Thanh Quan

Chương 613

Về phần người trong huyện tới thăm, Tần Mục cũng chỉ cho Cừu Tiểu Bằng ra mặt hàm hồ cổ vũ vài câu, chỉ có Điền Phúc Lượng lúc tới được Tần Mục gọi vào nói chuyện, bảo Điền Phúc Lượng nhất định phải định kiến thiết, không phải sợ chạy tiền, không phải sợ phiền toái, điều kiện trụ cột tốt nên đại triển thân thủ.

Điền Phúc Lượng nghe ra Tần Mục đang chuyển giao quyền lực, trong nội tâm cảm giác có đằng có ngọt. Một đàn ông gần năm mươi lắng nghe Tần Mục nói lộ tuyến phát triển như học sinh tiểu học, thậm chí còn móc sách nhỏ ra ghi cho kỹ, làm cho Cừu Tiểu Bằng ở bên cạnh cảm thấy buồn cười.

Tần Mục bàn giao xong những chuyện này có chút mỏi mệt nhắm mắt lại, thấp giọng nói ra:

- Thanh Thao, Bắc Liêu đúng là không muốn rời khỏi.

Điền Phúc Lượng cảm nhận được Tần Mục phiền muộn, nói vài lời cũng rời đi.

Cuối tháng tư Bắc Liêu tuy có chút rét lạnh, nhưng nhưng mà hoa cỏ bừng bừng sinh cơ, cả thổ địa này đầy màu xanh.

Quản Bình Uyên từ khi thấy Tần Mục gặp chuyện không may thì ngày sau được Lưu Đại Hữu thả ra. Hắn nghẹn một bụng và muốn chửi rủa nhưng lại bị Hàn Băng giữ chặt. Tần Mục gặp chuyện không may tác động ánh mắt các nơi, mà Kim Hi Nhi với tư cách nhân chứng duy nhất nói có người muốn mưu hại Tần Mục, từ sự kiện tai nạn giao thông biến thành án hình sự, không có mấy người có can đảm đưa đầu vào đây.

Quản Bình Uyên nằm cả buổi nói cái gì cũng đoán được là ai ra tay, lại tấy lão đại nghi hoặc. Bọn họ suy đoán quái thai thương nhân kia sẽ không dùng thủ đoạn ti tiện như thế, thoạt nhìn Tần Mục đắc tội quá nhiều người cho nên không đoán được là đương nhiên.

Không chỉ bọn họ, cả thành phố Đằng Long như lâm đại địch, công an của thành phố lập chuyên án. Nhưng mà chuyện khiến người ta nghi hoặc là Lưu Đại Hữu đi lại gần với Tần Mục lại không có chủ động xin đi giết giặc, đảm nhiệm chức tổ trưởng vụ án, mà nhường cho phó cục trưởng khác.

Đằng Long trộn lẫn với kinh thành đối chọi gay gắt, bởi vì Tần Mục ngoài ý muốn cho nên hành quân lặng lẽ. Mỗi người đều lẳng lặng chờ đợi, hy vọng có thể nhìn ra chủ mưu sau màn muốn mưu sát Tần Mục là ai.

Nhưng mà chuyện Tam Tinh hùn vốn vào Tư Lạc Ngõa thành công biến thành chuyện khiến người ta hưng phấn. Sau khi quốc gia cải cách mở cửa, xí nghiệp ngoại quốc không ngừng đi vào Trung Quốc, lợi dụng ưu thế trong tay dùng mánh lới thu đi không ít tài sản xí nghiệp nhà nước vào trong tay, làm cho quốc gia xói mòn rất nhiều tài sản.

Nhưng mà trong hợp đồng của Tam Tinh và Tư Lạc Ngõa có ghi hiệu ứng nhãn hiệu, lấy tài sản vô hình ước định, thậm chí còn định giá rõ ràng. Điểm này khiến không ít nhà kinh tế học sáng mắt, đám giáo sư đại học Thanh Hoa mang hợp đồng này nói là "Tần thị hình thức ", cũng vượt qua dự kiến của Tần Mục.

Trong phòng chỉ còn lại có Tần Mục cùng Cừu Tiểu Bằng hai người, Tần Mục nhàn nhạt hỏi:

- Chuyện làm thỏa đáng chưa?

Cừu Tiểu Bằng gật gật đầu, nhìn qua ngoài cửa, thấp giọng nói ra:

- Tần ca, sau khi gặp chuyện không may thì hai người kia đã được em đưa đi nước ngoài rồi, trong thời gian ngắn sẽ không trở về.

Tần Mục gật gật đầu, nhìn qua Cừu Tiểu Bằng mang theo biểu lộ nghi hoặc, liền vừa cười vừa nói:

- Tiểu Bằng à, có phải thủ đoạn của anh không nhập lưu không?

Cừu Tiểu Bằng cuống quít khoát tay, sốt ruột giải thích:

- Không có đâu, Tần ca, anh làm như vậy khẳng định có đạo lý của mình.

