Thanh Quan

Chương 571

Những lời này xem như hạ thấp tư thái, Quản Bình Uyên lập tức lam vào nghi hoặc ngắn ngủi, Tần Mục này rốt cuộc nghĩ như thế nào, rốt cuộc thái độ với mình là cứng hay mềm đây?

Đoàn xe trực tiếp tiến vào chỗ chiêu đãi, cam đoan lãnh đạo an toàn, Vạn Hữu Niên trực tiếp điều động cảnh sát vũ trang trong thành phố bảo vệ, giới nghiêm khu vực chiêu đãi.

Thời điểm Hàn lão gia tử xuống xe thì phi thường mất hứng, chỉ vào Vạn Hữu Niên quở trách:

- Tôi chính là một đại binh, có cần thiết giống trông khua chiêng như vậy không?

Vạn Hữu Niên xấu hổ, dù sao hắn cũng là một lãnh đạo đứng đầu thành phố, bị Hàn lão gia tử quở trách như vậy trên mặt mũi phi thường gây khó dễ, Hàn Đại Bình cười nói:

- Cha, Vạn bí thư cũng có hảo ý, người khác cầu Vạn bí thư làm vậy còn cầu không được đấy.

Hàn lão gia tử dùng sức gõ quải trượng, nói:

- Chỉ có tiểu gia hỏa anh làm người tốt có phải hay không? Hôm nay tôi cảm thấy nơi chiêu đãi này quá ồn, Đại Bình, con lái xe mang cha đi nơi yên tĩnh, Tiểu Phương cũng đi!

Nói xong chỉ vào Hàn Băng nói ra:

- Mấy đứa ngây ngốc ở kinh thành quá dài rồi, đi khắp nơi nhìn một chút, chớ có giống như ếch ngồi đáy giếng.

Lão gia tử lại chui vào trong xe, làm cho Vạn Hữu Niên có chút luống cuống tay chna.

Hàn Đại Bình đứng trước xe nói vài lời với Vạn Hữu Niên, bảo Vạn Hữu Niên an tâm, liền tự mình lái xe chạy ra khỏi nơi chiêu đãi.

Cho dù cho Vạn Hữu Niên mười lá gan cũng không dám hé răng nói không với lão tướng quân, thời điểm Tần Mục xuống xe đi đến bên cạnh Vạn Hữu Niên, thấp giọng nói vài lời, làm cho Vạn Hữu Niên thở dài, nói ra:

- Tiểu Tần ah, chuyện này tôi giao cho anh, tôi sẽ phái người bảo vệ, vất vả anh vài ngày.

Tần Mục nghiêm mặt nói ra:

- Đây là cán bộ thành phố Đằng Long nên làm, vừa vặn biệt thự mẹ của tôi tặng cũng rộng lớn, ánh mặt trời cũng tốt, phi thường thích hợp cho lão gia tử ở lại.

Hắn nói cho Vạn Hữu Niên biết có thể an bài Hàn lão gia tử ở lại trong nhà củ ình, ngược lại Hàn lão gia tử trong lúc vô tình giúp đỡ Tần Mục, nếu không Tần Mục vì ngăn cản Hàn Băng và anh em Quản gia còn phải phí nhiều tay chân, Tần Mục ở trong mắt Vạn Hữu Niên càng được coi trọng, đây là niềm vui ngoài ý muốn.

Tần Mục lập tức lái xe theo sau đuôi xe, Hàn Đại Bình vốn đợi Tần Mục dẫn đường cho mình nên lái xe không nhanh, chỉ chốc lát sau Tần Mục đã đuổi tới và cùng chạy ra ngoài ngoại ô.

Hàn Băng cùng Quản Bình Triều đi tới bên người Quản Bình Uyên, Quản Bình Triều thấp giọng nói:

- Ca, anh và hắn nói gì?

Quản Bình Uyên còn xoắn xuýt biểu hiện mâu thuẫn của Tần Mục trên đường, nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:

- Tần Mục tên này giấu rất sâu, anh còn không nhìn thấy hắn.

Hàn Băng vẫn chắp tay sau lưng, âm thanh trầm thấp nói ra:

- Không thấu thì như thế nào? Chúng ta tới vốn cũng không phải tới đây chơi trò quan trường ta giật dây này nọ, chúng ta nên tiếp xúc với bí thư thị ủy đi.

Anh em Quản gia gật gật đầu, đi theo sau Hàn Băng tới bên cạnh Vạn Hữu Niên và đi bàn bạc chuyện tập đoàn Tam Tinh, chuyện này đã truyền bá trong cao tầng kinh thành, mấy người cũng nghe không ít tiếng gió, lúc này nếu có thể đả kích khí diễm của Tần Mục thì ánh mắt của lão gia tử sẽ không nhìn vào một mình Hàn Tuyết Lăng, cũng sẽ mang ánh mắt dời qua ba anh em bọn họ.

Bọn họ náo lần này chính là làm phức tạp vấn đề, mấy người đang có ý đi nói chuyện trong văn phòng bí thư thị ủy, Vạn Hữu Niên cảm thấy thời thế biến hóa quá nhanh, cảm thấy chóng mặt.

