Thanh Quan

Chương 560

Tâm tình của Tần Mục quả quyết không thể xuất hiện chuyện như vậy, tuy Hàn Tuyết Lăng trên danh nghĩa là vợ của hắn, thế nhưng mà Hàn Tuyết Lăng đang hôn mê, Tần Mục cho dù không khống chế được bản năng cũng không làm như vậy. Nhất là khi hôn này trên người Hàn Tuyết Lăng tỏa ra hương vị thơm ngát truyền vào mũi của hắn, làm cho tâm của hắn xao động càng lớn, hôn lên trán Hàn Tuyết Lăng lại hôn lên mí mắt, lại hôn gương mặt của nàng, cuối cùng mới hôi lên bờ môi tái nhợt.

Cừu Tiểu Thiền đang may áo cưới cho người khác, đang lúc nàng dưới lầu không ngừng nhìn ra ngoài, Tần Mục trên lầu đặt toàn bộ tâm tư lên đôi môi của Hàn Tuyết Lăng. Tuy Hàn Tuyết Lăng bây giờ là bệnh nhân, nhưng mà Tần Mục bị dược lực thúc dục và thứ hai Hàn Tuyết Lăng là người nổi bật trong đặc chủng, kích thích Tần Mục chinh phục, cả hai kết hợp lại khiến Tần Mục không khống chế được hành vi của mình.

Tay phải của Hàn Tuyết Lăng bị Tần Mục cầm giữ và vô lực rủ xuống. Tần Mục nhắm mắt lại, bờ môi không rời, đàu lưỡi cại hàm răng Hàn Tuyết Lăng tìm lưỡi của nàng.

Thời điểm này đột nhiên tay của Tần Mục truyền tới cảm giác đau đớn, đột nhiên phần bụng cũng đau đớn. Hắn còn chưa rõ chuyện gì xảy ra thì lực lớn truyền tới, thân thể thân bất do kỷ bay ra ngoài, rơi xuống đất.

Dưới lầu Cừu Tiểu Thiền cùng Chu Tiểu Mai cảm thấy trên lầu hai run nhẹ, lập tức nhìn nhau, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn qua. Trong mắt Cừu Tiểu Thiền hiện ra biểu lộ hoảng sợ, Chu Tiểu Mai không phải mù lòa, tự nhiên nhìn ra biến hóa của nàng, hỏi:

- Tiểu Thiền muội muội, sao thế, tại sao tâm thần của em bất định như vậy.

Cừu Tiểu Thiền vội vàng lắc đầu, nói ra:

- Không có gì. Mấy ngày nay khu đang phát triển có quá nhiều việc, cả ngày đều phải xem văn bản, cổ của em hơi đau.

Nói xong còn lắc cổ cho tin cậy.

Chu Tiểu Mai nhìn lên, khóe miệng tươi cười cao thâm mạt trắc, ngáp và nói:

- Trời đã muộn, chị đi ngủ đây, cùng lên nhé?

Cừu Tiểu Thiền không muốn hơi bên khó xử. Nàng đã muốn độc thân một mình tìm Tần Mục, lại sợ Chu Tiểu Mai nói gì, cũng tươi cười, duỗi người nói ra:

- Cùng đi thôi. Cũng không biết như thế nào, cả ngày ngủ không đủ.

Nói xong Cừu Tiểu Thiền đứng dậy đi tắt đĩa nhạc, cùng Chu Tiểu Mai đi lên lầu. Thời điểm đi tới góc hai người nhìn qua gian phòng của Hàn Tuyết Lăng, đều đỏ mặt. Tuy hai người đề phòng nhưng tâm tư đều đọng trên người Tần Mục. Người lơ đãng thì toát ra tình cảm, lập tức làm cho hai người vô cùng xấu hổ, cũng cười tự giễu, cuống quít chạy vào phòng ngủ của mình, trái tim đập mạnh.

Giờ phút này Tần Mục đang mơ to mắt, vô cùng khiếp sợ nhìn qua Hàn Tuyết Lăng ngồi dậy, nàng đang hung dữ giơ nắm đấm nhìn mình, dùng giọng điệu uy hiếp vô cùng quen thuộc nói:

- Thừa dịp em ngủ đánh lén em, Tần Mục, lá gan của anh lớn quá rồi.

Tỉnh? Tỉnh? Hàn Tuyết Lăng đã tỉnh? Tần Mục không thể tin được nháy mắt mấy cái, dùng sức véo đùi của mình một cái. Hắn làm người ổn trọng, nhưng mà khi thấy được Hàn Tuyết Lăng tỉnh lại thì hắn rung động quá lớn.

Tỉnh! Tỉnh! Tần Mục lúc này hoài nghi mình nằm mơ, nói:

- Nha đầu?

- Còn gọi em là nha đầu, em cho anh biết, em không nhỏ hơn anh đâu!

Hàn Tuyết Lăng giọng nói mềm yếu vô lự, nhưng mà giọng của nàng lọt vào trong tai của hắn rất to.

Tần Mục khiếp sợ và tươi cười như đóa hoa, càng vui vẻ nhiều hơn, làm cho Tần Mục vui sướng đứng lên, một bước đi tới bên cạnh Hàn Tuyết Lăng, trong ánh mắt cảnh giác của Hàn Tuyết Lăng thì bắt lấy hai tay Hàn Tuyết Lăng, kêu lên:

- Em tỉnh rồi? Nha đầu, em thật tỉnh rồi?

