Thanh Quan

Chương 133.1 - Chương 133.135

Cúp điện thoại, Tần Mục vẫn có một tia buồn vô cớ. Lễ mừng năm mới, đó là thời gian người nhà đoàn tụ với nhau.

Hôm nay đã là hai mươi sáu tháng chạp, trong huyện tổ chức hội nghị khẩn cấp, bố trí các công việc phòng chống cháy và tránh trúng độc than ở các hương trấn trong lễ mừng năm mới, tất cả hương trấn đều phải chấp hành.

Lúc này Quý Thu mặt mày hớn hở, khí thế bàng bạc, nói chuyện mang theo phong độ mạnh mẽ. Bạch Quang Lượng không có nói lời nào, mà lúc này chuyển thành Hầu Cửu Châu.

Loại gió đảo chiều như thế này, đoạn thời gian trước Bạch Quang Lượng thuận gió nên trỉ chích Hầu Cửu Châu, hiện tại tựa thần sắc ngốc trệ hoàn toàn đối lập, quả nhiên là trước khác nay khác.

Sau hội nghị, Tần Mục bái phỏng Bạch Quang Lượng, hai người nói về chuyện bản thảo. Bạch Quang Lượng hơi sửa đổi một ít, hai người lại từ từ kiểm tra một phen, chuẩn bị sau lễ mừng năm mới sẽ đưa lên.

Sau đó Tần Mục cáo biệt Bạch Quang Lượng, lại đi tới cục công an huyện tìm Lưu Đại Hữu. Anh em nói đùa một lát, Tần Mục nói năm sau lại đến chúc tết, Lưu Đại Hữu cười ha ha, nói hảo huynh đệ không cần so đo nhiều như vậy, chúc tết còn không phải tụ tập và uống rượu sao? Bảo Tần Mục lúc tết lại tới, hai người phải thân cận nhiều.

Sau khi nghe xong, Tần Mục lại đi ban thanh tra kỷ luật vào văn phòng Khổng Kiến Quốc, tới gân giữa trưa Tần Mục khuyên can mãi nói động Khổng Kiến Quốc đi Tứ Hải Cư, Khổng Kiến Quốc bất đắc dĩ cười nói:

- Tiểu Tần, tại sao anh lại có tính tình giống lão gia hỏa kia vậy?

Tần Mục nghe xong trong lòng chấn động, chẳng lẽ Khổng Kiến Quốc biết chút ít gì?

Khổng Kiến Quốc ý vị thâm trường nói ra:

- Có rễ tốt cũng phải do chính mình cố gắng, bằng không rễ tốt cũng sẽ bị nát, vậy cũng phải xin lỗi anh rồi.

Những lời này trong lòng Tần Mục sáng như tuyết. Bằng thế lực bên kia, từ khi mình ra đời sẽ có người đi theo. Mặc kệ thế nào, cũng mặc kệ xuất thân như thế nào, Tần Mục hắn vẫn có huyết mạch Tần gia. Trách không được Khổng Kiến Quốc hơn hai mươi năm ở ban thanh tra kỷ luật huyện không có đi lên, lại không có người nào động được hắn, thì ra Khổng Kiến Quốc có hậu trường, cho nên mới ở lại huyện Tây Bình này.

Khổng Kiến Quốc gọi hai cán sự, đó chính là người cghi chép cung của Tôn Đại Thành. Khổng Kiến Quốc nhìn Tần Mục nói:

- Người già rồi, làm việc cũng cẩn thận, chỉ sợ tôi ăn cơm một mình với anh, hôm nào đó sẽ có người làm khó dễ bí thư ban thanh tra kỷ luật bí thư như tôi.

Tuy nhiên là tự giễu, trong tai Tần Mục giống như trưởng bối răn dạy vãn bối, cũng là lão nhân lăn lộn quan trường vài chục năm răn dạy vãn bối.

Tần Mục yên lặng gật đầu, đưa mắt nhìn qua biểu lộ ghi hoặc của hai người bên cạnh, vừa cười vừa nói:

- Lỗ bí thư, nghe ngài nói, người nào không biết ngài chính trực, tôi cũng không phải là người thích đi cửa sau, thuần túy chính là cảm tạ các vị đồng chí, đồng sự nên tổ chức bữa tiệc mà thôi.

