Thanh Quan

Chương 2

Thôn Tây Sơn nằm ở tỉnh Tây Túc, thành phố Thanh Thủy, huyện Tây Bình, trấn Hà Tử, cũng là thôn nghèo nhất trấn. Bốn phía của thôn là núi vây quanh, hoàn toàn bị ngăn cách. Nếu đi qua một ngọn núi, lại đi thêm hai mươi dặm đường mới có thể đi đến tới đường lớn trấn Hà Tử. Tần Mục là thôn trưởng được ủy nhiệm năm trước, nguyên nhân chính là chỗ này, chú của Tần Mục chính là lão thôn trưởng, lão thôn trưởng không có con nối dõi cho nên Tần Mục vừa mới tốt nghiệp tiểu học, hơn nữa đi làm công ở bên ngoài hai năm chính là "thành phần tri thức cao", cho nên được đề cử làm thôn trưởng.

Về phần Hà Tinh, nàng chỉ hàm hồ nói mình là sinh viên ở kinh thành (bên khựa vẫn quen gọi Bắc Kinh là kinh thành), sau khi tốt nghiệp thì đi tới đây. Tần Mục âm thầm gật đầu, đây đúng là sự kiện ảnh hưởng rất lớn.

- Đi, theo tôi ra ngoài.

Tần Mục đứng lên, nhìn qua Hà Tinh mỉm cười.

- Tần trưởng trấn, tôi...

Hà Tinh cắn cắn bờ môi, do dự một chút.

- Đang muốn nhờ cô chỉ điểm một chút, sinh viên nha, nhìn xem trong thôn của chúng ta có cái gì có thể làm giàu không.

Trên đầu Tần Mục bao một tấm vải trắng, hắn nhìn qua bốn phía, trùng hợp nhìn thấy cái mỹ và đội lên đầu.

Hà Tinh bật cười, Tần Mục ngạc nhiên, cô gái này cười rộ lên chẳng khác gì hoa bách hợp nở rộ.

Hai người đi ra ngoài, tuy hiện tại là mùa đông, nhưng mà chung quanh thôn Tây Sơn là núi vây quanh nên không có quá lạnh, khả năng là do bình chướng thiên nhiên.

Thôn Tây Sơn tọa lạc giữa thung lũng nhỏ của các dãy núi xung quanh, nếu muốn đi tới con lộ gần nhất cũng cần vượt qua bảy tám trăm mét đường núi. Phòng ở trong thôn do đá lớn chồng chất mà thành, phía trên có rêu mọc đầy, những phòng ở này có niên đại đã lâu. Mọi người cứ như vậy sống theo quỹ tích của tổ tiên mấy trăm năm trước, mỗi năm trông cậy vào vài mẫu đất cằn cỗi, nhét đầy cái dạ dày chính là hy vọng lớn nhất của bọn họ.

Hiện tại đã là cuối năm, tuy điều kiện sinh hoạt bần cùng, nhưng mà người trong thôn đã bắt đầu thu dọn nhà cửa cho sạch sẽ, chờ đợi năm sau mưa thuận gió hòa.

- Sắp tới tết âm lịch rồi?

Tần Mục chào hỏi người trong thôn, nghiêng đầu hỏi Hà Tinh.

- Ngày mai là cuối năm.

Hà Tinh gật gật đầu. Thôn trưởng trẻ tuổi dường như trải qua ác mộng nên mất trí nhớ, cũng không có đáng sợ như lúc trước.

Tần Mục gật gật đầu, chỉ vào đám trẻ con đang đùa giỡn, nói:

- Bọn nó sẽ từ từ lớn lên, cũng phải noi theo sinh hoạt củ thế hệ trước, đây chính là một loại bi ai!

Hà Tinh có chút nghi hoặc nhìn qua Tần Mục, không biết Tần Mục nói lời này có ý gì.

- Ơ, đây không phải Hà đại muội tử sao?

Một giọng nam nhân vang lên. Tần Mục nhìn qua người nói, chỉ thấy một nam tử chừng ba mươi mặc áo nhăn mang theo gia đình đi tới, vẻ mặt tươi cười.

Hà Tinh dường như e ngại người này, thân thể không tự chủ nhích ra sau lưng Tần Mục.

- Đại muội tử.

Người nọ bỏ qua Tần Mục, vươn tay muốn kéo Hà Tinh.

Thân thể Tần Mục nhích qua ngăn cản hắn, nam tử cau mày nói:

- Tiểu tần, như thế nào, lên làm thôn trưởng thì không có quan tâm tới người làm chú này sao?

Tần Mục nhíu mày nói ra:

- Có lời gì thì nói đi, động thủ động cước không tốt.

