Thanh Quan

Chương 496

Diệp Thạch Bình trầm mặc, cầm lên điện thoại nói:

- Bất kể như thế nào chú không nên đến khu khai phát! Tới nơi đó càng thêm đâm lao phải theo lao, đến lúc đó chẳng những Hồ Nguyên Minh khó tránh, mà cả chú cũng bị liên lụy vào.

Diệp Thạch Lỗi bất đắc dĩ nói:

- Chúng tôi đã ở trên đường đi, xe của Lưu Đại Hữu đi theo phía sau, cho dù tôi không muốn đi cũng không được.

Diệp Thạch Bình bùi ngùi thở dài, biết không thể cứu vãn. Tuy rằng chiến trường ở Lan Trữ, nhưng hắn cùng Tần Mục giao phong đã không còn cách nào xoay chuyển càn khôn nữa rồi.

Diệp Thạch Lỗi cũng cảm nhận được cảm xúc đê mê của Diệp Thạch Bình, nhỏ giọng đề nghị:

- Ca, chúng ta còn một bước cờ có thể dùng.

Diệp Thạch Bình nhíu mày, hỏi:

- Chú nói xem.

Diệp Thạch Lỗi nói ra tên của Cừu Tiểu Thiền, cũng nói rõ hiện tại chỗ ở của Cừu Tiểu Thiền nằm trên người Tần Mục, hơn nữ cũng có người chứng kiến Tần Mục ở trong biệt thự cả đêm không về, rất có vẻ ám muội.

Thoạt nhìn Diệp Thạch Lỗi không chịu bỏ qua việc gây khó dễ Tần Mục trong tin tức sinh hoạt cá nhân, Diệp Thạch Bình đau đầu nói:

- Thạch Lỗi, làm người cần chừa chút đường rút quân, chú chỉnh Tần Mục kiểu như vậy, cẩn thận người khác lấy thủ đoạn này để đối phó chú đó.

Diệp Thạch Lỗi cười nói:

- Ca, yên tâm đi, hiện tại tôi còn chưa kết hôn, hắn bắt không được nhược điểm.

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Diệp Thạch Bình cười khổ lắc đầu, để em trai nếm thiệt thòi cũng xem như rèn luyện hắn một chút. Nếu Tần Mục thật sự muốn làm Diệp Thạch Lỗi, chẳng lẽ sẽ xuống tay ở phương diện này? Thủ đoạn của Tần Mục hắn đã nhìn ra, ẩn nhẫn bố cục, không động thì thôi, nếu động sẽ không cho đối phương cơ hội xoay người.

Người thanh niên kia sẽ lên tới địa vị gì đây? Diệp Thạch Bình châm điếu thuốc, đứng ngay cửa sổ văn phòng, nhìn cảnh sắc huyện Thanh Thao.

Trên đường, Hạ Chân nhìn quốc lộ đang thi công, tán dương:

- Huyện Thanh Thao vẫn rất có ý tưởng, tôi nghe nói trong kế hoạch của các cậu bốn quốc lộ bao gồm cả đông tây nam bắc Thanh Thao bên trong, đem thị trấn Thanh Thao phóng lớn vào trong bố cục tỉnh Bắc Liêu, rất có quyết đoán.

Tần Mục lái xe cười nói:

- Đây là nhờ bí thư huyện ủy nhìn xa trông rộng, huyện ủy cùng nhau quyết định, Thanh Thao rất cần cơ hội hướng ra cả nước.

Hạ Chân gật gật đầu, chuyện này hắn nghe được từ chỗ Niếp Vinh Bình, giống như kế hoạch là do Tần Mục đề nghị mà Diệp Thạch Bình đồng ý, nhưng Tần Mục không hề kể công, trong không khí hài hòa này cũng không có ngôn ngữ gì đả kích đối thủ, làm Hạ Chân thoáng tán thưởng, người thanh niên kia thật quá trầm ổn.

Hạ Uyển Nhi ngồi cạnh cha mình, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn biểu tình bình tĩnh của Tần Mục, sản sinh một chút hứng thú. Cán bộ cơ sở có thể làm cho cha nàng có vẻ mặt ôn hòa, thật sự là rất ít thấy.

Huyện Thanh Thao cùng huyện Lan Trữ vốn giao giới lẫn nhau, ba người vừa nói chuyện vừa lái xe, khi đi tới Lan Trữ đã hơn một giờ sau đó.

Làm Hạ Chân cảm thấy thật ngoài ý muốn chính là những lãnh đạo của huyện ủy lại vắng mặt trong văn phòng. Tần Mục hỏi thăm một chút, nghe được nhóm người Lý Trung Nguyên đã đi qua khu khai phát. Tần Mục biết nguyên nhân, nhưng vẫn làm ra tư thế nói với Hạ Chân:

- Hạ bộ trưởng, hay là chúng ta qua bên khách sạn trước, đại biểu Triều Tiên đang ở đó.

Hạ Chân cười nói:

- Tiểu Tần, tôi phải phê bình cậu. Cậu là cán bộ Thanh Thao, không đến Lan Trữ đi thăm một chút đã tùy tiện gặp mặt đại biểu Triều Tiên, sẽ bất lợi với quan hệ giữa đồng liêu thôi.

