Thanh Quan

Chương 124

Những người khác trên thị trường thấy nhà máy của Chu Lão Cửu lãi lớn, cũng biết là do chín chữ chân ngôi của Tần chủ tịch trẻ tuổi, nhao nhao đến chỗ Chu Lão Cửu, muốn nhìn một chút chữ vàng lời ngọc của Tần Mục đều bị Chu Lão Cửu ngăn cản trở về.

Uống nước không quên người đào giếng, Chu Lão Cửu cảm tạ Tần Mục chỉ điểm, liên tục tới mời Tần Mục nhiều lần, đều bị Tần Mục từ chối nhã nhặn. Dựa theo tư tưởng làm quan của Tần Mục thì đây là trọng trách do hắn chịu trách nhiệm, phải làm ra chút chuyện thực tế có lợi cho dân, nếu như ngồi ở trên ghế cả ngày uống nước trà suy nghĩ lục đục với nhau, đã vi phạm bổn ý của Tần Mục.

Ra khỏi đại viện, Tần Mục lại có chút mờ mịt không biết đi tới nơi nào, liền dọc theo đường đất của thị trấn đi tới, nhìn thấy cửa hàng bán lẻ không tệ thì đi vào. Tần Mục không phải người ngồi bất động tại chỗ, có đôi khi hắn cũng sẽ đích thân xuống dưới thị sát dân tình một chút, cái khác không nói, mặt đường của Miếu Trấn đã sữa như trên thành phố, người dân đại đa số cũng biết hắn, cộng thêm trên trấn hiện tại có tin đồn một ngón tay Tần Mục điểm xuống cũng thể bines thành vàng, chỉ cần Tần Mục đi vào cửa hàng nào, lão bản ở đó đều tươi cười tiếp đãi Tần Mục.

Thủ đoạn Quý Thu khó xử Tần Mục cứ như vậy bị Tần Mục lặng yên phá giải.

Tần Mục đi qua mấy nơi, vạch ra chuyện vệ sinh không đủ, không bao lâu thì đi tới trước cửa hàng bán lẻ của Lưu Đan, nhìn thấy cửa lớn khóa chặc, cũng có chút buồn bực. Lưu Đan nữ nhân này Tần Mục những ngày qua cũng hiểu một chút, danh tiếng coi như không tệ, chịu khó tài giỏi, tâm tư khôn khéo cũng là nhất đẳng, bởi vì Tôn Đại Thành mới thiếu chút nữa bị lừa gạt đi sia đường. Sau khi Tôn Đại Thành vào tù, bởi vì thiếu khuyết Tôn Hữu Lợi trợ giúp, rất nhanh mấy vị buôn bán phạm pháp bị đào ra, còn bị người tìm hiểu nguồn gốc, tìm ra mấy vụ án đánh người tàn phế, mấy tội cũng phạt bị phán không nhẹ. Người trên trấn nhắc tới Lưu Đan làm tốt lắm, tuy Tôn Đại Thành có thể làm ra không ít chuyện sai trái, nhưng mà Lưu Đan hoàn toàn không quên chuyện Tôn gia lão nhân chiếu cố nàng, vẫn chiếu cố hai người bọn họ, còn thu xếp hôn sự cho em trai Tôn Đại Thành.

Lưu Đan hôm nay khóa cửa, không biết xảy ra chuyện gì. Tần Mục nhàn rỗi không có việc gì, liền đi tới cửa hàng bán lẻ bên cạnh hỏi thăm.

Cửa hàng bán lẻ bên cạnh cũng lắm mồm, chuyện gì cũng không giữ được, nghe Tần Mục hỏi, lại nói tới lão nhân của Tôn gia hai người đồng thời nằm viện, nói phí giải phẫu cũng cao cho Tần Mục nghe, còn giả bộ lai nước mắt, nói ra:

- Lưu đại muội tử số khổ, nhiều tiền như vậy chẳng phải muốn bức nàng chết hay sao? Tôn Đại Thành đáng chết, chính mình vào tù ngược lại liên lụy một cô nương tốt như người ta.

Tần Mục gật gật đầu, cáo biệt đại thẩm này, quay người trở lại đại viện chính phủ. Lúc này ngồi vào bàn làm việc, tâm của Tần Mục càng ngày càng không ổn định. Một người nuôi hai người bệnh nặng, gánh nặng lớn như thế đặt lên vai một cô gái yếu ớt? Với tư cách lãnh đạo thị trấn, cần phải quan tâm một chút.

Tần Mục nghĩ tới đây, liền nói với Trác Đại Trung cái nhìn của mình. Trác Đại Trung cân nhắc một chút, nói:

- Vấn đề này phải coi trọng, hiện tại dân chúng sinh hoạt tốt, nhưng mà có bệnh không giải phẫu được. Gánh nặng của Lưu Đan tôi biết rõ một ít, không bằng do đảng ủy trấn ra mặt quyên tiền đi, cũng đại biểu thái độ trấn chúng ta.