Hai cán sự này có biểu lộ như vậy, Khổng Kiến Quốc cũng có chút tán thưởng gật gật đầu, doàn người đi Tứ Hải Cư.

Sau khi đồ ăn bưng chén cơm lên đã mười một giờ, Khổng Kiến Quốc liền cau mày nói:

- Tiểu Tần, tiền lương của anh đủ ăn bữa cơm này sao?

Trong giọng nói mang theo ẩn ý cảnh cáo Tần Mục.

Tần Mục cười nhạt một tiếng, cầm chai rượu rót cho ba người. Sau hội nghị buổi sáng, đơn vị xem như chính thức nghỉ, cũng không thèm để ý tới chuyện uống rượu giữa trưa. Hắn vừa rót rượu vừa nói:

- Mẹ của tôi buôn bán ở nước ngoài, mẹ vẫn thường cho tiền tiêu xài, cũng không phải sợ Khổng bí thư kiểm tra.

Khổng Kiến Quốc nghe xong lời này cũng yên lòng, hiện tại cải cách cởi mở, thị trường kinh tế cũng mở ra cho mọi người, trước mắt có đủ loại quan viên không chịu nổi nên đi đường khác. Hắn nhìn thấy Tần Mục lớn lên, tuy vẫn ở nơi bí mật nhìn qua, thế nhưng mà hắn không hy vọng Tần Mục phát sinh loại chuyện này, như vậy cô phụ nhắc nhở của lão gia tử.

Rượu qua ba tuần, hào khí càng trở nên sinh động, mặc dù có Khổng Kiến Quốc là đại thần trong huyện không ai muốn gặp, nhưng mà Tần Mục vẫn mang theo hào khí, hắn nói chuyện với hai cán sự rất tốt.

Sau khi hai cán sự rời tiệc, trong phòng chỉ còn lại Khổng Kiến Quốc cùng Tần Mục, Khổng Kiến Quốc cũng nói ra một ít chuyện, bảo Tần Mục có thời gian đi kinh thành một chút, trong lòng lão gia tử vẫn nhớ thương hắn.

Tần Mục hàm hồ đáp ứng, trong lòng hắn cũng muốn cùng Ông Văn Hoa ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào đại môn Tần gia, đây mới là truy cầu của hắn.

Khổng Kiến Quốc thấy Tần Mục cũng không phải để bụng, liền không nói thêm lời nào, dù sao đây là gia sự của người ta, hắn một ngoại nhân không thích hợp tham dự vào.

Thời điểm chia tay, Khổng Kiến Quốc cầm tay Tần Mục, nói ra:

- Anh làm không tệ, rất không tồi, tôi muốn nhìn anh phát triển tới mức nào.

Tần Mục không ngừng nói sẽ không cô phụ kỳ vọng của lãnh đạo, Khổng Kiến Quốc xoay người rời đi. Nhìn qua bóng lưng Khổng Kiến Quốc thẳng tắp, Tần Mục cũng chua xót, lão nhân này đóng ở huyện nghèo khó hai mươi năm, chính là vì lão thủ trưởng nhắc nhở, quả nhiên là người trung thành.

Trở lại trên thị trấn, bí thư đảng ủy trấn Trác Đại Trung, chủ tịch trấn Tần Mục lại mở hội nghị quán triệt tinh thần cho cán bộ, công tác cuối năm 1990 cũng chấm dứt, mỗi người đều nhìn qua lịch ăn mừng năm mới.

Tần Mục là người cô đơn, văn phòng chính là nhà của hắn, vốn có ý định năm nay ở lại Miếu Trấn, lại nhận được điện thoại của thôn Tây Sơn bên kia. Bí thư chi bộ Lão Lâm, trưởng thôn Chu Ái Quân nhiệt liệt mời Tần Mục tới, nói Tần Mục là người thôn Tây Sơn, tại sao ở trong Miếu Trấn ăn lễ mừng năm mới, không bị người ta đâm cột sống à?

Về phần ai đâm cột sống, Tần Mục không có đi truy cứu, liền cười ha ha, hỏi thăm vài câu Lão Lâm biến hóa của thôn Tây Sơn. Lão Lâm bí thư chi bộ nói thôn Tây Sơn rất tốt, cũng có chút khí huyết xôn lên đầu, hắn cũng báo cáo thành quả đáng ăn mừng của thôn Tây Sơn.

