Thanh Quan

Chương 1169

- Cô cũng biết?

Giọng cua Mộ Thiên Các mang theo chút kinh ngạc, sau đó cười lên ha hả:

- Nếu cô đã biết còn dám đâm ra chuyện lớn như vậy, còn không biết hối cải?

Nhạc Hải Lan còn muốn nói gì, chợt nghe trong điện thoại là tiếng sâm lãnh của Mộ Thiên Các:

- Động thủ!

Tần Mục lạnh như băng nhìn ra thi thể nữ nhân gương mặt vặn vẹo nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt. Cục trưởng công an khu sân bay lưng áo đẫm mồ hôi lạnh, đang lau mồ hôi trên đầu.

Gương mặt Nhạc Hải Lan hoảng sợ nằm tại đó, ngực của nàng có một đóa hoa máu phủ lên. Ai cũng có thể nhìn ra nàng bị chết phi thường không cam lòng, con mắt tràn ngập bất lực và tức giận.

Sau khi Tần Mục nhận được tin tức chạy tới thì nhìn thấy một màn này. Cục trưởng công an ở sân bay này đang thu thập hiện trường. Không có chút manh mối nào lưu lại, căn cứ suy đoán đây là nhân vật chuyên nghiệp đi làm, không có để lại chút dấu vết nào cả. Manh mối đứt đoạn, Tần Mục phi thường không can lòng.

Trở lại khu khai phát, Tần Mục trở lại phòng làm việc của mình, hắn nhớ lại các sự kiện trước sau khi mình đi vào Quảng Châu, hắn cẩn thận thăm dò thì ẩn ẩn có một tia manh mối

Mộ Thiên Các, cái tên này xuất hiện trong đầu của hắn. Hắn đến Quảng Châu quá mức đột ngột, cũng quá mức nhanh chóng, điều này nói rõ trong Quảng Châu có người khác tiếp ứng. Tuy Tần Mục không nghĩ ra là ai, nhưng Quốc Thụy Tường tự mình ra mặt nhét Nhạc Hải Lan vào trong khu khai phát thì hắn đã cảm thấy rất kỳ quặc rồi.

Quốc Thụy Tường là chủ tịch, Tần Mục chỉ là chủ nhiệm, hai người lập trường vẫn đối lập, Quốc Thụy Tường muốn thả người tiến vào trong khu khai phát thì lúc ấy không cần thông tri Tần Mục làm gì, chuyện này rất cổ quái. Lúc ấy Tần Mục không có nghĩ cái gì, hôm nay nhớ lại thì Nhạc Hải Lan cần bao nhiêu mặt mũi mới khiến Quốc Thụy Tường không tiếc buông thái độ đối lập, dùng thân phận chủ tịch thương lượng với Tần Mục, Chuyện này chính là có nhân vật nặng ký hơn áp Quốc Thụy Tường. Lúc ấy bản án của Trương Vĩnh Đức còn chưa có bạo phát ra, Tần Mục trong tỉnh thành không có kẻ thù chính trị, vì vậy Tần Mục phỏng đoán, có lẽ chính là Mộ Thiên Các gây áp lực cho Quốc Thụy Tường.

Trên chính trị chú ý chứng cớ, chỉ cần mình suy đoán là đầy đủ, nếu thật sự có chứng cớ thì có thể công kích đối thủ rơi đài, Tần Mục đã có phỏng đoán như vậy thì nội tâm thuận theo một lần, một ít điểm đáng ngờ cũng dần dần kéo tấm màn che thần bí ra, dùng tư thái khác hiện ra trước mặt Tần Mục.

Nên động! Tần Mục đứng dậy, hắn dùng sức đấm bàn.

Hôm sau Tần Mục vừa mới đi làm, lập tức mang theo Lưu Đại Hữu tới thẳng bệnh viện tâm thần, hắn muốn hảo hảo nói chuyện với Liêu Thừa Tông. Khiến cho Tần Mục không ngờ chính là sau chuyện nữ bệnh nhân tự sát chưa lắng xuống, Liêu Thừa Tông cũng chơi cắt cổ tay, chuyện này khiến hắn dở khóc dở cười. Nhìn qua Liêu Thừa Tông nằm trong bệnh viện mở to con mắt vô lực nhìn qua hắn, Tần Mục lập tức cười rộ lên, nói ra:

- Viện trưởng bệnh viện tự sát, chuyện này có thể nói là chê cười nha.

Trong phòng bệnh chỉ có Tần Mục ba người, ngay cả y tá cũng không có vào, đang đứng canh gác ở cửa ra vào, cảnh giác xuyên thấu qua ô cửa kính nhỏ nhìn ra ngoài, Liêu Thừa Tông lúc này khẽ nhúc nhích cái miệng, dùng ngữ khí phi thường yếu ớt nói:

- Cho dù là tôi không chết, anh cũng không bỏ qua cho tôi, cho nên trước khi tôi vào tù ngồi cả đời thì chi bằng tự sát đi cho rồi.

