Thanh Quan

Chương 181.2 - Chương 181.182

Khúc Hạo tuyên bố báo cáo công tác cả năm 91, đầu tiên là do chủ tịch huyện Hầu Cửu Châu tổng kết công tác cả năm của huyện. Dựa theo quá trình hội nghị bình thường, hẳn là bí thư nói chuyện trước, nhưng mà Lưu Công Thành đi vào hội nghị lại dặn dò thư ký tăng thêm văn bản gì đó, hiện tại thư ký đang ngồi ở bàn sửa sang văn bản, cho nên Khúc Hạo đưa cho Hầu Cửu Châu nói chuyện.

Lưu Công Thành không có dấu vết nhìn qua Khúc Hạo, cũng không biết trong ánh mắt là có ý gì. Khúc Hạo người này luồn cúi, cảm giác được Lưu Công Thành cái nhìn mang hàn khí, trên người cũng có chút đổ mồ hôi lạnh, trong nội tâm nói không xong. Nhưng mà hắn thấy Lưu bí thư còn chưa có sẵn sàng, nhưng mà Khúc Hạo đáng ra phải mang quyền nói chuyện giao trước cho Lưu bí thư, lúc sau Lưu bí thư tiến hành từ chối mới được. Nhưng bây giờ do hắn tự chủ trương, cho Hầu Cửu Châu nói chuyện, cũng có chút bao biện làm thay, không biết trong mắt Lưu bí thư, chính mình sẽ biến thành người dạng gì.

Hầu Cửu Châu nghe Khúc Hạo bảo mình nói chuyện thì thần sắc sững sờ, nhưng mà hắn không hy vọng xa vời có quan hệ tốt với Lưu bí thư, trên quan trường hai người phải bất đồng chính kiến mới được, thời điểm này đoạt trước cũng có thể khiến hắn nói một ít chuyện trọng yếu. Lập tức Hầu Cửu Châu nhìn Khúc Hạo cười cười, việc đáng làm thì phải làm, cầm microphone, há mồm nói ra:

- Trước khi bắt đầu hội nghị, tôi đầu tiên phải phê bình những đồng chí có tính tản mạn.

Tần Mục nghe xong lời này, được, nhất định là nhắm thẳng vào hắn rồi, liền lắng tai nghe Hầu Cửu Châu chỉ trích mình thế nào.

Quả nhiên Hầu Cửu Châu nói câu này chính là chỉ vào Tần Mục, tuy mượn nhờ kỳ ngộ cải cách xí nghiệp nha nước nên Hầu Cửu Châu bước lên một bước, thật không ngờ tác dụng của Tần Mục trong đó, cho rằng đó là do Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng đạt thành hiệp nghị nên mới có tác dụng như thế, chuyện quẫn bách trên tiệc rượu ngày xưa hiện ra. Hơn nữa Hầu Vạn Lâm dùng tiền gõ cửa không thành, Cừu Tiểu Thiền bên kia tạm thời cũng không có động tĩnh, Hầu Cửu Châu có ý gõ Tần Mục, không làm chuyện gì đó hắn cảm thấy không được tự nhiên, Hầu Cửu Châu hắn muốn sửa trị Tần Mục, vậy cũng phải có thủ đoạn.

Hầu Cửu Châu nhìn quét qua cán bộ hơn hai mươi hương trấn, thời điểm nhìn qua Tần Mục, khóe miệng hiện ra nụ cười trào phúng, bờ môi gần sát microphone, chậm rãi nói ra:

- Hôm nay là lần đầu tiên tân bí thư mở hội nghị toàn huyện, mọi người có thể tới đây đúng giờ, nói rõ rất coi trọng hội nghị này, nhưng có chút đồng chí có thói quen tản mạn, lại đi trễ trong hội nghị lần này, không được ah.