Tần Mục nghe xong âm thầm gật đầu, đây là giàn giáo mình tạo ra, thôn Tây Sơn về sau sẽ kiên định chấp hành quyết định của huyện ủy, nếu như thôn Tây Sơn còn không giàu, Tần Mục thật sự thất vọng với lần trọng sinh này.

Hôm nay là ngày 29 tháng chạp, Tần Mục thu thập hành lý đơn giản, sắp đi trấn Hà Tử. Thời didemr trên đường đi lại trông thấy trước cửa hàng bán lẻ của Lưu Đan có không ít người tụ tập, cảm thấy kỳ quái đi qua.

- Tần chủ tịch trấn đến, Tần chủ tịch trấn đến.

Không biết là ai nhìn thấy Tần Mục, la lớn.

Lúc này Tần Mục mới phát hiện Lưu Đan và hai lão nhân đã xuất viện rồi. Nhìn thấy Tần Mục, hai người quỳ xuống lễ bái, dọa Tần Mục nâng hai lão nhân lên, bảo bọn họ ngồi xuống.

Lưu Đan nói cho Tần Mục biết, vốn nàng không có ý định cho lão nhân ra viện, nhưng mà hai lão nhân nói đã tới lễ mừng năm mới, người không chết cũng mất nửa cái mạng, bướng bỉnh trở về. Cộng thêm bác sĩ nói hai người khôi phục rất tốt, chỉ cần chú ý bình thường là có thể cân nhắc về nhà. Vì vậy xế chiều hôm đó bọn họ mướn xe quay về.

Tần Mục cười rộ lên, lớn tiếng nói:

- Đại gia, chỉ cần dưỡng bệnh tốt đã là trọng yếu rồi, chỉ cần chúng ta có hi vọng, đồng tâm hiệp lực cố gắng, ngày tốt lành còn chờ chúng ta sau này đấy.

Hai người người cũng xúc động lên, không ngừng cảm tạ Tần chủ tịch trấn, lại cảm thán Lưu Đan nha đầu số khổ.

Nghĩ tới chuyện điên cuồng lúc trước, Tần Mục cùng Lưu Đan liếc nhau, Lưu Đan nhanh chóng cúi đầu xuống, trên gương mặt xinh đẹp đổ hồng, ngay cả cổ cũng hồng lại.

Cũng không nói mấy câu với Lưu Đan, Tần Mục rời khỏi Miếu Trấn. Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, Tần Mục mà dám bạo lộ manh mối với Lưu Đan trong mắt người khác, tin tức chắc chắn truyền đi thật nhanh.

Giữa trưa tới trấn Hà Tử thỉnh bọn người Vương Chí ăn cơm, sau đó thôn bí thư chi bộ đi tới, bọn người Vương Chí cũng không bày giá đỡ gì, nhưng mà cộng thêm Tần Mục tới thì bọn họ không tưởng tượng nổi, ngồi ghế câu nệ một ít. Tần Mục cũng không có để ý, hắn nước lên thuyền lên, tuy tạm thời không xuất hiện cái gì với bọn người Vương Chí, ai cũng không biết trước Tần Mục ngày nào đó thăng chức. Cộng thêm cấp bậc hành chính của Tần Mục hành cao hơn bọn người Vương Chí, bữa cơm này thành bọn người Vương Chí mời Tần Mục từ xa tới.

Tần Mục lúc này nhờ bọn người Vương Chí chiếu cố thôn Tây Sơn, Vương Chí cũng tươi cười đáp ứng. Thẳng đến khi Tần Mục nhờ xe muốn đi thôn Tây Sơn, Vương Chí nhìn thấy bên cạnh không có người, dặn dò Tần Mục, đến thôn Tây Sơn ăn lễ mừng năm mới có một số việc đừng nhúng tay vào, bộ dáng thần thần bí bí.

Tần Mục mang theo mơ hồ đi tới chân núi thôn Tây Sơn, nhìn thấy trên đường có biển hiệu, trên đó viết "Thôn Tây Sơn đã mở núi", sau đó cười hỏi lái xe. Người nọ nói là bí thư Tần Mục trước của thôn Tây Sơn viết, lập tức làm cho Tần Mục cảm thấy rất nghi hoặc, hắn không nhớ mình viết câu này khi nào.

