Là sỉ nhục của tôi!

Nam nhân đối diện cười lên ha hả, duỗi ngón tay ra nói:

- Mộ lão hổ năm đó khí thế không thay đổi một chút nào cả.

Nói xong hắn bưng chén trà trước mặt lên phẩm một cái.

Lời này có ẩn ý, tinh quang trong mắt Mộ Thiên Các hiện ra, nhìn không chuyển mắt động tác nhỏ của nam nhân trước mặt, sau khi hắn chấm dứt, Mộ Thiên Các hỏi:

- Có âm thanh nào không?

Nam nhân này ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, nói ra từng chữ:

- Nghe nói qua thành phố cạnh biển không?

- Đương nhiên nghe nói qua, có hy vọng đề thăng thành thành phố thứ sáu trực thuộc trung ương, kinh tế phát đạt, nhưng cũng có không ít vấn đề.

Nam nhân gật gật đầu, nói ra:

- Đó là nan giải, địa phương phái ra toàn quyền nắm giữ các ngành của thành phố, tất cả mọi người một đời lại một đời, người bên ngoài đi vào rất khó.

Mộ Thiên Các nghe được ẩn ý trong đó, trong ánh mắt mang theo suy nghĩ sâu xa, nói:

- Tổ chức sẽ có an bài!

Nam nhân gật gật đầu, trầm mặc cả buổi, lúc này nói:

- Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, năm năm sau sẽ nghênh đón nhiệm kỳ mới, dựa theo ý của cấp trên, bí thư, chủ tịch cùng đệ nhất phó bí thư sẽ đồng thời về hưu, loại chuyện này rất khó đụng phải, là thời cơ tốt chúng ta tan rã nó từ bên trong.
Bình Luận (0)
Comment