Hầu Cửu Châu chừng ba mươi tuổi, hết lần này tới lần khác lại học theo khẩu khí của cha hắn, trong ánh mắt lóe ra hào quang khoái ý, làm cho Lưu Công Thành nhìn vào trong mắt, trong nội tâm thở dài. Hắn là người được lão đại trong tỉnh xếp xuống, người nào chưa gặp qua, phần lớn là hỉ nộ không lộ, khí độ trầm ổn ung dung, mà Hầu Cửu Châu vừa mới ngồi vào vị trí chủ tịch huyện đã không chờ đợi được nhảy ra ngoài. Lưu Công Thành từ từ hợp hai tay lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần, trong nội tâm đang suy nghĩ nhiều chuyện, nghĩ tới làm như thế nào ngáng chân Hầu Cửu Châu này, giáo huấn một chút tính liều lĩnh của hắn, cho hắn biết Lưu Công Thành đã tới nơi này, cũng không phải là chuyện gì cũng bị qua mặt.

Tần Mục mang theo nụ cười nhạt trên mặt, nếu như quan trường bởi vì một ít lời lẽ công kích mà thiếu kiên nhẫn, chắc chắn sẽ bị người ta gặm xương không còn. Hầu Cửu Châu có mâu thuẫn riêng với hắn, trên quan trường một chút chuyện nhỏ khả năng biến thành tử thù của nhau, huống hồ Hầu Cửu Châu chức vị cao hơn Tần Mục, nếu như không hảo hảo sửa trị Tần Mục, Hầu Cửu Châu đứng ở huyện Tây Bình này chẳng còn thể diện gì đáng nói, trong cổ họng như có cây đinh.

Hầu Cửu Châu nói xong câu đó, nâng chung trà lên, tiếp tục nói:

- Hiện tại, tuy chúng ta như ném đá đo sông, nhưng mà phương châm cải cách không có biến hóa, cũng là đường giúp kinh tế quốc gia tăng lên.

Tần Mục nghe được âm thầm lắc đầu, hắn là biết rõ tiến trình lịch sử, nhưng thời điểm này quốc gia đang thảo luận con đườn thích hợp chủ nghĩa xã hội khoa học cho Trung Quốc, hắn cũng dám ở trong hội nghị toàn huyện ném ra tiếng gió như đúng rồi, đây đã nói hắn không thành thục, hay là nói hắn nóng lòng tăng chức? Từ quan hệ trong huyện, nếu như có ai nhìn Hầu Cửu Châu không vừa mắt, đánh đi một ít báo cáo, vị trí của Hầu Cửu Châu sẽ bất ổn. Nhưng mà nghĩ lại Lưu Công Thành là bí thư trong tỉnh phái xuống, nhìn mặt mà nói chuyện là chuyện ván đã đóng thuyền, có lẽ hắn sẽ không đi tới bước này, nhưng mà gõ Hầu Cửu Châu chỉ sợ là chuyện chắc chắn rồi.

Hầu Cửu Châu lúc này đang giảng giải tới chỗ tốt của cải cách, lúc Tần Mục nghe tới thì cảm thấy chỉ là lời nói suông sáo rỗng, lộ tuyến áp dụng cụ thể không có chút nào, thí dụ duy nhất chính là Quý Chí Cương "Thay đổi chế độ nhà xưởng nhà nước", xem ra Hầu Cửu Châu đã không biết xấu hổ mang phần công lao này mang lên đầu mình.

Lưu loát giảng nửa giờ, Tần Mục nghe cũng nhàm chán. Mặc gì trên mặt không lộ ra cái gì, giống như chuyên tâm nghe Hầu Cửu Châu nói chuyện, kỳ thật trong nội tâm đang bắt đầu tính toán lễ mừng năm mới đi tới kinh thành, rốt cuộc sẽ gặp phải khảo nghiệm gì.

