Thanh Quan

Chương 265

Nắm đấm giống như búa nện vào ngực của Tần Mục, làm cho Tần Mục cảm giác ngực đau đớn Quan trường hung hiểm, từng bước nguy cơ, cho dù chưa bao giờ đắc tội người khác, cũng phải cẩn thận người khác đâm sau lưng Tần Mục bắt đầu hoài nghi mình làm quan có chút bất công, mưu sau mà động chính là không muốn người bên cạnh bị tổn thương

Cảm giác bất lực và lạnh lẽo bao phủ nội tâm của Cừu Tiểu Thiền, mấy năm qua đủ loại trào phúng và khinh bỉ nhìn nàng, nàng dùng toàn bộ khí lực chống cự, vốn định đổi hoàn cảnh là có thể quên tất cả, chuyện của Cừu Tiểu Bằng lại làm tâm tình của nàng càng thêm hoảng hốt và thê lương, nội tâm căng cứng trong lòng không được thả lỏng, làm cho nàng rất mệt mỏi rất mệt mỏi, thầm nghỉ phải tìm một vòng tay kiên cường mà dựa vào, cho dù chỉ một phút đồng hồ thôi, không, chỉ một giây cũng tốt

Tần Mục mặc cho Cừu Tiểu Thiền đánh vào người phát tiết tâm tình, trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương nồng đậm Cừu Tiểu Thiền đánh vào ngực càng chậm, dần mất đi lực đạo, đột nhiên ôm lấy eo của Tần Mục và khóc lớn lên

- Khóc đi, khóc cho thống khoái đi

Tần Mục trầm thấp khàn khàn, hỏi:

- Tôi sẽ điện thoại, chúng ta phải xuất lực vì Tiểu Bằng

Nói xong đầu có chút thấp xuống

Đúng vào lúc này Cừu Tiểu Thiền nghe Tần Mục nói điện thoại giúp Cừu Tiểu Bằng, đột nhiên ngẩng đầu lên Vốn dáng người thon dài và Cừu Tiểu Thiền xuyên mang giày cao gót nên không kém hơn Tần Mục bao nhiêu, hết lần này tới lần hai người một cúi một ngẩng đầu, trong chốc lát bờ môi hai người chạm vào nhau, sau đó hai người đỏ cả mặt

Cừu Tiểu Thiền mở to hai mắt lui ra phía sau vài bước, không thể tin được nhìn qua Tần Mục Môi hắn thật ôn nhu, chòm râu lưa thưa của Tần Mục chạm vào môi của Cừu Tiểu Thiền, làm cho Cừu Tiểu Thiền có chút ngứa Nàng biết rõ thời điểm này không được có cảm giác rung động, nhưng mà hết lần này tới lần khác nội tâm rung động, tim đập càng lúc càng nhanh

Tần Mục cũng không nghĩ sẽ xuất hiện ngoài ý muốn như vậy, hắn sững sờ một chút, liền thấp giọng nói ra:

- Có lẽ bốc cục là tôi làm không tốt, nhưng vì Tiểu Bằng, sớm phát động thôi, cũng không biết có thể vạch trần cái nắp ra hay không!

Nghe Tần Mục nói những lời này, Cừu Tiểu Thiền trên mặt đỏ ửng nhạt đi, thì ra Tần Mục đã mưu đồ từ lâu rồi

Nhìn qua gương mặt trẻ tuổi cương nghị của Tần Mục, nhìn qua gương mặt thanh tú của hắn, nước mắt của Cừu Tiểu Thiền không khống chế nổi đã chảy xuống rồi

Trời tối cũng rời đi, trước lúc sáng sớm chính là thời điểm tối nhất

Tại Tần Mục khuyên bảo, Cừu Tiểu Thiền lúc này hơi có chút không bỏ quay về nhà mình Tần Mục vừa đóng cửa thì chuẩn bị gọi điện thoại, rồi lại nghe được tiếng đập cửa

Sau khi mở cửa ra, Cừu Tiểu Thiền khống khổ đầy mặt ôm chăn mềm đứng ở cửa ra vào, cẩn thận từng li từng tí nói ra:

- Tần Tần Mục, hôm nay tôi có thể ngủ trên ghế sô pha của anh hay không, tôi cảm thấy rất sợ!