Tư Lạc Ngõa là xí nghiệp nhà nước nửa sống nửa chết vì sao lại nhiều người chú ý như vậy, lúc đầu nó nằm ở đó chẳng ai thèm quan tâm tới, bây giờ tập đoàn Tam Tinh vừa xuất hiện muốn mua lại Tư Lạc Ngõa thì một bí thư huyện ủy nói phản cẩn thận, sau đó kế tiếp là hắc mã tập đoàn Vạn Yến cũng tỏ vẻ khiêu chiến với tập đoàn Tam Tinh, lúc này có một đám người trẻ tuổi cũng biểu hiện cực kỳ hứng thú với Tư Lạc Ngõa, lúc nào Tư Lạc Ngõa trở thành bánh trái thơm thế này? Không phải chỉ là cái nhà máy cũ với máy móc cũ nát sao?

Vạn Hữu Niên không biết cong quấn trong đó, nhưng hắn nhạy cảm phát hiện được trong đó có chuyện lớn, nhìn thấy Hàn Băng cùng anh em Quản gia thì nói giọng quan:

- Vấn đề này phi thường khó giải quyết ah, chuyện Tư Lạc Ngõa bên kia cho tỉnh ủy đã thông tri giao quyền cho huyện ủy giải quyết, thành phố nhúng tay vào không tiện.

Nếu không phải hắn biết rõ Hàn Băng là cháu trai của Hàn lão gia tử thì đoán chừng đã giận tím mặt trách mắng ba người này về chuyện Tư Lạc Ngõa, Vạn Hữu Niên không cho phép xuất hiện vấn đề ảnh hưởng tới Tần Mục, cam đoan Tần Mục có quan hệ phi thường mật thiết với tập đoàn Vạn Yến, vấn đề Tư Lạc Ngõa này cũng tìm được hướng giải quyết, nếu tăng thêm vài biến đổi thì vịt rí của Vạn Hữu Niên cũng không vững vàng.

Hàn Băng nhíu mày một chút, đây chính là điểm khác nhau của quan viên kinh thành và địa phương, Hàn Băng không có năng lực khiêu chiến Vạn Hữu Niên, cho dù có cùng cấp bậc đi nữa Vạn Hữu Niên không cho Hàn Băng mặt mũi, Hàn Băng cũng chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi.

Vạn Hữu Niên là lão luyện quan trường, trực tiếp cho rằng hành vi của Hàn Băng do hắn làm ra, Hàn lão gia tử nhất định sẽ không biết rõ tình huống, cho dù là quan nhị đại, nếu tới địa phương cũng không thể xen vào chuyện ảnh hưởng tới vị trí của Vạn Hữu Niên được, hắn không dám qua loa quan hệ của Tần Mục cùng Quản Bình Uyên giống như không tệ, nhưng hết lần này tới lần khác Quản Bình Uyên né qua Tần Mục bàn chuyện với mình, nói rõ Tần Mục cũng không đồng ý cho Quản Bình Uyên ngang ngược nhúng tay, Vạn Hữu Niên hắn tự nhiên không dám mang tiền đồ của mình ra nói đùa.

Chỉ cần hắn có thể vững vàng ở vị trí bí thư thị ủy tới khi về hưu thì hắn đã rất thỏa mãn, ngược lại không muốn tiến thêm một bước, cho nên không có quá nịnh nọt Hàn Băng.

Hàn Băng biến sắc, lập tức cười rộ lên, nói ra:

- Vạn bí thư, quốc gia đang thời buổi kinh tế thị trường rất cần thương nhân đầu tư, không đành lòng nhìn xí nghiệp quốc gia đi xuống, cũng muốn xuất một phần lực của mình ra giúp đỡ, cụ thể mọi người bàn thế nào tôi không có ý kiến.

Vạn Hữu Niên cũng cười rộ lên, nói ra:

- Thương nhân yêu nước, chúng tôi cũng ủng hộ.

nghe Vạn Hữu Niên nói chuyện lộ ra khe hở, Hàn Băng liền gật gật đầu nói ra:

- Tôi đi dạo thành phố Đằng Long, đây là nơi nổi danh của quốc gia chúng ta nha, tôi cũng không thể ở trên bảo sơn mà về tay không được.

Vạn Hữu Niên lúc này bắt tay Hàn Băng, Hàn Băng cũng rời khỏi văn phòng bí thư của Vạn Hữu Niên, khi Hàn Băng đi xuống cầu thang thì Hàn Băng tự nhiên không xé mặt quan của mình, nhưng mà khi đi xuống cảm thấy khó chịu trong lòng.

Sau khi Hàn Băng rời khỏi, Vạn Hữu Niên cùng anh em Quản gia cũng bắt đầu bàn với Vạn Hữu Niên, thẳng đến một giờ sau anh em Quản gia mới sắc mặt không tốt rời khỏi văn phòng.

Bình Luận (0)
Comment