Lưu Công Thành híp mắt nhìn qua Tần Mục, hương trưởng trẻ tuổi này hắn trong tỉnh cũng nghe qua, hình như là thời điểm phó tỉnh trưởng đang dùng bản thảo của hắn châm chích thì chuyện Liên Bang Xô Viết giải thể cũng xuất hiện nên bẻ mặt rời đi. Hắn vốn không lưu tâm, nhưng khi từ trong Dược Mã Hương nghe một ít chuyện của Tần Mục, cũng quên đi nhiều. Trên mặt Tần Mục biểu lộ bình tĩnh khiến Lưu Công Thành âm thầm gật đầu, trẻ tuổi như vậy đã làm hương trưởng, không có chút tài năng là không được, ít nhất Lưu Công Thành thời điểm hai mươi hai tuỏi còn là một lăng thanh đầu không biết che dấu đấy.

Hầu Cửu Châu nói cao hứng, đang định uống miếng nước nói khát vọng của mình, Lưu Công Thành nhíu mày, nhẹ nhàng ho khan hai tiếng. Thời điểm hai tiếng ho này vang lên, cả trong phòng họp phi thường yên tĩnh, Hầu Cửu Châu vừa mới dừng câu chuyện, tiếng ho khan tuy không lớn, bí thư huyện ủy làm ra dấu vết này Hầu Cửu Châu thập phần khó chịu, rõ ràng nhắc nhở Hầu Cửu Châu, ngươi nói chuyện quá nhiều, nên nghỉ ngơi một chút.

Tần Mục cúi đầu xuống, nhếch môi không cho cười rộ lên, quả nhiên, Lưu Công Thành cũng không phải ăn chay, Hầu Cửu Châu muốn khoe khoang, Lưu Công Thành làm sao cho hắn cơ hội.

Trên mặt Hầu Cửu Châu phát xanh, may mắn bị ly ngăn lại, không có quá nhiều người nhìn thấy. Hắn thanh cuống họng, trấn định cảm xúc, bày ra bộ dáng nhiệt tình nói ra:

- Kế tiếp mời Lưu Công Thành Lưu bí thư nói chuyện với mọi người.

Trong hội trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình, Tần Mục cũng vỗ tay, bắt đầu quan sát vị bí thư trẻ tuổi này.

Lưu Công Thành cầm qua microphone, hắn thử âm một chút, nhìn xem microphone có được hay không. Sắc mặt Hầu Cửu Châu càng ngày càng khó coi, vừa rồi hắn thao thao bất tuyệt giảng cả buổi, chẳng lẽ bí thư không nhìn thấy, hết lần này tới lần khác còn muốn thử nữa.

Lưu Công Thành mỉm cười một cái, cầm qua microphone nói câu đầu tiên lại làm nội tâm đám cán bộ hương trấn chấn động.

- Về chuyện Hầu chủ tịch huyện nói câu đầu tiên, tôi muốn uốn nắn một chút. Lời chủ tịch nói có chút đồng chí quá tản mạn nên tới muộn là tôi không đồng ý, bởi vì đồng chí này trên đường đi hợp đã giúp đỡ dân chúng giải quyết chuyện nhân sinh nên chậm trễ thời gian mà thôi.

Hầu Cửu Châu lạnh lùng hừ một tiếng, nghiêng đầu qua. Bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện công nhiên đối kháng trong hội nghị, giống như đã trở thành truyền thống của huyện Tây Bình. Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng náo qua, bây giờ tới trên người Lưu Công Thành cùng Hầu Cửu Châu càng như vậy, cán bộ phía dưới không ngừng bán tán.

Kế tiếp Lưu Công Thành nói chuyện nghe được một lần, nghiêm lệnh trưởng cục công an Lưu Đại Hữu phải tra rõ hệ thống công an, phải trừ tận gốc những con sâu làm rầu nồi canh này, còn phải làm hệ thống đội ngũ chấp pháp ở huyện Tây Bình trở nên liêm khiết, giúp người dân sinh ra cảm giác tín nhiệm vào công an. Lưu Đại Hữu biết rõ Lưu Công Thành đang giúp Tần Mục, vui vẻ lĩnh mệnh, cũng trong hội nghị lập quân lệnh trạng, cam đoan sau lễ mừng năm mới sẽ chứng thực chuyện này, sẽ trừ hết u nhọt.

