Thanh Quan

Chương 1200

- Ai có thể kém hơn ai chứ? Ba năm trước từ cán bộ cấp tỉnh biến thành cán bộ cấp thành phố chính là giáng chức, muốn tăng lên cần thành tích cực lớn. mà trên đời này làm gì có cơm trưa miễn phí, hắn muốn đạt được lợi ích lớn, không xuất huyết nhiều căn bản không được. Tiểu Mai, nói tin tức của em đi, anh cảm thấy hứng thú với những chuyện đó đấy.

Chu Tiểu Mai bật cười, oán trách nói ra:

- Cũng mặc kệ mệt nhọc trên đường đi, những chuyện này có gấp cũng không được gì, anh đây, còn có tâm tư quan tâm những chuyện này sao?

Tần Mục cũng cười lắc đầu, không thể nói rõ, chỉ dựng tai lắng nghe.

- Mộ Thiên Các có thể nhanh chóng mở ra cục diện như thế này không thể rời khỏi một người.

Chu Tiểu Mai trầm ngâm trong chốc lát, bắt đầu chủ đề.

Tần Mục gật đầu nói:

- Du đại bổng tử, vốn tên là Du Thì Tiến, lại có tên Du Lão Lục, lúc trước từng ngồi trong trại giam, về sau ra khỏi trại giam, dựa vào đào cát trên sống kiếm lợi lớn, sau đó chậm rãi xâm nhập các công ty xây dựng lớn nhất ở khu khai phát Uy Bình, các công ty xây dựng của nhà nước đều muốn đoạt sinh ý của hắn.

Chu Tiểu Mai cười nói:

- Không phải người ta đoạt công ty xây dựng, mà là không thích đoạt, đoạt sinh ý của hắn là đắc tội kẻ khác.

Nói xong vũ mị nhìn qua Tần Mục.

Tần Mục cười khổ nói:

- Ánh mắt của em làm anh sợ hãi, không phải quan nào cũng tham đâu.

Chu Tiểu Mai cười nói:

- Đúng nha đúng nha, có quan tham tài, có quan tham đánh bạc, nhưng mà tiểu Tần Mục của chúng ta lại ham mê nữ sắc một chút.

Tần Mục xấu hổ ho khan, bối rối dẫn sang chuyện khác:

- Nói đi, Du đại bổng tử này tại Uy Bình có cấp bậc gì?

Chu Tiểu Mai nhăn nhăn cái mũi, nữ nhân hơn ba mươi những chẳng có dấu hiệu già yếu gì, ngược lại bởi vì thời gian lắng đọng nên càng mê người. Nàng thoáng suy tư, lại nhỏ giọng nói:

- Nói là hoàng đế thế giới ngầm của Uy Bình có chút không dủ, có đồn đãi nói hắn từng giết người, cũng hơn mười người, nhưng lại không có bất kỳ chứng cớ nào.

Tần Mục ân một tiếng, nói ra:

- Người có tiền, những chuyện này có người giúp hắn làm, chứng cớ không dễ cầm.

- Du đại bổng tử chỉ là một trong những người hợp tác chặt chẽ với Mộ Thiên Các mà thôi, còn có mấy người nữa.

Chu Tiểu Mai cười nhạt một tiếng, khởi động Porsche.

- Những này anh sẽ lưu ý.

Tần Mục tựa lưng vào ghế ngồi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Cùng lúc đó tại văn phòng chủ tịch Uy Bình, Mộ Thiên Các mỉm cười nghe Trương Nhất Minh báo cáo, trên mặt không có chút biểu lộ không kiêng nhẫn nào, ngược lại an ổn Trương Nhất Minh:

- Tần phó chủ tịch người này tôi biết rất rõ ràng, là tác phong lôi lệ phong hành, nếu anh ngồi xuống nói chuyện ăn bữa cơm với hắn, hắn có thể sẽ cự tuyệt anh, nhưng mà vừa nghe nói tới công tác, cho dù vất vả mệt mỏi cũng sẽ tới gặp anh. Đây là tác phong của lãnh đạo với thủ hạ, lão Trương, anh nên cảm thấy cao hứng mới đúng.

Đương nhiên trong lòng Trương Nhất Minh biết rõ Mộ Thiên Các cùng Tần Mục tuy không có gặp mặt, kỳ thật đã thế như nước với lửa, nhưng trên mặt hắn vẫn mang thần sắc thụ giáo, gật đầu nói:

- Mộ chủ tịch giáo dục phải, những người như tôi ánh mắt quá nông cạn.

Mộ Thiên Các gật đầu, vỗ vai Trương Nhất Minh nói ra:

- Làm rất tốt, làm cho ra thành tích để Tần phó chủ tịch nhìn, như vậy mới dễ làm quen.

