Thanh Quan

Chương 618

Duẫn Chiếu Cơ cười lên nhưng nghe Tần Mục cười thì như bị véo cổ họng, không thể tin được nói ra:

- Anh thật không có hứng thú sao? Một nhóm lớn người Hoa ở nước ngoài đầu tư, anh thật không có hứng thú sao?

Tần Mục vừa nghe như vậy thì khựng lại, trong ánh mắt toát ra tinh quang, nghi hoặc hỏi:

- Một nhóm lớn người Hoa hải ngoại đầu tư?

Duẫn Chiếu Cơ cười rộ lên, giống như tiểu hồ ly mười phần.

Đại viện Tần gia ở ngoại ô, vẫn là cái bàn đá cũ kỹ kia, bên cạnh bàn đá là Tần lão gia tử cùng Tần Mục đang ngồi.

Còn có ba ngày chính là thời gian rời khỏi kinh thành đi tới tổ hiệp tra. Tần Mục trong khoảng thời gian này không có đi Hàn gia, mà là ở trong nhà bắt đầu quen thuộc phe phái và thế lực ở kinh thành.

Như anh em Diệp Thạch Bình thuộc về kinh thành Diệp hệ. Cũng là một trong bốn phe phái nổi danh với Tần lão gia tử, trừ Diệp hệ ra, còn có Hồng hệ cùng Cố hệ. Mà cha mẹ đẻ của Hàn Tuyết Lăng chính là Hàn hệ, nhưng chỉ thuộc phe phái trung gian mà thôi, địa vị của Tần Mục hắn cao hơn một chút.

Đối với chuyện này Tần Mục đầu tiên nghĩ đến cô gái Cố Ngọc Trữ biểu lộ tốt với chính mình, Tần lão gia tử và Cố lão gia tử là huynh đệ cùng ban, quan hệ thân mật chưa nói tới. Mà Diệp hệ cùng Hồng hệ thuộc về xuất thân dân dã, không hợp với lão gia tử.

Trong tổ hiệp tra này có Tần hệ và Cố hệ, như vậy Diệp hệ cùng Hồng hệ tự nhiên cũng không ít, ở phương diện này mọi người ai cũng không thỏa hiệp. Nếu Tần Mục làm chủ nhiệm tổ hiệp tra, như vậy ba người còn lại dùng số lượng thủ thắng.

Con đường xuôi nam cũng chưa hẳn là con đường phong quang. Tần Mục cẩn thận ghi tên của mấy người này vào giấy, cẩn thận chu đáo.

Tần Mục đầu tiên liên hệ với Quách Thiểu Đình, tiểu tử này được phóng tới tỉnh Bắc Liêu làm khoa trưởng phòng đốc tra, tính từ trên xuống thì cấp bậc hành chính cao hơn Tần Mục. Tiểu tử này tuy nghiệp dư và có thời điểm là thiếu gia ăn chơi, nhưng sau đó bị Tần Mục ảnh hưởng đã làm việc rất cẩn thận, điều này cũng làm cho Quách Thiểu Đình trong mắt người của tỉnh ủy thấy là kẻ có tài, rất có khí phách hồng nhân. (Người của gia tộc đỏ gọi là hồng nhân, hồng ở đây có nghĩa là màu đỏ)

Tần Mục vốn chúc mừng Quách Thiểu Đình đường làm quan rộng mở, sau đó nói cho Quách Thiểu chính mình muốn đi tới đó một chuyến. Quách Thiểu Đình đã lịch lãm ở đại viện tỉnh ủy qua, nghe lời là biết ý, nhỏ giọng hỏi:

- Tần đại thiếu gia, anh tới đây làm gì, có phải cửa nhà ai khóa không tốt, anh định anh họa vào sao?

Tần Mục dở khóc dở cười, nói:

- Tôi nói Quách đại thiếu gia, anh cũng là cán bộ cấp sảnh, trong mắt dân chúng là quan to, xem ngữ khí nói chuyện của anh kìa.

- Được, tôi không tranh với anh, dù thế nào thì tôi có lực nói chuyện cứng hơn anh nhiều, anh nói đi.

Quách Thiểu Đình đùa nghịch vô lại, hai người đồng thời cười ha hả.

Sau khi cười xong Tần Mục mới trịnh trọng nói ra:

- Quách đại thiếu gia, đừng nói tôi không đề tỉnh anh đấy, chúng ta qua mấy ngày xuống dưới không phải sấm to mưa nhỏ, bên trong rất nhiều chuyên khó nói.

Quách Thiểu Đình cũng đã sớm nhận được tin tức, hắn mặc dù không có nghĩ đến do Tần Mục dẫn đội, nhưng Tần Mục thằng này chính là kẻ gây chuyện, Quách Thiểu Đình cũng tra ra không ít tư liệu, nghe Tần Mục nhắc nhở chính mình, nói:

- Các người chuẩn bị chọc vào tổ ong vò vẻ, địa phương đó không phải là nơi đơn giản đâu.