Lưu Công Thành thoả mãn gật gật đầu, bắt đầu dựa theo chương trình làm việc. Tần Mục bất động thanh sắc nhìn qua Lưu Công Thành đang chậm rãi nói trên đài chủ tịch, nhanh chóng suy nghĩ thái độ của Lưu Công Thành cùng Hầu Cửu Châu là gì.

Khá tốt, trải qua chuyện này xen giữa, hội nghị tiến hành rất thuận lợi, buổi tối nội dung chủ yếu trên đài truyền hình huyện những lời của Hầu Cửu Châu nói chuyện bị cắt không ít, nhất là đoạn nhằm vào Tần Mục căn bản không thấy bóng dáng, ngược lại Lưu Công Thành nói sự kiện Tần Mục giải quyết ở quầy bán đồ ăn sáng và lệnh cho trưởng cục công an quét sạch những u nhọt trong hệ thống chấp pháp, thậm chí những chính quyền vùng lân cận cũng cho công nhân viên ăn sáng chú ý những loại chuyện này. Loại này cử động làm cho Lưu Công Thành phi thường hài lòng, cũng lập được uy tín trong đám nhân viên.

Những điều này đều nói sau.

Tần Mục sau hội nghị đi ra khỏi cửa, nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền thay bộ quần áo màu làm và áo bông màu hồng đứng chờ, dựng xe chờ ở ngoài cổng, thấy Tần Mục đi tới, lập tức cười tươi như hoa, nhìn qua Tần Mục khoát tay.

Tần Mục nhìn qua hai bên, không tin dùng ngón tay chỉ vào mũi của mình, Cừu Tiểu Thiền lườm hắn một cái, đẩy xe đi tới, Tần Mục lắc đầu nghênh đón.

- Tần hương trưởng, anh thật uy phong nha... Cha mẹ tôi nói tôi phải mời anh tới nhà ăn cơm rau dưa đấy.

Trong mắt Cừu Tiểu Thiền hiện ra hào quang vui sướng, làm cho Tần Mục có chút buồn bực.

Thời điểm này Hầu Cửu Châu từ trong cửa lớn đi ra, đằng sau có mấy cán bộ hương trấn. Nhìn thấy Tần Mục đang nói chuyện với Cừu Tiểu Thiền, khóe miệng của Hầu Cửu Châu hiện ra nụ cười âm tàng, giả bộ như không có nhìn thấy Tần Mục, mang theo mấy người rời đi.

Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy Hầu Cửu Châu, sắc mặt biến đổi, Tần Mục không quay đầu lại, tự nhiên không biết sắc mặt Cừu Tiểu Thiền biến hóa là vì sao, nếu không dùng tâm tư của hắn liền có thể kết nối những chuyện của Cừu Tiểu Thiền tiếp cận mình.

Tần Mục đang định nói chuyện, Lưu Đại Hữu đằng sau lớn giọng:

- Tần hương trưởng, Tần hương trưởng, anh đi quá nhanh rồi, tôi còn có việc tìm anh đấy!

Trong lòng Tần Mục mừng rỡ, nếu hắn đi tới nhà Cừu Tiểu Thiền ăn cơm, dù thế nào cũng cảm thấy đặc biệt uốn éo, Lưu Đại Hữu xuất hiện hoàn toàn giải quyết nan đè của hắn. Hắn chậm rãi xoay người, vươn tay ra bắt tay với Lưu Đại HữuNhiệt tình nói ra:

- Không biết Lưu cục trưởng trường có chuyện gì cần phân phó, chỉ cần ngài nói chuyện, tôi phân thân toái cốt cũng không từ chối.

Tuy quan hệ của hai người kẻ khác biết quá rõ ràng, đều đều là địa phương đi lên, quan hệ phi thường không tệ, nhưng mà ngoài mặt phải duy trì khách sáo, cũng không thể khiến người ta nói xấu.