Tới khi đi tới đường hầm, thấy đường đủ cho xe buýt đi thông qua, Tần Mục khẽ gật đầu. Tới lúc đang muốn nhìn qua ngọn đèn sáng trong đường hầm, trong chỗ tối của hầm có một đám người xông ra, lại gõ chiêng trống chào mừng Tần Mục quay về.

Tần Mục xem xét trận thế này, rõ ràng là tới đón mình, liền mỉm cười nghênh đón. Lão Lâm, Chu Ái Quân cùng Hứa Lục dẫn đầu bắt tay Tần Mục. Cảm thụ được nhiệt tình của hương thân, Tần Mục phất tay thăm hỏi, sau khi nghi thức nghênh đón qua đi, mới hỏi Lão Lâm, khẩu hiệu ở cửa động là thế nào.

- Bí thư chi bộ, thôn không biết chữ, đó là Chu gia muội tử mang theo vở có chữ của cháu treo lên đấy.

Mặc dù Tần Mục hiện tại đã là chủ tịch trấn Miếu Trấn, nhưng mà Lão Lâm vẫn theo thói quen gọi Tần Mục là bí thư chi bộ, xưng hô này nghe rất tri kỷ.

Tần Mục không nhịn được cười lên, trách không được nhìn qua chữ của mình lại không quen thuộc, thì ra là mình ghi lúc trước. Nghĩ đến Chu Tiểu Mai đến bây giờ còn giữ cuốn vở của mình khi còn bé, Tần Mục cảm thấy nội tâm nóng hổi và áy náy.

- Về sau không nên làm theo những hình thức này, Tần Mục cháu chính là thôn dân của thôn Tây Sơn này, đây là lỗi nặng đấy, chú nên cho mọi người đi về chuẩn bị đi.

Sắc mặt Tần Mục nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn răn dạy Lão Lâm, nhưng mà khẩu khí không có bao nhiêu tức giận cả.

Lão Lâm ngượng ngập cười giải thích.

- Bí thư chi bộ, đây là chú ngăn cản rồi, nếu chú mặc kệ, đoán chừng thôn hiện tại không chỉ có bao nhiêu người đây, toàn bộ chạy tại đây đón cháu đấy.

Tần Mục cười ha ha, vỗ vai Lão Lâm nói ra:

- Lão Lâm ah, thôn Tây Sơn là quê của cháu, chú phải bảo vệ tốt thành quả thắng lợi, bằng không các hương thân sẽ mắng chúng ta đấy.

Lão Lâm không ngớt lời đồng ý, Tần Mục đi qua, cũng bắt tay các thôn dân, sau đó hỏi thăm tình huống sinh hoạt.

Sau khi hỏi thăm năm sáu chục người, Tần Mục cũng có chút cháng váng đầu não trướng, thắng tới khi một đôi tay trắng nõn hiện ra, đột nhiên hắn chấn động, ngẩng đầu nhìn qua chủ nhân tay ngọc này.

Chu Tiểu Mai hôm nay đặc biệt mặc áo vuông tiểu phong của lễ mừng năm mới, chiều dài vừa vặn che khuất bờ mông hoàn mỹ, mặc quần jean màu xanh đậm, phát huy đường cong của đùi vô cùng hoàn mỹ, chân mang đôi giày du lịch.

- Tần chủ tịch trấn, hoan nghênh về nhà.

Bị gió lạnh thổi nên gương mặt ửng đỏ lên, lông mi dài ẩn chứa tình nghĩa vô hạn, Chu Tiểu Mai khống chế tâm tình kích động của mình khi gặp Tần Mục, nhưng mà bàn tay run run đã bán đứng nội tâm của nàng rồi.

Tần mộ vươn tay ra, cầm chặt tay Chu Tiểu Mai. Tay của nàng mềm mại ôn nhu, xen lẫn một tia khí lạnh, Tần Mục cảm thấy nội tâm ấm áp hơn, nói:

- Tốt, về nhà.

Chiêng trống gõ vang, một đoàn người theo Tần Mục chậm rãi bước vào trong đường hầm. Tần Mục rời khỏi thì đường hầm còn chưa làm xong, hôm nay cũng đã làm xong rồi. Có đường hầm thì người trong thôn Tây Sơn không còn vất vả leo núi nữa.

