Thanh Quan

Chương 251

Cấp bậc của Cừu Tiểu Thiền xa xa không đủ, chỉ có thể lưu lại trong nhà khách. Đối với việc này Tần Mục đã chủ động đổi lại qua ở trong phòng nhỏ, nhường phòng lớn cho chị em Cừu Tiểu Thiền.

Nếu phó bí thư đã nói vậy, nhân viên đương nhiên không có lời dị nghị, chuyện nhà cửa cứ như vậy giải quyết.

Đợi đến khi Cừu Tiểu Bằng ra viện, hai căn phòng đều đã được Cừu Tiểu Thiền thu thập xong xuôi. Tần Mục nghĩ mấy ngày trước đi ngoài đường vị người cười nhạo mình ăn mặc quê mùa, liền quyết tâm thay đổi hình tượng, bởi vì cả hai đời hắn không có ánh mắt thẩm mỹ mua sắm quần áo, liền gõ cửa phòng đối diện mời Cừu Tiểu Thiền rút thời gian giúp hắn mua một vài bộ quần áo lưu hành hiện nay.

Cừu Tiểu Thiền nhìn thấy Tần Mục đứng ngoài cửa có chút ngượng ngùng, bật cười một tiếng. Mỗi lần nàng tiếp xúc với Tần Mục chưa từng có tâm tư của một cấp dưới, giờ phút này Tần Mục đưa ra lời yêu cầu thật riêng tư, nàng lôi kéo cánh tay hắn vào nhà, cười nói:

- Trưa nay không cần đi đâu, vừa lúc buổi chiều tôi cũng rảnh, tôi đi mua cho anh cùng Tiểu Bằng vài bộ quần áo, nhưng anh phải trả tiền.

Ngay chính bản thân Cừu Tiểu Thiền cũng không biết từ khi nào mình quen thuộc với Tần Mục như vậy, nhưng lúc nàng nghe tin mình được điều tạm đến tỉnh Bắc Liêu, cả đêm không ngủ, vui sướng đem quần áo mới mua sắp xếp mãi không ngừng, hi vọng có thể đem một mặt xinh đẹp nhất của mình bày ra trước mặt hắn.

Cừu Tiểu Bằng mang dép lê mơ mơ màng màng đi ra, nhìn thấy chị gái đang lôi kéo tay Tần Mục, không biết hai người đang nói gì, vội vàng xoay người chạy về phòng, văng cả dép cũng không thèm quản, đông một tiếng đóng lại cửa phòng mình.

Lúc này Cừu Tiểu Thiền phát hiện động tác của mình cùng Tần Mục có chút mờ tối, ai nha một tiếng vội buông tay ra, sắc mặt ửng hồng, cúi đầu lại thật cẩn thận liếc nhìn Tần Mục. Thấy hắn cũng không có biểu hiện tức giận hay đỏ mặt nào khác, hai tay liền vuốt vuốt tạp dề nói:

- Tần bí thư, anh ngồi chơi chốc lát, tôi đi nấu cơm, trưa nay ăn cơm ở đây luôn đi.

Tần Mục đương nhiên sẽ không cự tuyệt, mấy ngày nay hắn vẫn phải ăn bên ngoài, khẩu vị đã sớm chán ngấy, hắn lại không thích nấu cơm, hôm nay làm mặt dày chạy qua nhà cấp dưới ăn cơm một bữa, điều này làm cho Tần Mục nảy sinh tâm tư mua nhà thuê người giúp việc. Làm người đứng thứ ba trong huyện, ở lại trong ký túc xá đi lại có chút không được thuận tiện. Nhưng hiện tại hắn còn chưa có căn cơ, tự nhiên không thể làm chuyện chọc cho người chú ý tới.

Không khí bữa cơm trưa thập phần quái dị, Cừu Tiểu Bằng chỉ cúi đầu ăn cơm, chén cơm trắng không chút thức ăn mà hắn ăn cũng thật ngon lành. Tần Mục kỳ quái, hỏi:

- Tiểu Bằng, cơm ăn thật ngon nhưng sao cậu không gắp thức ăn đây?

Trong lòng Cừu Tiểu Bằng đang nóng nảy, ban đầu khi nghe tin Tần Mục điều động, Cừu Tiểu Thiền trốn trong phòng khóc mãi khiến hắn đã cảm thấy có chút không ổn, bây giờ lại chứng kiến chị gái dây dưa với Tần Mục, liền tỉnh ngộ, thì ra giữa Tần bí thư cùng chị mình có vấn đề. Sau khi chạy về phòng ngủ hắn đã ngồi thật lâu, thu thập xong tâm tình cảm xúc của hắn đã khác hẳn, trong lòng hắn mặc dù chị của mình là một quả phụ, nhưng trên đời không có người nào ngây thơ bằng chị của hắn.

Tần Mục cân nhắc một chút, cuối cùng hiểu được tâm lý của hắn, dùng đũa gõ đầu Cừu Tiểu Bằng, cười mắng:

- Cậu đó, không có việc gì đừng suy nghĩ lung tung.