Bí thư đảng ủy trấn nói một câu, ngày hôm sau trên thị trấn đã quyên tiền thu được hơn một vạn, tuy nhiên chút tiền ấy đối với Lưu Đan mà nói chỉ như muối bỏ biển, nhưng ít nhất cũng tốt hơn trong nhất thời. Trác Đại Trung cùng Tần Mục xế chiều hôm đó đi tới bệnh viện huyện, nhìn thấy Lưu Đan đang hầu hạ hai người.

Bộ dáng của Lưu Đan đã tiều tụy xuống, gương mặt sáng tròn như châu ngọc bây giờ đã ốm lại, biến thành gương mặt trái xoan, cộng thêm đôi mắt thâm quầng càng trở nên mảnh mai. Nhìn thấy Trác bí thư tự tay giao cho nàng hơn một vạn đồng, nước mắt của Lưu Đan không ngừng chảy xuống, ai nhìn thấy cũng thương tiếc.

Trác Đại Trung thân thiết vấn an hai người, dặn dò bọn họ an tâm dưỡng bệnh, phải có dũng khí chiến đấu với bệnh tật. Hai người kéo tay Trác Đại Trung và chỉ khóc, trong miệng lẩm bẩm, Lưu Đan cũng khóc.

Trác Đại Trung ở trong bệnh viện một lát, cũng bởi vì công tác bận quá, rời khỏi bệnh viện, trước đó giao cho Tần Mục phải chú ý khó khăn ở đây, nếu chính quyền trấn có năng lực sẽ giải quyết giúp. Tần Mục gật đầu đáp ứng, Trác Đại Trung nói xong liền quay về văn phòng, lưu Tần Mục ở lại trong bệnh viện.

Tần Mục lại kể cho Lưu Đan nghe một ít hạng mục công việc cần chú ý, cũng lưu lại số điện thoại văn phòng của mình, bảo nàng nếu có khó khăn nên gọi cho mình.

Trong mắt Lưu Đan đầy nước mắt, chỉ cảm thấy Tần Mục nói lời này tràn ngập hương vị ôn hòa, thời điểm nàng cảm thấy cô lập áp lực nhất, Trác Đại Trung cùng Tần Mục tới đây làm nàng cảm thấy ấm lòng. Nhất là Tần Mục, nếu không bất kể hiềm khích lúc trước vẫn ra tay vì nghĩa, so với Tôn Đại Thành lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn áp chế mình đính hôn, Tần Mục chỉ tươi cười như tri kỷ.

Giao cho hết Lưu Đan, Tần Mục cũng rời khỏi bệnh viện. Thừa dịp hôm nay tới huyện, hắn vừa vặn đi gặp Lưu Đại Hữu. Gần một tháng không có gặp mặt, nói thật Tần Mục đúng là muốn nghe tiếng cười không tim không phổi của Lưu Đại Hữu.

Hắn vừa ra khỏi đại sảnh bệnh viện, chợt nghe sau lưng có tiếng bước chân, giọng nói đặc biệt của Quý Chí Cương lại vang vọng trong tai của hắn:

- Nhược Hàm, Nhược Hàm, cha của anh nói ngày sinh nhật của em, cho anh bày mấy bàn, em đừng cự tuyệt hảo ý của anh đấy.

Theo sát đó là giọng của Bạch Nhược Hàm vang lên:

- Quý Chí Cương, tôi nói rồi, sinh nhật của tôi thì tôi chỉ muốn ở cùng với cha tôi mà thôi, không cần anh bày tiệc gì.

Tần Mục nghe đến đó đã xoay người sang chỗ khác. Tràng cảnh này giống như nửa năm trước, Bạch Nhược Hàm ăn mặc áo bác sĩ tinh khiết đi tới, Quý Chí Cương giống như con mèo theo đuôi cười làm lành.

Nhìn thấy Tần Mục, Bạch Nhược Hàm ah một tiếng dừng bước, che cái miệng nhỏ nhắn. Quý Chí Cương thấy cử động của Bạch Nhược Hàm thì chấn động, nghiêng đầu xem xét, Tần Mục đứng ở cách hắn không xa nhìn qua.

Hiện tại Quý Chí Cương nhìn thấy Tần Mục giống như tội phạm sợ cảnh sát, ngượng ngùng cười xấu hổ với Tần Mục, xoay người rời đi, bộ dáng lộ vô cùng chật vật. Bạch Nhược Hàm kỳ quái nhìn qua bóng lưng Quý Chí Cương, lại ngó ngó Tần Mục, sau đó cười nói:

- Anh đấy, có thể dọa hắn rời đi, có thể thấy được anh tại huyện Tây Bình bị người ta oán trách cỡ nài.

Tần Mục cười đi tới trước mặt Bạch Nhược Hàm, Bạch Nhược Hàm có chút khẩn trương, sợ Tần Mục làm ra cử động khác người gì đó. Tần Mục chỉ cười hỏi:

- Sinh nhật lúc nào?

Trong nội tâm Bạch Nhược Hàm vui vẻ, nhưng mà cũng không có biểu hiện ra ngoài mặt, nói:

- Còn ba ngày nữa, như thế nào, muốn giúp em làm sinh nhật sao? Em làm ở trong nhà, anh không có cơ hội này.

Bình Luận (0)
Comment