Thanh Quan

Chương 1197

Cho dù Bạch Quang Lượng hiện tại còn tọa trấn bảo tọa bí thư thị ủy, nhưng Mộ Thiên Các khí thế hùng hổ đã áp qua hắn, như Tần Mục không chạy nhanh đến Uy Bình trợ giúp hắn một tay, chỉ sợ Bạch Quang Lượng có vận mệnh bị điều đi.

Nhìn qua mây bay ngoài cửa sổ, Tần Mục trầm tĩnh quay đầu lại, mỉm cười nói với Văn Nhập Hải cùng Tần Nguyệt Sơn:

- Đối với Uy Bình, các người có ấn tượng gì?

Văn Nhập Hải đẩy gọng kính ở sóng mũi lên, chậm rãi nói:

- Uy Bình mấy năm này phát triển thế phi thường hung mãnh, loại tình huống này ngoài dự kiến của mọi người. Nhưng mà tôi thấy quá trình kiến thiết nội đô phát hiện phi thường không hợp lý, có chút có lẽ không cần cho địa phương, giống như có kế hoạch gì đó.

Tần Nguyệt Sơn gật gật đầu, cũng phát biểu ý kiến của mình:

- Thật giống như tu bổ hoa viên, nhưng người làm vườn lại làm bên trái, bên phải cắt loạn làm phá hoại mỹ quan.

Tần Mục cười cười, rất nhạt nhưng nói:

- Thời gian nhanh nhiệm vụ nặng, Uy Bình đạt được thành tích khiến mọi người tung hô, chúng ta không cần đi xoi mói. Phát triển sẽ từ từ tới, nên dùng ánh mắt lâu dài mà nhìn, Mộ chủ tịch phi thường không dễ dàng a, chúng ta chỉ điểm thế hệ trước học tập kinh nghiệm đi.

Hiện tại Mộ Thiên Các đã hơn bốn mươi, mà Tần Mục vừa mói qua ba mươi, Tần Mục xem Mộ Thiên Các là lão tiền bối, có thể dùng tôn kính mà nói, cũng có hương vị trào phúng. Văn Nhập Hải cùng Tần Nguyệt Sơn nhìn một chút, liền cúi đầu xuống, bộ dáng trung thực nghe dạy bảo.

Tần Mục không nói thêm gì nữa, một lần nữa quay đầu đi, nhắm mắt lại, nói:

- Nghỉ ngơi một chút, không nhìn thực tế của thành phố, nói thêm nữa cũng vô dụng.

Hắn là lãnh đạo nói thì nhẹ nhàng, nhưng cấp dưới làm việc thì phi thường khó khăn, Văn Nhập Hải cùng Tần Nguyệt Sơn cười khổ một tiếng, Văn Nhập Hải dùng bút đụng Tây Môn Nhạn.

Tây Môn Nhạn bất đắc dĩ nhún nhún vai, động tác này nàng đã học Tần Mục lô hỏa thuần thanh. Hai gia hỏa này nhãn lực kinh người, bao nhiêu cũng suy đoán ra Tây Môn Nhạn có ý gì, ám chỉ nàng đã khuyên nhủ Tần Mục rồi, nói là bọn họ cứ tiếp tục làm việc. Tây Môn Nhạn cũng không muốn đi giẫm cái địa lôi này, Tần Mục người này quan uy càng ngày càng nặng, Tây Môn Nhạn đến bây giờ còn chưa chính thức trở thành nữ nhân trên ý nghĩa của hắn, có đôi khi ngẫu nhiên làm nũng cũng cẩn thận từng chút, cải lời Tần Mục thì không dám rồi.

Văn Nhập Hải cùng Tần Nguyệt Sơn chỉ có thể khổ sở, đặt đồ trong tay qua một bên, giả bộ như nghỉ ngơi, nhưng khóe mắt còn đang quét qua tài liệu.

Lúc máy bay bay qua một đám mây, trong khoang máy bay có tiếng thét.

Tiếp viên trưởng nhìn tiếp viên làm đổ ly trong tay, bất đắc dĩ nói ra:

- Băng Đồng, hôm nay cô xảy ra chuyện gì vậy, từ khi cất cánh thì cô không yên lòng.

Mộ Băng Đồng mặc trang phục tiếp viên hàng không đầy mê người đang ngồi chồm hổm trên sàn, nhặt từng mảnh vỡ, lại dùng cây lau sạch sàn máy bay, trong miệng không ngừng nói xin lỗi.

Tiếp viên trưởng khoanh tay nhìn sắc mặt Mộ Băng Đồng đỏ bừng, thấp giọng nói ra:

- Từ khi đi lên khoang hạng nhất, khi trở về thì cô đã như vạy, không đụng cái này thì đụng cái khác, ngay cả trả lời hành khách cũng không xong. Băng Đồng ah, cố chính là điển hình của đội bay, có chuyện gì nói cho tôi nghe một chút đi.

- Không có, thật không có chuyện gì cả,

Sắc mặt Mộ Băng Đồng càng đỏ lên, lại quét mắt nhìn qua khoang hạng nhất. Tiếp viên trưởng lịch duyệt phong phú, làm sao không nhìn ra mờ ám của nàng, cười rộ lên, nhỏ giọng hỏi:

- Có phải trong khoang hạng nhất, nhìn thấy người trong mộng không?