Nói xong dùng khóe mắt liếc nhìn Cừu Tiểu Thiền. Cừu Tiểu Thiền nhất thời cảm giác mình bị ánh mắt của hắn nhìn thấu hoàn toàn, bối rối buông chén hàm hồ nói:

- Tôi ăn no.

Sau đó chui vào phòng ngủ của mình thay quần áo.

Cừu Tiểu Bằng nhất thời cảm thấy càng thêm gian nan, muốn buông chén rời đi, lại thấy không ổn, nhưng ngồi lại thì cảm thấy như ngồi trên cây đinh, ngồi thế nào cũng không được thoải mái.

Tần Mục mỉm cười hỏi:

- Tiểu Bằng, thương thế trên đầu đã đỡ hơn chưa?

Cừu Tiểu Bằng vội vàng nói đã không sao, thân thể hắn khỏe mạnh, vì vậy lành bệnh cũng nhanh. Tần Mục vừa ăn vừa khuyến khích hắn vài câu, làm cho hắn không ngừng gật đầu.

- Tiểu Bằng, sau này gặp chuyện không cần xúc động như vậy, lần trước cậu cầm gậy sắt lao tới như thế thật không tốt.

Tần Mục cũng không biết vì sao lại nói nhiều chuyện như vậy với tài xế của mình:

- Chuyện đánh nhau, sau này đừng dính vào, đây là chuyện kẻ không nên thân mới làm. Tựa như lúc ở huyện Tây Bình, nếu không có Lý cục trưởng bảo vệ, cậu có thể đi ra nhanh như vậy sao?

Vừa khéo Cừu Tiểu Thiền đã thay xong quần áo đi ra, nghe Tần Mục nói như thế đôi mắt xếch xinh đẹp mở to, kinh dị nói:

- Lần trước không phải nhờ Hầu Cửu Châu giúp đỡ sao?

Trên mặt Tần Mục lướt qua tia cười nhạo, cũng không nói nhiều, vỗ vỗ bụng cười nói:

- Hôm nay ăn thật ngon, đã lâu không nếm qua những món ăn quê nhà này.

Nói xong lại quay người trở lại phòng mình.

Đợi khi Tần Mục rời đi, Cừu Tiểu Bằng vội vàng đóng cửa, bày ra bộ dạng như hưng sư vấn tội hỏi:

- Chị, có phải chị cùng hắn…

Cừu Tiểu Thiền nhất thời đỏ bừng mặt, hung hăng phun một tiếng, nổi giận mắng:

- Nhìn ánh mắt gian tà của em kia, khẳng định lại nghĩ những chuyện gì không tốt. Em không nghĩ lại xem, chị của em là hạng người như vậy sao?

Nói xong câu đó, cảm thấy câu nói của mình mang ý nghĩa khác, lại bổ sung:

- Tần bí thư lại là hạng người như thế sao?

Cừu Tiểu Bằng nhìn thấy chị gái đỏ ửng cả mặt, bĩu môi nói:

- Hai người đều không phải người như vậy, nhưng có đụng tới cùng nhau hay không cũng không biết được.

Những lời này nói tận đáy lòng Cừu Tiểu Thiền, nhất thời khiến nàng tức giận, căm tức vươn tay véo tai Cừu Tiểu Bằng tức giận nói:

- Thằng nhóc chết tiệt, bảo em theo Tần bí thư học tập cho tốt, em thì trái ngược, còn học được châm chích chị của em đó sao?

Cừu Tiểu Bằng ai ai kêu đau, rốt cục cầu được chị gái buông tay. Hắn xoa xoa lỗ tai, ấp úng oi bức nói:

- Kỳ thật, cho dù chị theo Tần bí thư, em cũng sẽ không nói gì…

Cừu Tiểu Thiền lại nổi giận, hận không lấy con dao đâm cho đứa em trai biết tay. Bình thường thấy Cừu Tiểu Bằng cũng ổn trọng, chỉ khi đối mặt với chị của hắn thì lập tức lộ ra dáng vẻ trẻ con.

Nhìn thấy Cừu Tiểu Bằng chạy vào phòng thay quần áo, Cửu Tiểu Thiền dựa vào sau cửa, khóe môi hiện lên ý cười hoài niệm ngọt ngào, nhớ lại từng cảnh tượng khi còn ở Dược Mã hương với Tần Mục ngày trước.

Buổi chiều, Cừu Tiểu Bằng lái xe đưa Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền ra thành phố. Cuối tuần mọi người đi ra ngoài mua sắm rất nhiều, Cừu Tiểu Thiền xuyên nhanh trong thương trường, dùng ánh mắt như người vợ hiền giúp Tần Mục chọn lựa vài bộ âu phục cùng đồ mặc thường ngày. Nói tới ánh mắt của nàng cũng thật tốt, chỉ cần là quần áo được nàng tuyển chọn đều rất thích hợp, lộ ra khí độ ung dung, khiến nhân viên bán hàng không ngừng khen ngợi.

Nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền luôn bận rộn, Tần Mục cũng không hẹp hòi tuyên bố chỉ cần nàng thích bộ quần áo nào hắn sẽ mưa tặng cho nàng.

Bình Luận (0)
Comment