Tần Mục không ngớt lời thừa nhận, cảm tạ Hạ Chân chỉ dạy. Hạ Chân khoát tay nói:

- Tôi nghĩ thế này đi, nhóm người Lý bí thư đã đến khu khai phát, có lẽ có hành động gì lớn. Chúng ta đi qua nhìn xem một chút, quan sát kinh nghiệm cũng rất hữu dụng thôi.

Hắn vốn không nghĩ tới biểu hiện của mình đã sớm bị Tần Mục suy đoán được, cũng trở thành bước cờ kế tiếp của hắn.

Tần Mục có chút khó xử nói:

- Hạ bộ trưởng, làm vậy không tốt lắm đâu, hay là ngài nghỉ ngơi một chút, tôi đi qua khu khai phát nhìn xem?

- Không cần không cần, cũng không phải già đến không thể nhúc nhích, chúng ta cùng đi.

Hạ Chân trực tiếp quyết định, để Tần Mục lái xe, mang theo Hạ Uyển Nhi cùng đến khu khai phát.

Lúc này đầu óc Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi đã ông ông hỗn loạn, trong lỗ tai đều là những câu tiếng Anh huyên thuyên của nhóm người ngoại quốc. Bọn hắn mang theo Hồ Nguyên Minh, Lưu Đại Hữu, cùng nhóm cán bộ lãnh đạo huyện Lan Trữ đi tới khu khai phát, lập tức bị bộ dạng lộn xộn trong khu làm chấn động.

Mười mấy thương nhân nước ngoài tóc vàng mắt xanh trong tay cầm những tấm biển, bên trong xiêu xiêu vẹo vẹo viết chữ Trung văn: “Cự tuyệt đút lót” “Kháng nghị áp bức” “Chúng tôi oan uổng” vân vân, biểu tình trên mặt mỗi người đều thật bi phẫn. Sắc mặt âm trầm của Phòng Trung Hoa nhất thời càng thêm tối tăm, hung hăng trợn mắt nhìn Lý Trung Nguyên cùng Hồ Nguyên Minh, theo sau thay đổi nét mặt ôn hòa đi vào cổng lớn.

Phòng Trung Hoa đâm lao phải theo lao, người bên cạnh đều im thin thít. Lý Trung Nguyên cùng Lưu Đại Hữu trao đổi ánh mắt, khóe môi hiện lên tia tươi cười khó hiểu. Chuyện này đã làm lớn, phải xem Tần Mục còn có hậu chiêu gì có thể đánh Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi, như vậy đại cục sẽ được định xuống, hai người họ vừa có thể trích ra ngoài, còn có thể lấy được lợi ích thực tế.

Toàn bộ thương nhân đều giống nhau, ánh mắt nhìn người thật sắc bén. Phòng Trung Hoa vừa đi vào, sau lưng đi theo không ít quan chức, bọn hắn lập tức biết được Phòng Trung Hoa dẫn đầu. Bọn họ đã nhận được ý tứ của Douglas, biết sự tình phải nên làm như thế nào, lập tức đề cử một đại biểu thương nhân đi tới trước mặt Lý Trung Nguyên nói:

- Lý bí thư, chúng tôi đến Trung Hoa là đầu tư kiếm tiền, không phải tới nơi này làm từ thiện quyên góp, thỉnh hỏi vì sao chúng tôi phải nộp nhiều thuế vụ như vậy, mà còn chưa thu được hóa đơn chứng nhận?

Hắn dùng tiếng Anh nói chuyện, lập tức có phiên dịch đứng ra giảng giải. Lý Trung Nguyên nhìn thoáng qua Phòng Trung Hoa, nói:

- Chư vị, chính sách quốc gia chúng tôi là cổ vũ đến quốc nội đầu tư, tôi cam đoan với các vị tiền đóng thuế ở tỉnh Bắc Liêu là thấp nhất.

- Không có khả năng!

Đại biểu thương nhân lớn tiếng kêu lên:

- Nếu khấu trừ thu thuế, tiền chúng tôi kiếm được còn không đủ mua vé máy bay về nhà!

Hắn nói có chút khoa trương, là ai cũng không thể tin tưởng.

Lúc này Lý Trung Nguyên nhìn Phòng Trung Hoa không nói lời nào, trên mặt tràn đầy khó xử. Trong lòng Phòng Trung Hoa mắng to Hồ Nguyên Minh cùng Lý Trung Nguyên, lúc này đi tới trước mặt đại biểu thương nhân nói:

- Vị tiên sinh này, tôi là bí thư thành ủy Phòng Trung Hoa, có vấn đề gì có thể phản ánh với tôi.

Hắn vừa giới thiệu, các thương nhân nhất thời ồ lên, một nhóm người cầm những quyển vở nhỏ trong tay kêu la thuế này thuế kia cần nộp, làm đầu của Phòng Trung Hoa nhất thời trướng lớn. Nghe phiên dịch không ngừng giải thích, Phòng Trung Hoa đã có điểm hiểu được, căm tức liếc nhìn Hồ Nguyên Minh, lúc này mới vươn tay hư áp xuống, để mọi người yên lặng nghe hắn nói chuyện.

Bình Luận (0)
Comment