Mộ Băng Đồng không dám nói câu nào, nhưng bàn tay nhỏ đang xoa xoa góc áo thì bại lộ tâm tư của nàng.

Tiếp viên trưởng kéo vai Mộ Băng Đồng, nói bên tai nàng:

- Có thể gặp được chính là duyên phận, nên nghĩ cách theo đuổi. Nếu theo đuổi có 50% cơ hội, nếu như không theo đuổi thì chẳng có hy vọng nào.

Mộ Băng Đồng vốn định nói với tiếp viên trưởng người nọ đã có lão bà, thế nhưng mà lời này vừa tới miệng không biết sao lại thu về, ánh mắt nhìn qua khoang hạng nhất, ánh mắt kiên định lên.

Tuy Uy Bình gần bờ biển, nhưng so với Quảng Châu thì gió kém hơnrất nhiều. Quảng Châu gió nhẹ, cho dù từ biển thổi vào nhưng lại có cảm giác như được gió vuốt ve. Mà gió ở Uy Bình này mang theo cảm giác cứng rắn, giống như gió sa mạc, khiến cho Tần Mục cảm thấy gió này và quan trường nơi đây là như nhau.

Đám người Văn Nhập Hải xuống máy bay, chờ ở dưới máy bay. Tần Mục vừa muốn cất bước thì chợt nghe sau lưng có tiếng gọi nhỏ:

- Tần... Tần Mục.

Thậm chí có người nhận ra hắn? Tần Mục dừng lại, quay đầu sang thì nhìn thấy vẻ mặt Mộ Băng Đồng khẩn trương nhìn hắn, hai tay đang dùng sức xoa góc áo tiếp viên hàng không.

- Trùng hợp như vậy?

Nội tâm đã sớm lắng đọng, nhưng mà trên mặt Tần Mục khó dấu được ngạc nhiên, chỉ cười nhạt một tiếng, nhìn Mộ Băng Đồng gật gật đầu, phi thường thân thiết hỏi:

- Lại cùng chuyến bay?

Thời điểm chào hỏi Mộ Băng Đồng vốn cho rằng Tần Mục sẽ giả bộ như khôn thấy mình. Dù sao mọi người không phải quá quen thuộc, hơn nữa Tần Mục cũng làm quan, không nhất định quyền cao chức trọng nhưng mà gặp nhiều người rồi, không chuẩn còn quên bản thân nàng đi. Không nghĩ tới Tần Mục trí nhớ phi thường tốt, nhìn thấy nàng chỉ hơi ngây người, sau đó lại hoà hợp êm thấm. Chuyện này khiến lòng bàn ay Mộ Băng Đồng nóng lên, mặc dù tại cabin gió thổi mạnh, nàng vẫn nghe được tiếng tim đập và mồ hôi trong tay chảy ròng.

Trong lòng Tần Mục hiện ra nét u sầu nhàn nhạt, vốn cho rằng nữ nhân nốt ruồi mỹ nhân sẽ không còn gặp lại, nhưng hết lần này tới lần khác cứ trùng hợp như thế, liên tục mấy lần đều cho rằng đã bỏ qua rồi, nhưng trong tối tăm có duyên phận liên lụy. Hắn gật gật đầu, lại hỏi:

- Xuống máy bay cần nghỉ ngơi không?

Mộ Băng Đồng gật gật đầu nói ra:

- Hai hai lần liên tục, được nghỉ ngơi hai ngày.

Tần Mục gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn qua đám người Văn Nhập Hải đang nhìn qua, liền nhẹ nhàng nói ra:

- Ngày mai mời cô ăn cơm, gọi điện thoại cho tôi, số của tôi không đổi.

Hắn đã có tư thế thượng vị giả, cùng ăn cơm với nữ hài làm gì có chuyện nữ hài điện thoại trước, nhưng mà Tần Mục nói ra vô cùng nhẹ nhõm. Sau đó hắn khoát tay với Mộ Băng Đồng sau đó quay người rời khỏi cabin.

Tiếp viên trưởng nhìn qua bóng lưng Tần Mục, thấp giọng nói ra:

- Chàng trai không tệ, nhưng mà ngạo khí quá rõ ràng, nếu như cô và hắn phát sinh chuyện gì, cô sẽ bị hắn ăn sạch đấy.

- Ai nha, cô nói gì thế? Chúng tôi chỉ là bạn bình thường.

Tâm thnaf Mộ Băng Đồng hoảng loạn giải thích.

- Giải thích chính là che dấu, cô nên tỉnh lại đi. Không tin cô đi soi gương, gương mặt đỏ hồng rồi, tôi nhìn thấy mà đau lòng.

Tiếp viên trưởng véo gương mặt nhỏ nhắn của Mộ Băng Đồng.

- YAA.A.A..? Thực sao?

Mộ Băng Đồng bối rối kêu lên, vội vàng đi thẳng vào trong khoang máy bay.

Tiếp viên trưởng cười rộ lên.
Bình Luận (0)
Comment