Con mắt Trương Nhất Minh lập tức sáng lên, Mộ Thiên Các nói lời này có ý nghĩa lắm. Lãnh đạo sẽ không nói rõ ý ra như vậy, những lời này giống như Trương Nhất Minh và Tần Mục hảo hảo hợp tác, nhưng mà ý tứ "Dễ làm quen", Trương Nhất Minh vô cùng hiểu rõ.

Nan đề! Mộ chủ tịch cần cục dân sự ra nan đề cho Tần Mục! Trương Nhất Minh nghĩ chắc như vậy.

Xe của Chu Tiểu Mai cũng không có tiến tới nơi nghỉ lại của Tần Mục, mà là trực tiếp đi tới đại viện thị ủy. Đi vào Uy Bình, Tần Mục đầu tiên phải đi thông khí với Bạch Quang Lượng trước tiên, làm tốt kế sách điều động bước tiếp theo.

Lần này tới không phải thời gian bình thường, ngay từ đầu đã đao thật thương thật gặp nhau, lưỡi gươm dính máu. Bạch Quang Lượng tuy mang danh bí thư thị ủy nhưng trên chính đàn Uy Bình lại không có quyền nói chuyện thực tế quá lớn, nhưng mà thời điểm câu thông với cấp trên thiếu Bạch Quang Lượng thì không được. Tại đây không phải là sân nhà Giang Quảng và Bắc Liêu của Tần Mục, cũng không phải sân nhà của Mộ Thiên Các trong kinh thành, cho nên hai người vẫn phải cẩn thận đi theo lộ tuyến của Bạch Quang Lượng. Vì chờ đợi Tần Mục tới, không cho Mộ Thiên Các triệt để ngồi lên vị trí bí thư thị ủy, Bạch Quang Lượng mấy năm qua phải làm việc cẩn thận, cẩn thận lưu tâm và nghiêm túc, hôm nay Tần Mục tới, chẳng khác nào mang lực lượng của Bạch Quang Lượng kết hợp với thế lực mà Tần Mục mang đến hòa hợp với nhau.

Xe của Chu Tiểu Mai có giấy thông hành do thành phố cấp phát cho, cho nên không có bị ngăn cản tiến vào thị ủy. Nhìn thấy Tần Mục đẩy cửa xuống xe, trên mặt Chu Tiểu Mai mang theo một tia khó bỏ và phiền muộn, lúc này nói với Tnaf Mục.

- Hôm nay anh không tới được, bên công ty còn có hội nghị, em phải đi qua xử lý trước.

Tần Mục không nói cái gì, gật gật đầu nói ra:

- Đi, em cứ đi trước đi, đến lúc đó em điện thoại cho anh, anh sẽ đi đón.

Chu Tiểu Mai không có lên tiếng, nhếch miệng mỉm cười, nhanh chóng quay đầu xe lại, không bao lâu liền rời khỏi đại viện gia thuộc của thị ủy. Tần Mục đứng ở đó phát mộng, nhưng mà sau đó liền cười tự giễu, quay người đi vào tiểu lâu của Bạch Quang Lượng ở lại.

Tiếng chuông cửa lên, Tần Mục lúc này cố gắng tươi cười, chờ đợi bắt tay với Bạch Quang Lượng. Ai nghĩ đến cửa mở ra và một dung mạo hắn đã lâu không gặp xuất hiện, lập tức làm cho Tần Mục không biết làm sao. Bạch Nhược Hàm cũng không ngờ vừa rồi Bạch Quang Lượng mới nói tới Tần Mục, bản thân nàng còn muốn hưng sư vấn tội Tần Mục, hỏi sao để cha của nàng thân mang bệnh đi tới thành phố Uy Bình này nhận hết ủy khuất, không ngờ khi Tần Mục xuất hiện trước mặt nàng, một tia tức giận kia biến thành lo sợ thấp thỏm, đôi tay phẩu thuật vô cùng tinh chuẩn của nàng hiện tại run rẩy, bờ môi tái nhợt run run vài cái, quay người liền chạy vào trong phòng.

Tần Mục đứng tại cửa ra vào, trên mặt cười khổ mang theo đắng chát, tiến cũng không được, không tiến cũng không được. Khá tốt, trong phòng có giọng già nua của Bạch Quang Lượng vang lên:

- Là Tần Mục sao? Mau vào, mau vào, vừa rồi còn nhắc tới anh đấy.

Có thang đi xuống, Tần Mục đẩy cửa ra, cất bước đi vào. Bạch Quang Lượng cười ha hả đứng tại ở không xa nhìn qua hắn. Từ biệt mấy năm, lúc trước Bạch Quang Lượng hăng hái, qua vài năm không có gặp thì thân thể liền gầy rất nhiều. Tần Mục nhìn khí sắc của hắn không tốt, liền mỉm cười duỗi hai tay ra đưa tới trước mặt Bạch Quang Lượng:

- Lão chủ tịch huyện, đã nhiều năm không gặp, tinh thần của ngài vẫn còn tốt đấy.
Bình Luận (0)
Comment