Tần Mục giờ phút này cho Lưu Đại Hữu cảm giác như cây cỏ cứu mạng. Quả nhiên Tần Mục bắt tay Lưu Đại Hữu và giới thiệu Cừu Tiểu Thiền, cũng cường điệu nói rõ Lưu bí thư đã hạ nghiêm lệnh, muốn Lưu Đại Hữu cục trưởng nắm chắc chuyện chấp pháp, cũng hứa hẹn Cừu Tiểu Thiền, có thể ra mặt mời Lưu Đại Hữu cùng đi an ủi Cừu đại gia Cừu bác gái, an tâm bọn họ.

Lưu Đại Hữu nghe xong như lạc vào mây mù, Cừu Tiểu Thiền càng đỏ bừng cả khuôn mặt, Tần Mục ý tứ mịt mờ, mình không thể một mình đi tới nhà Cừu Tiểu Thiền, rõ ràng là vì tránh hiềm nghi. Trong lòng Cừu Tiểu Thiền cũng mang tâm tư không tốt, thứ hai cũng có chút tình cảm mê mang với Tần Mục, hai chuyện này giày vò làm nội tâm Cừu Tiểu Thiền mâu thuẫn, hiện tại bị Tần Mục nói như vậy, tà hỏa trong ngực hiện ra, tức giận dậm chân, liếc Tần Mục một cái và ê ẩm nói:

- Không muốn đi thì đừng đi, làm gì tìm cớ nhiều như vậy.

Lưu Đại Hữu lại không rõ công việc, cũng biết giữa hai người có việc, cười hắc hắc nói ra:

- Tần hương trưởng, hôm nào điện thoại liên hệ, hôm nay thân thích của lão Trương gia tới, tôi phải quay về tiếp khách.

Nói xong duỗi bàn tay lớn bắt tay Tần Mục, giống như trốn chạy để khỏi chết rời đi, cũng mặc kệ quen biết hay không, kéo một cán bộ hương trấn nói ra:

- Vừa vặn, đụng phải anh, xe đạp có chở thêm người nào không?

Tần Mục trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Lưu Đại Hữu, tâm tư muốn ném cục gạch vào đầu Lưu Đại Hữu đều có, hết lần này tới lần khác Cừu Tiểu Thiền còn không muốn buông tha Tần Mục, lại truy hỏi một câu Tần Mục có đi hay không. Tần Mục âm thầm cắn răng một cái, liền đáp ứng Cừu Tiểu Thiền.

Cừu Tiểu Thiền hoan hô, đẩy xe đạp tới, nói:

- Cho anh, tôi không thể chở anh nổi, tôi không có khí lực đó.

Nhưng mà hai người vừa đi ra, thư ký của Lưu Công Thành đứng ở cửa lớn nhìn qua, trông thấy Tần Mục đang đạp xe rời đi, ngăn Tần Mục lại, nói bí thư tìm hắn nói chuyện.

Tần Mục buông xe, nhìn Cừu Tiểu Thiền gật gật đầu, mỉm cười, nhưng Cừu Tiểu Thiền rõ ràng nhìn ra trong nụ cười của Tần Mục mang theo ý thoát được gánh nặng, bĩu môi đạp xe rời đi, nhìn qua bóng lưng yểu điệu kia, tuyệt đối là ngọn gió nóng rực trong trời đông giá rét.

Thư ký này đi theo Lưu Công Thành xuống đây, hai mươi tám tuổi và tên là Hạ Quân. Hắn nhìn qua bóng lứng Cừu Tiểu Thiền rời đi, có chút hâm mộ nói ra:

- Tần chủ tịch trấn, anh thật sự có phúc khí đấy.

Nghe được lời này Tần Mục trực tiếp tại biết những lời này hâm mộ và ghen ghét, Hạ Quân tới huyện Tây Bình chỉ sợ cũng không quá cam tâm tình nguyện, hơn nữa những lời này có ẩn ý khác. Đối với chuyện này Tần Mục biết rõ chính mình nhất định phải làm sáng tỏa mới được, liền cười nói:

Bình Luận (0)
Comment