Thanh Quan

Chương 477

Cô gái giống như bị người nào công kích rơi xuống, miệng than thở:

- Lại là hắn, sao có thể lợi hại như vậy, mình ở trên mạng lâu hơn hắn đi…

Nói xong nàng nhìn xung quanh, thấy Tần Mục đang cười, giống như đang cười nhạo nàng, nhất thời dựng mày đẩy hắn, nói:

- Ai, sao anh lại nhìn chuyện riêng của người khác đây, còn nhìn coi chừng tôi đâm mù mắt anh bây giờ!

Tần Mục không tưởng được cô nhóc này thật đanh đá, chỉ cười nhẹ nói:

- Thật xin lỗi, là lỗi của tôi.

Nói xong liền tắt máy tính của mình, nhìn cô nhóc mỉm cười đứng dậy rời đi.

Cô nhóc kia nhìn theo bóng lưng Tần Mục rời khỏi, liếc mắt nói:

- Thật là, người nào vậy chứ.

Nói xong cũng không để ý, tiếp tục đem lực chú ý vào máy tính.

Tần Mục cúi đầu châm điếu thuốc, trò chơi của cô nhóc làm trong lòng hắn nảy sinh một khái niệm mơ hồ, nhưng hiện tại điều kiện chưa đủ, kế hoạch này chỉ có thể tạm gác sang bên.

Hắn trò chuyện thêm chốc lát với vợ chồng Cừu Tiểu Bằng, sau đó đứng dậy rời khỏi đi gặp mặt Trương Lệ Na.

Một khi kế hoạch của Tần Mục cùng Trương Thúy có thể thành công, Tần Mục sẽ nắm giữ huyện Thanh Thao trong tay, như vậy biểu hiện giả dối hiện giờ của Diệp Thạch Bình sẽ biến thành từ giả hóa thật, Tần Mục không thể không cẩn thận đối đãi. Nếu như thất bại Tần Mục sẽ mất quyền chủ động, trở lại trạng thái bị áp chế như lúc mới đến. Đây là điều mà hắn không muốn nhìn thấy, cũng là điều mà hắn không thể thừa nhận.

Đi tới khách sạn, Trương Lệ Na đã đặt phòng sẵn sàng, Tần Mục đi theo nhân viên tiếp tân vào trong. Hôm nay Trương Lệ Na mặc một bộ đồ công sở, nhìn thấy hắn tiến vào liền cười nói:

- Tần chủ tịch, bữa ăn hôm nay tôi mời!

Tần Mục mỉm cười gật đầu nói:

- Trương kinh lý đã có lòng, tôi cũng không làm kiêu đâu.

Lời nói dứt khoát, trực tiếp phân rõ chủ yếu cùng thứ yếu. Sau khi hai người ngồi xuống, Trương Lệ Na gọi phục vụ bưng thức ăn lên, Tần Mục cười nói:

- Rốt cục Trương kinh lý là nhân vật từng gặp qua trường hợp lớn, quả nhiên là rất thành thạo ah.

Trong lòng Trương Lệ Na máy động, quan hệ giữa nàng cùng Tần Mục không quá hòa hợp, trước kia Tần Mục cự tuyệt nàng chính là một tín hiệu. Ngày hôm qua Tần Mục gọi điện đã khiến trong lòng Trương Lệ Na bối rối, hôm nay Tần Mục mở miệng lại nói “gặp qua đại trường hợp”, làm Trương Lệ Na không suy đoán được rốt cục Tần Mục lại có dụng ý gì.

Nhưng Trương Lệ Na quả thật gặp qua không ít quan lại quyền quý, liền lưu loát đáp:

- Chỉ là Tần chủ tịch tôn trọng, tôi làm gì có gặp qua trường hợp gì lớn đâu, chỉ chạy loạn trời nam đất bắc mà thôi.

- Khiêm tốn quá, khiêm tốn quá.

Tần Mục nâng chén trà thưởng thức, cân nhắc làm sao đem chuyện của Doãn Chiếu Cơ để lộ cho Trương Lệ Na. Hắn không thể bày ra tư thế gấp gáp, nếu không sẽ bị người hiểu lầm là bị đẩy vào tuyệt cảnh.

Trương Lệ Na khẽ cười một tiếng, nói:

- Tần chủ tịch, đây không phải là khiêm tốn, so sánh với ngài những người kinh doanh như chúng tôi còn không phải dựa vào hơi thở của ngài hay sao?

Nói xong nàng mở gói Trung Hoa trên bàn, kính Tần Mục một điếu thuốc.

Tần Mục nghe xong lời nói của Trương Lệ Na, cảm thấy giật mình. Liên tưởng đến việc Trương Lệ Na bị mình cự tuyệt ở Lan Trữ, hiện tại hắn chủ động tìm Trương Lệ Na mời ăn cơm, ở trong lòng nàng nói không chuẩn sẽ cho rằng mình muốn đòi chỗ tốt gì ở nàng. Hắn phỏng chừng Phòng Trung Hoa sẽ không đem bối cảnh của mình nói cho Trương Lệ Na nghe qua, lập tức liền có chủ ý.