Tần Mục ân một tiếng, cũng không có giải thích quá nhiều, mà chậm rãi nói ra:

- Quách đại thiếu gia, hỏi anh một việc, trong kinh thành có nhân vật nào đặc biệt nổi tiếng không?

- Nổi tiếng?

Quách Thiểu Đình cảm thấy Tần Mục hỏi lời này có ý tứ, nói ra:

- Muốn nói nhân vật nổi tiếng thì không ai qua được Tần đại thiếu gia.

Tần Mục cười lên, cầm điện thoại không nói lời nào. Quách Thiểu Đình thấy Tần Mục trầm mặc xuống, lập tức cảm thấy những lời này có quá nhiều hương vị, suy nghĩ một chút mới chậm rãi nói:

- Muốn nói người tài ba, trong hội chúng tôi có khôn ít người, nhưng nếu nói quan nhị đại, tôi xem cũng có mấy người. Tần Mục anh tính toán là thứ nhất, Diệp Thạch Bình cũng miễn cưỡng đủ tư cách. Rồi sau đó chính là Hồng gia bên kia Hồng Vạn Lý và Cố gia có Cố Ngọc Hòa, những người khác ở trong quan trường còn kém nhiều lắm.

Tần Mục nhíu mày. Từ khi đi vào kinh thành thì hắn có một loại cảm giác, cảm thấy có người vẫn theo sau quan sát hắn, suy tính hắn, chuyện này làm hắn phi thường không thoải mái. Nghe Quách Thiểu Đình phân tích, Tần Mục trầm ngâm trong chốc lát, mang theo nghi hoặc nói ra:

- Nhiều phe phái như vậy, chẳng lẽ chỉ có mấy người sao? Tôi đây hơi hoài nghi đấy.

Quách Thiểu Đình cười rộ lên, nói ra:

- Đi a, có mấy yêu nghiệt các người là đủ rồi, còn nghĩ ra được bao nhiêu?

Nói xong câu đó tiếng cười của hắn dừng lại một chút, âm thanh có chút do dự nói ra:

- Nếu anh trở lại kinh thành, có người anh phải chú ý tới đấy. Hắn trong hội của chúng tôi có ngoại hiệu gọi quái thai, là cuồng nhân buôn bán mười phần.

- Quái thai? Cuồng nhân buôn bán?

Quách Thiểu Đình khẳng định trả lời nghi vấn của Tần Mục. Người này bởi vì không thuộc về quan trường, ngược lại không có biện pháp cân nhắc hắn thộc hệ phái nào, là hài tử Hồng gia và Cố gia thông gia, năm nay ba mươi bảy tuổi, trước mắt không ở kinh thành, đang buôn bán ở Venezuela.

Venezuela? Trong lòng Tần Mục run lên một cái, buôn bán ở chỗ đó vô cùng nguy hiểm.

- Tần đại thiếu gia, không có việc gì anh không nên chọc tên đó, tên kia là kẻ điên mười phần, vì đạt được mục đích của mình anh em bà con cũng phải rơi đài, thủ pháp khiến người ta thất vọng đau khổ.

Quách Thiểu Đình khuyên nhủ.

Tần Mục cười ha hả, an tâm Quách Thiểu Đình:

- Quách đại thiếu gia, tôi phải rời kinh thành, hắn có xuất hiện hay không chẳng sao. Tôi nói anh, có nên chuẩn bị bữa cơm mời khách phương xa không?

Hắn đã không đề cập tới, Quách Thiểu Đình cũng không ngu ngốc bàn luạn tiếp, vì vậy hai người nói một ít chuyện phiếm liền chấm dứt trò chuyện.

Cảnh đêm đậm đặc, trăng non lưỡi liềm nhô lên cao, bầu trời phương bắc sáng ngời mang theo hương vị cuối thu.

Tần Mục đứng trong nội viện ngẩng đầu nhìn bầu trời yên tĩnh, trong khoảng thời gian ngắn nhập thần, vẫn không nhúc nhích.

Cuối tháng mười, được Tần Mục dẫn dắt, năm người tạo thành đội hiệp tra ròi đi, trạm thứ nhất không có chọn lưu vực sông Mẫu, mà là đi tỉnh Tây Túc, thành phố Thanh Thủy.

Ý nghĩa căn bản thành lập tổ hiệp tra chỉ có Tần Mục làm chủ nhiệm biết rõ. Những tổ viên khác chỉ biết một ít phân tích và cân đối từ địa phương, xét xử hiện tượng rối loạn kỷ cương, nhưng thật ra vô cùng phù hợp dán vào cái tên hiệp tra.

Vì vậy Tần Mục đi trạm đầu tiên chính là Tây Túc, thật không có khiến người khác suy nghĩ nhiều. Ngược lại Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba ngồi trên xe lửa tụ tập nói cái gì đó, ánh mắt nhìn qua phía Tần Mục mang theo nét trào phúng.

Bình Luận (0)
Comment