Lão Lâm cười nói nói này hiện tại đã có chợ phiên, người các thôn chung quanh muốn đi tới đây mua chút nhu yếu phẩm, có chút tiểu thương trong trấn xuống thuê quầy hàng, nghe bọn họ tiền lời cao hơn trên trấn.

Tần Mục gật gật đầu, nói ra:

- Thời đại luôn phải phát triển, người trong núi có tài nguyên, có năng lực, bọn họ khát vọng đi ra khỏi núi lớn, khát vọng đi ra bầu trời rộng rãi hơn. Lão Lâm ah, có thể vất vả chú rồi.

Người trong thôn đều không nói khổ cực, tất cả đều là do Tần bí thư chi bộ lãnh đạo có phương pháp. Tần Mục mĩm cười nói, mình bây giờ là lãnh đạo, không có các hương thân xuất lực thì chẳng khác gì bánh nướng trên giấy, chỉ có thể nhìn mà không ăn được. Tất cả mọi người cười rộ lên, Tần Mục nói chuyện một lúc thì thấy đám hài tử của thôn Tây Sơn đã lớn lên.

Trở lại trong thôn, Tần Mục kinh ngạc phát hiện nơi ở của mình cũng được sửa lại, thậm chí trong phòng cũng được quét dọn sạch sẽ, căn bản không giống như nơi không người ở. Lão Lâm giải thích nói, phụ nữ trong thôn qua đây, mỗi ngày đều có người quét dọn nơi này.

Tần Mục nghe xong nhíu mày, có chút tức giận nói:

- Lão Lâm, mọi người làm như vậy là không muốn Tần Mục cháu quay về thôn à, làm như vậy không phải tát vào mặt cháu sao?

Lão Lâm không ngớt lời giải thích, nói đây là thôn dân tự nguyện. Tần Mục nghe xong tức giận, vỗ bàn giáo huấn Lão Lâm, nói nơi không người ở thì không cần quét dọn, cũng không cho người cần ở, bấu không khí trong thôn biến thành như vậy hắn nóng tính rất lớn, mắng xong Lão Lâm còn không tính, quay đầu lại quả trách Chu Ái Quân, Hứa Lục ai cũng không có tránh được.

- Ơ ơ, tiểu Tần lên làm chủ tịch trấn, năng lực lớn rồi, tâm ý của chúng ta không lĩnh tình!

Chỉ thấy Triệu thẩm ăn mặc bộ âu phục cổ tròn đi tới. Triệu thẩm mấy tháng nay xem như lên đời, ở Thượng Hải tìm được mấy khách hàng lớn cho thôn Tây Sơn, cũng vừa ý cách ăn mặc thời trang của cô gái Thượng Hải, cũng học theo, rất có bộ dáng phong tình phu nhân thành thị.

- Thím, thím đang rủa cháu sao?

Tần Mục cười khổ.

Cửa ra vào có tiếng hương dân ồn ào, nói Triệu thẩm trông thấy con rể là huấn luyện, đau lòng con rể mới xuất hiện, Triệu thẩm nhìn qua bọn họ cười nói:

- Đó là bổn sự con gái của tôi, con gái của tôi tìm được lang quân như ý, mọi người ghen tỵ à?

Tần Mục nghe lời này cũng hiểu rõ ràng, thì ra Chu Ái Quân và con gái Triệu thẩm có tình cảm, không ngớt lời nói chúc mừng. Chu Ái Quân cũng có chút xấu hổ nói năm sau sẽ cưới vợ về nhà.

Thời điểm này Triệu thẩm ngẩng đầu lên, đề cao giọng hỏi:

- Tiểu Tần, hiện tại anh có quyền lớn lắm nhỉ?

Nàng ta đi Thượng Hải một đoạn thời gian, nói chuyện cũng có chút nghiền ngẫm từng chữ một, chính là hỏi Tần Mục có quản chuyện hay không.

Tần Mục nghe Triệu thẩm hỏi như vậy, đã biết rõ lời này có ý khác, cũng không nóng nảy trả lời, chỉ mỉm cười nhìn qua Triệu thẩm hỏi:

- Thím, có chuyện gì thím nói đi, mặc kệ chuyện gì, thím nói ra xem cháu có giúp được hay không.

Bọn người Lão Lâm, Chu Ái Quân lúc này cả kinh nháy mắt với Triệu thẩm, ai biết ánh mắt của bọn họ không bị Triệu thẩm quan tâm, trực tiếp hỏi Tần Mục:

- Vậy thì tốt, tôi sẽ nói!

