Thanh Quan

Chương 537

Tài xế nhấn kèn, Tần Mục đi tới kéo cửa xe khiêm tốn nói:

- Đồng chí, làm phiền chú.

- Không phiền toái, không phiền toái, khách nhân của Quý tổng ngồi xe của tôi còn mất mặt của ngài đó thôi.

Tài xế là một người thành thật, nhìn Tần Mục mang giày tây, nói chuyện hào hoa phong nhã, không khỏi có chút đỏ mặt. Đã hơn ba mươi tuổi còn đỏ mặt, làm Tần Mục cảm thấy chút mới mẻ, sau khi ngồi lên xe liền bắt đầu trò chuyện thân mật với hắn.

Tài xế họ Tư, sau khi quen thuộc với Tần Mục lúc nói chuyện bắt đầu thoải mái. Tần Mục vừa cười vừa nói theo lời của hắn, không bao lâu đã đem câu chuyện nhắc tới việc con đường mới xây dựng của huyện Thanh Thao.

- Nói thật ra con đường này sửa rất tốt. Có đôi khi đưa khách đi Lan Trữ chạy thật sự dễ dàng.

Lão Tư tán thán tự đáy lòng:

- Nhưng phí qua đường có chút đắt.

Tần Mục giật mình, lão Tư nói chuyện xem ra là có nguyên nhân. Hắn thản nhiên hỏi:

- Sao vậy, không phải nói bản địa Thanh Thao không cần trả lộ phí sao?

Lão Tư thở dài nói:

- Đó là lời nói với bên ngoài mà thôi, nếu tra cũng tra không ra. Những người chạy xe thuê như chúng tôi, đã sớm mua xong phiếu năm, ai không có việc gì cả ngày thu tiền của anh ah, có thời gian còn không bằng cắn hạt dưa đâu.

Tần Mục tò mò hỏi:

- Phiếu năm gì vậy, tôi có thể nhìn xem không? Bên Lan Trữ có thân thích, tôi đang định mua chiếc xe đâu, chuyện này phải tìm hiểu cho rõ ràng.

Lão Tư lấy ra một quyển vở nhỏ, đưa cho Tần Mục, nói:

- Là vật này, một tháng ba trăm đồng, thật đắt ah.

Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, cầm quyển vở xem qua, bên trong viết “ Thu phí qua đường nguyên năm ba trăm”, liền cười nói:

- Đây không phải một năm ba trăm sao? Số học của chú chẳng ra gì đó nha.

Lão Tư bĩu môi nói:

- Bên trên viết là ba trăm, nhưng cần có con dấu, một tháng đóng dấu một lần, chỉ là đồ chơi lừa quỷ dương mà thôi.

Có câu nói trên có chính sách dưới có đối sách, nếu không phải Tần Mục tự mình đi qua, vấn đề bên trong thật sự không hề hay biết. Hắn mở ra một tờ, chỉ thấy bên trong đóng dấu của cục tài chính huyện cùng cục giao thông huyện, nhất thời cơn tức tràn lên, ánh mắt híp lại.

Không có lệnh của Tần Mục, thế mà cục tài chính cùng cục giao thông cũng dám tự mình đóng dấu. Tần Mục cảm giác được chính mình còn chưa sờ thấu sự tình trong Thanh Thao, đây rõ ràng là không đem bí thư huyện ủy như hắn nhìn vào trong mắt. Chuyện này hắn thật sự không thể bỏ qua, nhất định phải điều tra thêm. Nếu thật sự có người dám ở sau lưng hắn làm chuyện mờ ám, Tần Mục cũng không quan tâm giết một người răn trăm người.

Quyết định chủ ý, Tần Mục liền cười nói:

- Tư sư phụ, làm chứng minh này có khó hay không?

Lão Tư lắc đầu nói:

- Có gì mà khó, xe của chúng tôi một năm kiểm tra một lần, lúc kiểm tra thì trực tiếp làm rồi.

Tần Mục gật gật đầu, dùng loại khẩu khí như thương lượng nói:

- Sư phụ, lần này dùng xe của chú thật sự thêm phiền toái. Như vậy đi, đi qua trạm thu phí ngài ngừng một chút, tôi cùng trưởng trạm là người quen, tôi nói dùm chú tặng cho chú phiếu mỗi năm thế nào?

- Như vậy sao được? Một năm tới ba ngàn sáu, cần phải lãnh bao nhiêu nhân tình mới đủ đây. Quý tổng đã giúp gia đình chúng tôi không ít, thật không thể phiền toái ngài như vậy.

Tần Mục cười nói:

- Yên tâm đi, hắn còn thiếu tôi nhân tình, đừng nói một năm, cho dù là mười năm cũng không thành vấn đề.

Nói xong Tần Mục cười lớn, người quen thuộc hắn sẽ nghe ra trong tiếng cười kia mang theo sát khí.

Xe rất nhanh đã lên tới quốc lộ, không bao lâu trạm thu phí xuất hiện trong tầm mắt.