Nam tử cười toe toét miệng, lộ ra hai hàm răng vàng:

- Ai nha, Tần tiểu tử, thời điểm trước khi mày lên làm thôn trưởng thì mày đâu có dám nói thế với Lý Kim Bưu tao như vậy, sao rồi, cánh cứng rắn cho nên muốn bay một mình sao?

Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

- Tất cả mọi người là hương thân, không nên để lại lời ông tiếng ve cho người khác nói.

Lý Kim Bưu hừ một tiếng, nói:

- Xem ra tiểu tử mày đã chiếm lấy tiểu nha đầu này rồi, nói cho mày biết, tiểu nha đầu này là của tao, tiểu tử mày muốn độc chiếm thì không cần nghĩ nữa. Nếu mày dám chọc vào Lý Kim Bưu tao, coi chừng sang năm tao không phân bao sống cho thôn này đâu.

Tần Mục nghe vậy nghiêm mặt, nói ra:

- Bao sống? Là muốn tìm đám trẻ em mười lăm mười sáu tuổi sao?

- Nói nhảm, bằng không đám lão gia ăn nhiều như vậy, không có việc làm nhiều như vậy, tao không phân bao sống thì chẳng phải chết cả sao?

Lý Kim Bưu lại xem trốn ở Tần Mục sau lưng Hà Tinh liếc, chỉ vào Tần Mục cái mũi, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói ra:

- Dù thế nào tặng tiểu cô nương này cho tao, tao cho thôn Tây Sơn chúng mày mười tên.

Tần Mục hừ lạnh một tiếng, thò tay đẩy tay của Lý Kim Bưu qua một bên, lạnh lùng nói ra:

- Sử dụng lao động trẻ em, mày đang phạm pháp.

- Phạm pháp? Nói cho mày biết, lão tử ở trong trấn Hà Tử này chính là pháp luật. Hừ, mày tin không?

Lý Kim Bưu hung dữ nói.

- Chê cười! Thân là cán bộ đảng, biết pháp phạm pháp, mày cho rằng Tần Mục tao là người nào?

Nói xong Tần Mục quay người đẩy Hà Tinh:

- Đi, gọi đội trưởng dân binh trong thôn tới.

Lý Kim Bưu nghe Tần Mục nói như vậy chính là không nể mặt mũi của hắn, lạnh lùng cười cười, nói ra:

- Đi, họ Tần, mày đi, xem tao làm chức trưởng thôn của mày bay như thế nào!

Nói xong quay đầu rời đi.

- Tần, Tần thôn trưởng, Lý Kim Bưu chính là cháu trai phó trưởng trấn Lý Đại Đông, anh không nên đắc tội với hắn nha.

Sau lưng, Hà Tinh nhỏ giọng nói ra, khóe mắt rưng rưng nước mắt.

Tần Mục lạnh lùng cười cười, nói ra:

- Bằng Lý Kim Bưu sao? Hừ, tôi muốn nhìn hắn có thể lật trời không đấy!

- Tần Mục!

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên..

Tần Mục nhìn qua sau lưng, chỉ thấy một nữ nhân trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp như cười mà không cười đi về phía hắn. Mái tóc dài khoác hờ lên vai, bờ môi tha son bóng loáng, nhất là cặp mắt to tinh khiết, trong ánh mặt trời chiều càng câu dẫn dục vọng của nam nhân.

- Cô ta là ai?

Tần Mục vội vàng nhỏ giọng hỏi Hà Tinh.

- Không phải người tốt.

Hà Tinh nói một câu:

- Chu Tiểu Mai, là góa phụ nổi danh của thôn Tây Sơn,còn chưa có động phòng đã khắc chết chồng. Bây giờ đang mở khách sạn nhỏ trong trấn, nghe nói cô ta chuyên đi câu dẫn nam nhân.

Tần Mục nói ra:

- Cô đấy, không nên nói xấu sau lưng người khác.

Nói xong ngẩng đầu đi tới gần Chu Tiểu Mai, cười nói:

- Như thế nào, người tài ba trở về thôn ăn mừng năm mới sao?

Chu Đại Năng cắn cắn bờ môi, hàm răng trắng ngà hiện ra, nói:

- Tần tiểu tử được lắm, lên làm thôn trưởng thì không nhìn tiểu Mai tỷ vào trong mắt, há mồm đã mắng chị của mình?

Tần Mục nghi hoặc gãi gãi đầu nói ra:

- Tôi nào dám, chị mở khách sạn trong trấn nhỏ, xem như người tài ba trong thôn của chúng ta rồi.

Bình Luận (0)
Comment