Nói xong nàng đặt mông ngồi lên giường gạch, bắt chéo chân.

- Tiểu Tần, tôi hỏi anh, hiện tại chính sách xảy ra chuyện gì? Vì sao phía công quán chỉ thu hai mươi mấy đồng, chạy đến thôn Tây Sơn chúng ta lại thu hai trăm?

Tần Mục nghe xong, sắc mặt đen lại. Trung ương những năm này không tăng gánh nặng cho nông dân, không được tự thu phí, không ngờ thôn Tây Sơn cải cách vừa có khởi sắc, Tần Mục hắn vừa chuyển nơi, trời ở thôn Tây Sơn biến hóa rồi sao?

Đám người Lão Lâm cúi đầu không nói lời nào, Chu Tiểu Mai lúc này đi tới hòa giải, cười một tiếng nói ra:

- Tần Mục khó có khi trở về một lần, dọc theo con đường này cảm thấy mệt mỏi, tất cả mọi người tán đi, cho hắn nghỉ ngơi một chút.

Tần Mục lớn tiếng nói:

- Không cho chú trộn lẫn vào, hôm nay cháu muốn biết ở đây có chuyện gì?

Thấy Tần Mục chăm chú, đám người Lão Lâm cũng không dấu diếm được, liền bảo thôn dân quay về, mấy người đứng bên cạnh giường, nói:

- Làm gì?

Sắc mặt Tần Mục đỡ một ít, nói ra:

- Ái Quân, tôi không nghe Lão Lâm, chú ta là bí thư chi bộ, khẳng định cấp trên có lời rồi, tôi hỏi anh, phí công quán là chuyện gì?

Chu Ái Quân nhìn qua Lão Lâm, vẻ mặt bất đắc dĩ. Tần Mục nóng tính nổi lên, trên mặt mang theo vài phần sát khí, cả giận nói:

- Bảo anh nói thì nói đi, nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ miệng của anh mọc trên thân người khác sao?

Chu Ái Quân thấy Tần Mục bộ dáng muốn ăn người, lúc này mới từ từ mang tình hình thu công quán phí tăng cao của thôn Tây Sơn nói ra một lần. Tần Mục nghe xong cười lạnh không thôi, lại hỏi Lão Lâm có sai hay không.

Lão Lâm thấy Chu Ái Quân đã nói như vậy rồi, cũng man một năm một mười đây là nhiệm vụ Mã Hữu Đằng ở trên trấn phân phối xuống, dùng lý do đảng ủy trấn mạo hiểm kiến thiết thôn Tây Sơn và cực lực ủng hộ, yêu cầu thôn Tây Sơn tăng thêm công quán phí nói cho Tần Mục nghe. Tần Mục nghe xong cảm giác tim như đâm một đao, rất nóng rát. Hắn từ trên giường nhảy xuống, chàng trai hai mươi tuổi chỉ vào Lão Lâm hơn năm mươi tuổi mắng:

- Đúng là cá mè một lứa. Tại sao chú không dám tranh chấp với hắn? Ah! Không ngờ hương thân thôn Tây Sơn làm việc cực nhọc phá núi, làm giàu, mà Mã Hữu Đằng ngồi trong phòng làm việc uống trà chen vào cái gì? Không ngờ dân chúng xuất lực, làm việc, chính mình giàu có còn điền đầy túi Mã Hữu Đằng hay sao?

Tần Mục nói lời này rất nghiêm trọng, may mắn người ở đây hiểu chuyện, xem như là thủ hạ Tần Mục lúc trước, cho nên không kiên kị rống lên.

- Mã chủ tịch trấn hắn...

Lão Lâm do dự một chút muốn giải thoát cho Mã Hữu Đằng, Tần Mục khoát tay chặn lại, nói:

- Phiếu đâu?

- Cái gì... Phiếu gì?

- Nói nhảm! Công quán phí không có phiếu thu, chú thu phí cho mình xài à?

Tần Mục sốt ruột phát hỏa, hận không thể tát Lão Lâm mấy cái.

- Ah, tôi lấy ra.

Lão Lâm nội tâm nóng như lửa chạy về nhà, đó là phiếu định mức của trấn. Tần Mục nhìn qua xem kỹ, lúc này tức giận còn tăng thêm, toàn thân không tự chủ run rẩy.