Tần Mục cười ha ha, rít sâu hơi thuốc, thở dài nói:

- Có ích lợi gì đâu. Hiện tại trong Thanh Thao đều phải làm công trình, cần nhiều tiền lắm, người có giỏi cũng không thể làm được gì ah.

Sắc mặt Trương Lệ Na nhất thời giãn ra, quả nhiên không nằm ngoài dự kiến của nàng, thoạt nhìn Tần Mục thật trẻ tuổi, nhưng xuống tay không nhẹ, ngay cả mặt mũi Phòng phó bí thư cũng không cấp, cong nhiễu lại nhấc lên tới đầu mình, nói trắng ra là chỉ muốn lấy tiền mà thôi. Cái gì mà công trình trong huyện quá nhiều nên cần tiền, chỉ sợ là Tần chủ tịch muốn tiền đi? Hiện tại cười với anh một chút, mấy ngày nữa phải khiến cho anh toàn bộ nhổ ra.

Nghĩ đến đây dáng tươi cười của Trương Lệ Na càng thêm xinh đẹp. Đã ngoài ba mươi nhưng vì biết cách trang điểm nên nhìn nàng chỉ khoảng ba mươi, nàng nhìn Tần Mục cười nói:

- Không biết trong tay Tần chủ tịch có phải có công trình gì hay không, Mộng Ny Na của chúng tôi cũng không chỉ kinh doanh quần áo, sinh ý luôn cần mở rộng thôi.

Nói xong nàng hất hất tóc, lộ ra vùng cổ trắng hồng, hơi ám chỉ nói:

- Chúng tôi là người làm ăn, chỗ nào có lợi nhuận thì chạy chỗ đó.

Tần Mục gật gật đầu, nhận chân nói:

- Thương nhân vốn vì lợi, đây là đạo lý xưa nay, Trương kinh lý nói như vậy khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa, không hổ là nữ trung hào kiệt.

Nhìn với cặp mắt khác xưa? Dáng tươi cười của Trương Lệ Na càng thêm xinh đẹp, câu ám chỉ của Tần Mục khá xuất sắc, khiến nàng nhất thời hiểu được phán đoán của mình cũng không sai, Tần Mục chỉ là muốn đòi tiền. Hết thảy vấn đề có thể dùng tiền giải quyết đều không thành vấn đề, vẻ mặt nàng tươi cười giúp Tần Mục rót rượu.

- Rượu thì không gấp uống đâu. Nghe nói bên huyện Lan Trữ lại bắt đầu đấu thầu, không biết Trương kinh lý có hứng thú hay không?

Tần Mục chậm rãi nói, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.

Tần Mục là cán bộ huyện Thanh Thao, tại sao lại vươn tay trở về huyện Lan Trữ đây? Trương Lệ Na nhất thời không rõ ý tứ lời này của hắn.

Nhìn Trương Lệ Na nghi hoặc nhìn mình, Tần Mục cười nhẹ một tiếng, thoáng nhắc nhở:

- Trương kinh lý, hạng mục này được làm ra từ hai năm trước, bởi vì lúc đó điều kiện không quá thành thục cho nên luôn áp tới bây giờ, không biết Trương kinh lý đã có đầy đủ vốn liếng hay chưa, có thể đi qua phân một chén canh?

Nếu bên cạnh còn có một lão quan trường, đối với cách nói của Tần Mục nhất định sẽ dè bỉu. Dựa theo cấp bậc như Tần Mục, khi nói chuyện với một thương nhân không nên nói ra lời không có phẩm vị như thế. Hắn không cần phải giải thích chuyện gì với Trương Lệ Na, chỉ cần lộ ra tin tức là được. Nhưng Tần Mục cũng có quyết định của chính mình, hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện mới có thể hấp dẫn được tâm tư của Trương Lệ Na, khiến cho nàng hiểu lầm khi mình rời khỏi huyện Lan Trữ cũng từng lưu lại một tay, để ngày sau có thể đòi lấy hối lộ.

Quả nhiên Trương Lệ Na liên tục cười duyên, bưng chén rượu lên nói:

- Tần chủ tịch, chén rượu này nhất định phải uống bây giờ, tin tức này đối với chúng tôi mà nói chính là quá trọng yếu.

Hai người uống rượu, Tần Mục khoát tay nói:

- Không xem là tin tức gì, hiện tại tôi cũng không phải cán bộ huyện Lan Trữ, tự nhiên không hiểu chi tiết bên trong, việc này cần chính Trương kinh lý tự mình đi xem.

Trong lòng Trương Lệ Na khinh bỉ, rõ ràng mượn cơ hội dọa dẫm, cố tình còn làm ra bộ dáng chính nhân quân tử, loại thủ đoạn này Trương Lệ Na nhìn thấy rất nhiều, còn sợ bị rơi trong tay tiểu tử này hay sao?

Bình Luận (0)
Comment