Tần Mục thò tay chỉ Cừu Tiểu Bằng, cười mắng:

- Hừ, tiểu tử học nói chuyện khi nào vậy, kỳ thật trong nội tâm đang mắng cậu đang mắng tôi làm việc không từ thủ đoạn đúng không, đừng tưởng rằng anh không biết.

Cừu Tiểu Bằng xấu hổ gài đầu, cười hắc hắc.

Tần Mục thở dài một hơi, cầm báo chí trên đầu giường nhìn qua nó một chút:

- Thành phố Đằng Long bởi vì chuyện Tam Tinh cho nên khắp nơi muốn đạt được lợi ích của mình, giống như muốn quấy nó thành một đoàn. Lúc này cần làm chỉ có thể áp đặt, đây cũng là phương pháp giải quyết tốt nhất. Sau khi anh gặp chuyện không may thì mỗi người đều sợ rước họa vào thân, chuyện còn lại vô cùng đơn giản.

Khóe miệng của hắn tươi cười trào phúng, không có nói thêm gì nữa. Mấy câu đơn giản này kỳ thật là chua xót trên quan trường.

Cừu Tiểu Bằng là người thông minh, cũng hiểu Tần Mục bất đắc dĩ, thấp giọng nói ra:

- Tần ca, bước tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Tần Mục cười nói:

- Làm sao bây giờ? Hiện tại cũng nên thăm hỏi các đồng chí chương trình Tiêu Điểm rồi, Lưu Đại Hữu không có làm khó người ta đấy chứ?

Hà Tinh được đưa tới phòng bệnh của Tần Mục, nhìn thấy nam nhân vui vẻ đang nằm trên giường bệnh, trong nội tâm đau lòng và khóe mũi cay cay, giống như thời gian ở thôn Tây Sơn.

- Lại gặp mặt, tiểu nha đầu.

Trên người Tần Mục càng ngày càng ổn trọng, biểu hiện thượng vị giả thâm canh cố đế.

Hà Tinh văn vê dụi mắt, lúc này tươi cười không có cảm xúc, đi đến giường bệnh ngồi xuống, bờ môi mấp máy vài cái, nhưng không biết nói cái gì cả.

Tần Mục nháy mắt với Cừu Tiểu Bằng và nhìn qua Giản Nông, Cừu Tiểu Bằng đã biết rõ, cười nói:

- Giản cục trưởng, không có khiến người ta bị ủy khuất gì đấy chứ?

Giản Nông cười nói:

- Hầu hạ đầy đủ, chúng tôi làm sao dám đắc tội.

Cừu Tiểu Bằng liền bắt tay Giản Nông nói ra:

- Chỉ là một ít hiểu lầm, ở kinh thành bên kia tôi được bọn họ chiếu cố không ít, không bằng chúng ta đi nhìn một chút nhé?

Cừu Tiểu Bằng không có chức quan, nhưng mà là nhân vật tri kỷ của Tần Mục, Giản Nông cũng không ngại thân cận với Cừu Tiểu Bằng một chút, cũng vừa cười vừa nói:

- Vừa vặn, tôi cũng muốn về trong cục làm ít chuyện, không bằng chúng ta cùng đi?

Cừu Tiểu Bằng mừng rỡ cười nói:

- Vậy phải đi nhờ xe của Giản cục trưởng rồi, tôi đã lâu không tự lái xe rồi đấy.

Hai người nói xong cùng rời khỏi phòng bệnh.

Hà Tinh thấy hai người rời đi, mới bĩu môi nói ra:

- Thật đúng là có người lần đầu tiên bắt em lại đây, anh nói một chút đã xảy ra chuyện gì?

Tần Mục khoát khoát tay, nhìn qua nàng và nói:

- Tiểu nha đầu, mới hơn một năm không gặp, tính tình của em trướng lên không ít nha, trước kia ở thôn Tây Sơn còn là cô bé thẹn thùng, bây giờ trở thành nữ cường nhân đảm đương một phía rồi.

Hà Tinh không hiểu vì sao Tần Mục bại hoại như vậy, trực tiếp dẫn dắt chủ đề đi, con mắt đảo vài vòng, dùng sức nện lên mặt giường, tức giận nói:

- Anh đừng có dẫn đi hướng khác. Anh nói đi, vì sao ngăn cản em tác nghiệp?

Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhìn qua con mắt Hà Tinh và nghiêm túc nói:

- Hà Tinh, lần trước gặp mặt anh đã từng nói qua rồi, quốc gia đang trong thời kỳ mở cửa, có cách làm chính xác, cũng có lục lọi đường quanh co. Em là người làm truyền thông, có lẽ em cũng biết đây là thời đại cải cách biến thiên, nên đưa tin một ít chuyện chính diện, không nên cả ngày vạch trần các mặt hắc ám.

- Như thế nào, chính anh cũng thừa nhạn Tư Lạc Ngõa tồn tại mặt hắc ám sao?

Hà Tinh bắt lấy câu chuyện của Tần Mục hỏi thẳng.

Bình Luận (0)
Comment