- Cái gì tỉnh, cái gì thật tỉnh?

Hàn Tuyết Lăng nghi hoặc hỏi một câu, lúc này quay đầu nhìn qua chung quanh, gương mặt biến ảo liên tục, ánh mắt lập tức trắng dã, ánh mắt trắng dã ngã ra sau.

Nàng hôn mê thời gian rất dài, lại đột nhiên tỉnh lại, trí nhớ thiếu thốn không kết nối, vỏ đại não vừa tỉnh lại đột nhiên hoạt động mạnh, bản thân dựa vào dược vật dùy trì thân thể nên vô cùng suy yếu, tuy nhiên dùng động tác phản xạ đánh bay Tần Mục, nhưng mà thân thể không chịu nổi nên bất tỉnh.

Tần Mục hiện tại cũng không dám lộn xộn, có chút bối rối đặt Hàn Tuyết Lăng nằm xuống và dò xét hơi thở của Hàn Tuyết Lăng, lúc này mới hơi yên lòng một chút, vội vàng chạy ra cửa hô lên.

- Tiểu Ma, Tiểu Mai, mau tới!

Hắn hô to lên, trước chạy tới phòng Cừu Tiểu Thiền. Chu Tiểu Mai đã ngủ, nghe Tần Mục hô thì vội vàng mặc quần áo. Cừu Tiểu Thiền lúc này bị dược vật dài vò nhớ thương Tần mục, vẫn đứng sau cửa phòng, nghe được Tần Mục kêu thì nội tâm chua xót dâng trào, trong nội tâm ghen tuông bộc phát. Thuốc là do Cừu Tiểu Thiền hạ, ngược lại Chu Tiểu Mai có sẵn, Cừu Tiểu Thiền nói cái gì cũng không cam tâm. Trong trực giác của Cừu Tiểu Thiền thì Tần Mục nhất định là bị dược vật kích thích, một nam tử trẻ tuổi không thể cô đơn ngủ một mình, cho nên muốn tìm người cùng mình. Cho nên Cừu Tiểu Thiền đi đầu lao ra, nhào vào ôm ấp Tần Mục.

Tần Mục bị Cừu Tiểu Thiền ôm thì ngạc nhiên, vội vàng đở lấy Cừu Tiểu Thiền, mừng rỡ nói ra:

- Tiểu thiền, em tới vừa vặn, nhanh gọi điện thoại.

Cừu Tiểu Thiền bị Tần Mục nói lời này thì sững sờ, vừa rồi nàng thuận thế lao tới là dò xét Tần Mục có chút đặc thù, không có phát hiện xu thế giương cung bạt kiếm, trong nội tâm cảm thấy nghi hoặc, Tần Mục bảo nàng điện thoại, đột nhiên nội tâm rung lên, chẳng lẽ Tần Mục trong khoảng thời gian này quá lâu, vậy mà...

Tần Mục thấy Cừu Tiểu Thiền sững sờ, vội vàng kêu lên:

- Nhanh gọi điện thoại, gọi cho bác sĩ của Tuyết Lăng đi!

Cừu Tiểu Thiền ah một tiếng, trong lòng nghĩ tới chuyện gì, lại không có cẩn thận nghe Tần Mục nói cái gì. Hắn lãnh đạm, trong nội tâmTần Mục cũng có chút khác thường, cảm thấy Cừu Tiểu Thiền giống như hào hứng gì đó, sắc mặt hơi đổi, âm thanh lạnh lùng nói:

- Nhanh đi, thất thần làm gì?

Cừu Tiểu Thiền nghe ra Tần Mục nói có chút sâm lãnh, còn tưởng rằng Tần Mục xoắn xuýt chuyện hắn bất lực, trên mặt ai oán. Tần Mục càng tức giạn lên, lúc này Chu Tiểu Mai mở cửa phòng, vội vã chạy đến, hỏi:

- Tần Mục, như thế nào, như thế nào?

Tần Mục đẩy Cừu Tiểu Thiền ra, nhìn Chu Tiểu Mai nói ra:

- Tiểu Mai, nhanh, gọi điện thoại cho bác sĩ củ Tuyết Lăng, vừa rồi nàng tỉnh lại, nàng tỉnh lại! Lập tức gọi người, lập tức gọi người!

Nói xong cũng không để ý tới Cừu Tiểu Thiền đang ngẩng ngơ, quay người chạy tới phòng của Hàn Tuyết Lăng.

Chu Tiểu Mai cũng bị tin tức đột nhiên này chấn trụ, nàng mát đi phong phạm nữ cường nhân, bối rối chạy trở về phòng gọi điện thoại, ngay cả một chiếc dép lê bị rơi cũng không phát giác.

Thời điểm này Cừu Tiểu Thiền mới từ trong phán đoán của mình giãy dụa ra, có chút sờ không rõ ý nghĩ tự nhủ.

- Tỉnh? Ai tỉnh?

Những lời của Tần Mục vừa rồi quanh quẩn, kìm lòng không được hét lên một tiếng, cũng chạy vào phòng Hàn Tuyết Lăng. Tần Mục vốn trong lòng không vui, lại nghe Cừu Tiểu Thiền thét chói tai, trong lòng càng không được tự nhiên.

Bình Luận (0)
Comment