- Lâm Đại Bằng, chú thật hồ đồ, thật hồ đồ mà!

Tần Mục lúc này ném đám biên lai xuống đất, chỉ vào mũi Lão Lâm đau đớn nói ra.

Toàn bộ thôn Tây Sơn nhân khẩu sáu trăm hai mươi chín người, biên lai ghi rõ mỗi người được mười lăm đồng, số tiền khác đi nơi nào không ai biết.

Tần Mục hút thuốc, thở hồng hộc ngồi tên giường hạch, trong lòng suy nghĩ nhiều thứ. Tuy đám người Lão Lâm làm việc hiệu quả và lợi ích một ít, nhưng mà dám kiếm ăn trên đầu người cùng thôn. Thì ra là hắn và trưởng thôn đi hối lộ Lý Chiếu Hùng, hiện tại tiền đâu? Tần Mục chậm rãi lắc đầu, Lão Lâm còn không có lá gan như vậy. Nghĩ tới đây Tần Mục thở dài một hơi, thổi bụi trên cánh tay, nén tức giận xuống, nhìn sang Chu Ái Quân nói ra:

- Ái Quân a, anh và Triệu thẩm đi ra ngoài một chút.

Chu Ái Quân hiểu ý của Tần Mục, sau đó rời đi. Triệu thẩm thấy vậy bĩu môi nói ra:

- Hừ, tiểu Tần không đi khá tốt, đi rồi thôn Tây Sơn trở nên chướng khí mù mịt, thì ra là như vậy, tiền này không phải nhét vào trong túi của mình, lại đưa đi hối lộ.

Nói xong nàng nhảy xuống giường, thở phì phì nói.

Tần Mục lại nhìn qua Chu Tiểu Mai, Chu Tiểu Mai cười nói:

- Anh quay về còn chưa có ăn cơm, tôi đi chuẩn bị đây.

Sau khi trong phòng chỉ còn lại Tần Mục cùng Lão Lâm, Tần Mục nóng tính cũng đè xuống, chỉ vào giường nói với Lão Lâm:

- Ngồi đi, nói cho cháu nghe một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Trên mặt Lão Lâm có biểu lộ không biết khóc thế nào, tuy Tần Mục rời khỏi thôn Tây Sơn, nhưng uy tín của hắn vân còn, nếu như Tần Mục mang việc này trương dương ra, Lão Lâm hắn chết trong nước bọt của cả thôn này.

- Tần bí thư, tôi...

Lão Lâm khúm núm cự tuyệt.

- Như thế nào? Phạm nhiều sai lầm lớn, tội liên đới nên không dám ngồi?

Tần Mục trừng mắt. Hắn tính tình thanh đạo, hôm nay đột nhiên nổi giận cho nên uy thế thượng vị giả bộc phát, Lão Lâm chỉ cảm thấy bí thư trấn Mã Hữu Đằng còn kém xa Tần Mục, vội vàng khom người thu thập số biên lai, lúc này mới ngồi ở méo giường, thở dài thật sâu.

Tần Mục tiếp tục hút thuốc, không có hỏi chuyện này. Lão Lâm trầm mặc trong chốc lát, biết rõ Tần Mục đang chờ đáp án của hắn, liền đem chuyện này nói rõ chân tướng cho Tần Mục nghe.

Thì ra việc này cũng bởi vì thôn Tây Sơn mở đường hầm, đường hầm mở ra cũng thành lập thị trường đường hầm. Dựa theo ăn khớp của Mã Hữu Đằng, thị trường này chiếm dụng tài nguyên của trấn, cho nên phải giao nạp phí định mức quản lý cho trấn. Lão Lâm thấy thị trường mang lại lợi ích, liền đần độn, u mê đáp ứng Mã Hữu Đằng, nếu không Mã Hữu Đằng sẽ chuyển giao công việc quản lý thị trường đường hầm lên trấn, do trấn Hà Tử thu hồi quản lý.

Tần Mục nghe xong lắc đầu, chiêu này của Mã Hữu Đằng đúng là rất đẹp, không nói trước hắn có mang tiền đưa vào tài chính của trấn hay không, riêng chuyện thu phí thị trường trong đường hầm này cũng danh chính ngôn thuận.

Bình Luận (0)
Comment