Tần Mục gật gật đầu, Liêu Thừa Tông chắc hẳn đã có tâm tư tìm chết rồi, đáng tiếc vừa mới cắt cổ tay thì bà vợ phát hiện, cứu giúp kịp thời không có nguy hiểm gì, nhưng mà thân thể suy yếu, Tần Mục từ trong ngực móc một điếu thuốc ra, rút điếu thuốc đặt vào trong miệng, kéo ghế ngồi trước mặt Liêu Thừa Tông, cười nói:

- Tôi đúng là không rõ, thời điểm ông khó khăn nhất là tôi giúp ông, tại sao vừa qua không bao lâu thì trở mặt không nhận người? Tôi biết rõ ông không phải tính tình như vậy, cho nên ông có thể giải thích cho tôi nghe, nếu như giải thích khiến tôi thỏa mãn, tôi có thể cân nhắc không truy cứu.

Con mắt Liêu Thừa Tông sáng ngời, sau đó lại ảm đạm, thở hổn hển nói ra:

- Các người làm quan đều như thế này, trước mặt nói một câu khác, sau lưng làm cái khác, tôi thấy quá nhiều.

Tần Mục cười rộ lên, đứng lên nói:

- Được rồi, ông có thể cho rằng như vậy đi. Nếu như ông đã chết qua một lần thì tôi cho rằng chuyện kia chưa từng xảy ra, nếu như muốn đứng lên nói chuyện, vậy thì gọi số điện thoại này.

Nói xong Tần Mục lấy giấy bút, từ trong đó ghi dãy số của Đức gia, đặt ở trên đầu của Liêu Thừa Tông.

Sau đó hắn ngồi xe rời khỏi bệnh viện, Lưu Đại Hữu lòng đầy căm phẫn, nói cái gì cũng muốn sau khi Liêu Thừa Tông ra viện sẽ đưa hắn vào tù. Tần Mục cười khoát khoát tay, nói ra:

- Tôm tép nhãi nhép, không đáng để lo. Cho dù người kia bị hại chết, có lời khai của Trương Vĩnh Đức thì lần ra tòa này chúng ta thắng chắc rồi. Nhưng mà có ít người đúng là quá liều lĩnh một ít, nên cho bọn chúng biết cái giá phải trả là như thế nào.

Chuyện của Liêu Thừa Tông cũng cho Tần Mục một nhắc nhở, đấu tranh giai tầng đã thăng cấp rồi, có chút thủ đoạn phi thường đã được dùng tới. Đã tăng thêm một cấp đối phó Tần Mục, một kích không trúng thì trốn ra ngoài ngàn dặm, bọn chúng ra tay đã không hợp quy củ, nếu như bắt được bím tóc, Tần hệ bây giờ còn có lão hổ, mặc dù lão hổ này không được như ngày xưa, nhưng mà vẫn uy phong lẫm lẫm, va chạm với những người kia, những người kia nếu không thể chiếm tiện nghi, không chuẩn còn có thể gom cả bản thân góp vào.

Tần Mục nhìn ra ngoài cửa sổ ngoài qua đường lui tới, nói:

- Có thể động thủ.

Thời điểm buổi tối có một ít người đầu tư đi thẳng tới chỗ cục chiêu thương, nhờ cục chiêu thương trợ giúp mình tìm được hoàn cảnh thích cho kinh doanh tại Quảng Châu, loại chuyện thay đổi địa vị này khiến cho cục trưởng cục chiêu thương Kế Đỉnh Thịnh vô cùng hưng phấn, trong nội tâm tưởng tượng trong thời gian ngắn vượt qua Tần Mục, một lần nữa trở lại thành cán bộ đầu đàn thanh niên của Quảng Châu, sau đó liên hệ khẩn cấp với các khu, tìm kiếm chút ít khu vực cho thương nhân mở nhà máy.

Mở nhà máy thì phải xây dựng kiến trúc, mở nhà máy thì chiếm diện tích đất nhiều, loại chuyện này Kế Đỉnh Thịnh làm được nhiều, từ đó mưu lợi bất chính cũng đã quen. Toàn bộ thành phố chung quanh có mười lăm khu, các nhân vật minh tranh ám đoạt đất đều ra tay thần bí. Trên quan trường ai cũng biết đây là thủ bút của Kế Đỉnh Thịnh, ai cũng không nói cái gì, mặc dù Tần Mục hiện tại danh tiếng nhất thời vô lượng, nhưng Kế Đỉnh Thịnh rễ cây rất sâu, nói chuyện vẫn có động mạnh.

Cục chiêu thương khí thế hừng hực đi xây dựng khu khai phá, mà Tần Mục lạnh nhạt nhìn nửa tháng, giờ phút này Bách Thanh Dương đang ngồi đối mặt với Đức gia trong kho hàng dưới đất, trên mặt bày mấy món ăn sáng, còn có một ít rượu đế cay.
Bình Luận (0)
Comment