Trên mặt Tần Mục tràn đầy kinh ngạc, có chút khó xử nhìn qua sô pha trong phòng khách Cừu Tiểu Thiền cho rằng Tần Mục muốn cự tuyệt, con mắt đau xót, nước mắt vừa muốn chảy xuống

Hắn không thể kháng cự được nước mắt của nữ nhân a Trong lòng Tần Mục chửi mình một câu, nhanh chóng kéo Cừu Tiểu Thiền vào trong phòng, lại nhìn ra bên ngoài, tướng môn sau khi đóng chặt cửa lại đi vào phòng:

- Cô ngủ phòng ngủ của tôi đi, buổi tối hôm nay chỉ sợ khó yên

Tiếng nói vừa mới vang lên, trong phòng khách điện thoại đổ chuông Tần Mục nhún nhún vai, Cừu Tiểu Thiền quay người đi vào trong phòng ngủ

Tần Mục nhìn thấy cửa phòng ngủ đóng cửa lại, mới cầm lấy điện thoại, bên trong truyền ra giong bí thư huyện ủy Chu Văn Bân, có chút lạnh như băng nói:

- Tần phó bí thư, buổi sáng ngày mai đi làm, trực tiếp tới phòng hợp

Tần Mục nghe ra Chu Văn Bân nói có bất mãn, liền trầm tĩnh đáp ứng Vừa mới cúp điện thoại, sau đó là Lôi Bình Xuyên điện tới Lôi Bình Xuyên ngữ khí ngược lại rất ôn hòa, mịt mờ nói cho Tần Mục không nên gấp gáp, chuyện này sau lưng còn có chuyện ẩn, cũng nói ra một ít suy đoán

Tần Mục cẩn thận suy nghĩ lời của Lôi Bình Xuyên, rồi đột nhiên hiểu ra Lôi Bình Xuyên đang muốn dựa sát vào mình Sau sự kiện phi cơ trực thăng của Hàn Tuyết Lăng, Lôi Bình Xuyên trong huyện ủy không nói bao nhiêu chuyện, cũng không có nói rõ tâm tư cho Tần Mục nghe Lúc khẩn yếu gọi điện thoại tới chính là muốn đưa than trong ngày tuyết rơi với Tần Mục, chỉ có vào thời khắc này biểu lộ cõi lòng mới có thể là minh hữu

Đương nhiên Tần Mục cũng không có tính Lôi Bình Xuyên vào trận doanh của mình, tuy hắn hiện tại là người cô đơn, nhưng mà không có vội vàng xao động dùng át chủ bài Sau khi Lôi Bình Xuyên dò hỏi Cừu Tiểu Bằng nên xử lý như thế nào, Tần Mục liền bày giọng quan nói ra:

- Có chuyện xử đúng tội, chỉ hy vọng bên công an điều tra một chút, báo cáo càng kỹ càng một ít

Tần Mục không có biểu lộ ý tứ lôi kéo gì, Lôi Bình Xuyên cũng không quá để ý Lái xe nói là cánh tay của lãnh đạo còn không đủ, hôm nay cánh tay xảy ra vấn đề, muốn xem Tần Mục có đi khắp nơi tìm danh y hay là tráng sĩ chặt tay, tất cả những chuyện này người trong thường ủy cũng đang quan sát

Lại nói vài lời, Lôi Bình Xuyên liền cúp điện thoại Tần Mục nâng cầm suy tư, khóe miệng mỉm cười, bắt đầu gọi điện tới kinh thành

Nghe là bác sĩ của Tần lão gia tử, nói cho Tần Mục Tần lão gia tử đã ngủ, Tần Mục liền dặn dò bác sĩ phải chiếu cố tốt Tần lão gia tử, đừng cho hắn hút thuốc uống rượu, thời tiết lạnh cũng phải chú ý giữ ấm Bác sĩ đáp ứng, đoán chừng là sợ Tần Mục mang tin tức gì khiến cho lão gia tử hòa hứng, vậy cũng có chút không tốt

Đêm hôm nay nhất định không bình tĩnh Sau khi Tần Mục đặt điện thoại xuống, chuông điện thoại vang lên lần nữa Cửa phòng ngủ vụng trộm mở ra một đường, đôi mắt của Cừu Tiểu Thiền vụn trộm quan sát Tần Mục qua cái khe, giống như vĩnh viễn không xem đủ

Tần Mục không có phát giác phòng ngủ biến hóa, cầm lấy điện thoại nói ra:

- Xin chào, tôi là Tần Mục

- Tần bí thư ngài khỏe chứ, toi là Trần Đông Thăng

Phó chủ tịch huyện Trần Đông Thăng giọng nói lộ ra vài phần hưng phấn, dẫn tới Tần Mục nhíu mày Ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn đá cẩm thạch, chậm rãi hỏi:

- Trần phó chủ tịch, có chuyện gì không

Tần Mục tâm tình thật không tốt, trong khi nói chuyện không có kiên nhẫn, Trần Đông Thăng giống như cũng không có nghe ra ý của Tần Mục, vẫn hưng phấn nói ra:

- Tần bí thư, Vân Hải Hương cực lỳ cải cách giáo dục, đã được phê một mãnh đất rồi, chuẩn bị thành lập trường trung học hiện đại, đây là công lao của Tần bí thư ah

Tần Mục hai mắt tỏa sáng, Trần Đông Thăng điện thoại lần này có dụng ý cả Nếu như kế hoạch ở Vân Hải Hương làm thành, cũng là công lao của Tần Mục, nhưng tin tức này do Trần Đông Thăng tự nói với mình, không phải trong thời gian làm việc, ý tứ trong đó có chút sâu xa Tần Mục nói giọng quan ra:

Bình Luận (0)
Comment