Trạm thu phí dựa theo ý tưởng của Tần Mục không cần thu phí qua đường quá cao. Tuy rằng đường cao tốc còn chưa khai thông, nhưng sớm muộn gì cũng trở thành cửa sổ đối ngoại giữa Thanh Thao cùng Lan Trữ. Liên hệ giữa hai huyện bởi vì sự ăn ý của hai vị bí thư mà ngày càng thân mật, xe cộ lui tới sẽ thật nhiều. Chỉ cần thu phí hợp lý, mọi người sẽ không lựa chọn thông qua những đường nhỏ như ruột dê, vậy sẽ làm trái ngược ước nguyện ban đầu khi sửa quốc lộ này.

Hình như lão Tư cùng Quý Chí Cương rất quen thuộc, không hề hoài nghi lời nói của Tần Mục. Tần Mục thu phiếu của hắn, nói với lão Tư:

- Anh cứ vượt qua đi, tôi cùng trạm trưởng nhiều năm không gặp, nhất định phải để cho hắn đến đón tôi mới được.

Mặc dù lão Tư có chút không tín nhiệm người trẻ tuổi này, nhưng Quý Chí Cương cũng chưa đầy ba mươi đã kinh doanh lớn như vậy, nửa tin nửa ngờ giẫm ga vọt qua khỏi một chiếc xe nhỏ khác. Tần Mục ở bên cạnh nhìn thấy thật rõ ràng, tài xế xe kia lấy ra mười đồng, nhiều hơn năm đồng mà Tần Mục quy định gấp đôi, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Chiếc xe dính đầy bùn chợt gầm lên, nữ thu phí viên trong trạm còn chưa kịp ấn xuống cây ngăn chặn đường đã bị xe xuyên qua, ngay lập tức nhấn chuông báo nguy. Lão Tư điều khiển xe tránh sang bên cạnh, chậm rãi dừng lại ven đường.

Tần Mục gật gật đầu, an ủi lão Tư không cần lo lắng, cầm phiếu năm đi xuống.

Chuông báo vang lên, khoảng mười người đang đứng chờ đợi bên xe công an giao thông liền chạy về phía xe của lão Tư. Tần Mục mang theo ý cười lãnh khốc, trong tay cầm phiếu năm nghênh hướng bọn hắn.

- Làm ăn kiểu gì không biết, dám xông vào trạm thu phí, thật đúng là cả gan.

Một công an giao thông bộ dáng dũng mãnh nhanh nhẹn đội lệch mũ hướng Tần Mục phun bãi nước bọt.

Tần Mục lắc mình tránh thoát, tên kia lập tức kêu lên:

- A, còn dám trốn? Tao xem mày cũng dám trốn?

Nói xong hắn lấy ra cảnh côn, nhìn những người khác hô:

- Đánh lén công an, phạm pháp gây chuyện, khống chế lại trước.

Mười mấy người đi theo bên cạnh cũng thét to, chỉ có một người trên mặt lộ biểu tình hoảng sợ, đưa tay kéo kéo tên dũng mãnh kia. Người này Tần Mục còn có chút ấn tượng, hình như là tài xế của Triệu Đông Bạch. Không nghĩ tới sau khi Triệu Đông Bạch xảy ra sự cố, hắn ngược lại không bị liên lụy mà còn chạy tới trạm thu phí.

- Kéo lão tử làm gì? Tránh sang một bên đi.

Tên dũng mãnh đẩy người nọ bước tới chỗ Tần Mục. Người nọ vừa muốn nói chuyện, Tần Mục đã hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nhất thời làm hắn nén trở về.

- Các anh muốn làm gì? Vừa rồi phanh bị kẹt thôi, tôi dùng phiếu năm đây.

Lão Tư vừa thấy sự tình không đúng, lập tức nhảy xuống xe, chắn ngang trước mặt Tần Mục, quay đầu lại sốt ruột nói:

- Người trẻ tuổi, cậu nói chuyện đi, không phải cậu nói là bạn của trưởng trạm bọn họ sao?

- Tao phi! Chỉ như mày còn đòi làm bạn của trạm trưởng chúng ta? Là cháu trai của hắn đi? Ha ha, gọi tao một tiếng thúc thúc, sẽ buông tha cho mày.

Tên dũng mãnh dùng cảnh côn đẩy mũ, quái thanh quái khí cười rộ lên. Những người khác cũng cười ha ha, còn có người huýt sáo.

Tên tài xế của Triệu Đông Bạch đứng bên kia thiếu chút nữa khóc lên, nghĩ lại liền vội vàng chạy về phía sau. Tên dũng mãnh kia là cháu của trạm trưởng, trong ngày thường luôn ngang ngược, không ít xe cộ lui tới bị hắn áp bức, hiện tại thống lên trên đầu Tần Mục, đây chính là sẽ tai nạn chết người.

Bình Luận (0)
Comment