Thanh Quan

Chương 635

Đương nhiên vẫn phải làm ra chút bộ dáng. Nhóm tiểu lưu manh cùng tên đầu lĩnh nhất định cần bắt, còn phải bắt thật mạnh mẽ. Nhưng bên phương diện quan viên, đây mới là nguyên nhân chủ yếu Lưu Chân gọi điện cho Phó Minh Lỗi.

- Lão Phó, đừng nói lời khách sáo này, có tin tức gì không?

Từ mấy năm trước tỉnh ủy từng trưng cầu qua ý kiến của Lưu Chân, hỏi hắn có nguyện ý điều lên thủ đô hay không. Trong thủ đô quan lớn đi đầy đường, Lưu Chân đương nhiên không muốn bỏ qua ngành lao động mình hoạt động suốt mấy chục năm, vì vậy đã từ chối khéo. Ở trong cảm giác của hắn, nếu ngày trước điều về thủ đô thế nào thì chức quan cũng phải cao hơn Phó Minh Lỗi không ít, vì vậy dưới thói quen kiêu ngạo ngang ngược thời gian dài, khi nói chuyện với Phó Minh Lỗi còn mang theo ý vị của người lãnh đạo.

Phó Minh Lỗi thoáng khựng người, trong lòng thầm nghĩ nghe nói Lưu Chân nhiệt náo có chút danh khí bên Ký Bắc, bên trong tỉnh ủy có người xem hắn không vừa mắt, đã thông qua quan hệ tại thủ đô đánh báo cáo về hắn không ít. Vốn Phó Minh Lỗi luôn có nghi hoặc, Lưu Chân một thời khiêm tốn nhã nhặn sao lại đi đắc tội nhiều người như vậy, nhưng hiện tại nghe khẩu khí của hắn chỉ sợ phần báo cáo kia phù hợp với sự thật. Đối với quan chức thủ đô còn không chịu để bụng như thế, Lưu Chân thật sự tự xem mình là bí thư tỉnh ủy hay sao? Nhưng Phó Minh Lỗi cũng không nói lời nào, chỉ cười a a nói:

- Đừng có gấp, chuyện này ông cứ thả lỏng đi. Tôi đã xem qua bối cảnh năm người trong tổ hiệp tra, không phải là đại nhân vật gì, thế lực sau lưng không rộng như vậy. Lúc trước khi cấp trên thành lập đơn vị kia, lo lắng chỉ là xuống dưới điều tra một sự tình, cần sức mạnh nghé con không sợ cọp của bọn họ. Nếu như liên lụy quá nhiều cũng sẽ không đạt được mục đích mà thượng tầng giao phó đâu.

Lưu Chân nghe Phó Minh Lỗi nói như vậy, tâm tư liền lắng đọng trở xuống. Hàng năm bên thủ đô đều có hành động cách tân, Lưu Chân vẫn thường xuyên biết đến, vì vậy liền cười nói:

- Lão Phó ah, chủ nhiệm tổ hiệp tra là người có tỳ khí thế nào vậy, yêu thích những thứ gì, việc này có tin tức gì hay không? Dù sao người ta đi vào tỉnh của chúng tôi, chúng tôi nên bày ra thái độ làm cho người ta cao hứng một chút chứ. Bằng không quan viên thủ đô sẽ nói Ký Bắc thật nhỏ mọn thì không tốt.

Phó Minh Lỗi nở nụ cười, Ký Bắc xảy ra việc kia cho dù Lưu Chân không nói, chẳng lẽ bọn họ không có được mạng lưới tin tức của mình? Tổ hiệp tra đã đi qua năm tỉnh, không thấy có tỉnh nào dám bất kính, nhưng đi tới tỉnh Ký Bắc lại xảy ra chuyện như thế, làm cho người của tổ hiệp tra bị đánh, một lần không đủ lại thêm một lần, ngay cả lãnh đạo tổ cũng không buông tha. Lần này chỉ sợ Ký Bắc có việc vui nhìn xem, nhất là ngành lao động, bên tỉnh ủy còn dễ nói, là nơi đại lão tập hợp, bên thủ đô cũng sẽ cấp cho mặt mũi. Về phần ngành lao động…Phó Minh Lỗi không nghĩ tiếp, chỉ nhìn văn kiện trước mắt, lật qua lại cố ý cho Lưu Chân nghe được qua điện thoại, một lát sau mới lên tiếng:

- Tần chủ nhiệm vẫn thật trẻ tuổi, từ Bắc Liêu điều qua. Đoạn thời gian trước việc Tam Tinh ùn vốn gây ồn ào huyên náo hình như nằm bên huyện bên đó.

Lưu Thực nghe được lời này, trong lòng lập tức nhảy ra đánh giá với Tần Mục. Còn trẻ khí thịnh, không biết giấu tài, vì một ít danh tiếng không tiếc lấy tiền đồ của mình ra đùa giỡn. Đồng thời người còn trẻ như vậy chỉ dựa vào tính tình xông về phía trước, sẽ là người bị xem là thương khiến tốt nhất. Đối với đánh giá chủ quan về Tần Mục, Lưu Chân cảm giác mình có thể tìm ra mạch đập của tổ hiệp tra, không nói thêm nhiều lời, thuận miệng khách sáo hai câu với Phó Minh Lỗi liền cúp điện thoại.

Cùng lúc đó tổ hiệp tra đang chạy trên quốc lộ. Tần Mục, Cố Ngọc Trữ, Vương Hải Nam ngồi chung một xe, hai người còn lại ngồi xe khác, an bài như vậy Tần Mục có ý nghĩ riêng của mình, hoặc là nói cố ý nhường không gian riêng cho Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba. Lần này tổ hiệp tra rời đi có vẻ như có thái độ chật vật rút lui, lại có điểm giống như giận dỗi mà đi, vô luận hoài nghi như thế nào giữa Ngô Phượng Hà cùng Hoàng Đào Ba nên có quyết định đứng thành hàng.

Cố Ngọc Trữ quay đầu nhìn xe đi sau, xoay lại nghi hoặc hỏi Tần Mục:

- Tần chủ nhiệm, sao tôi nghĩ mãi mà không rõ đây?

Nếu Tần Mục đã cùng đạt chung nhận thức với Cố Ngọc Trữ, đương nhiên không còn trở ngại gì. Hơn nữa hai người đã làm xong kế hoạch mượn sức Vương Hải Nam, vì vậy Cố Ngọc Trữ hỏi ra lời này chính là vì bày ra cho Vương Hải Nam nhìn thấy.

Vương Hải Nam vừa lấy được lợi ích thực tế không nhỏ, ngành lao động đã tặng đến mấy bao lì xì đỏ thẫm.

Nàng còn chưa kịp hội báo với Tần Mục thì mọi người đã rời khỏi Ký Bắc, trong lòng nàng tràn ngập nghi hoặc. Nàng nhìn nhìn Tần Mục, lại nhìn Cố Ngọc Trữ, tay phải không tự giác đưa vào trong túi xách của mình, lá thư kia đặt ở đó đã có chút thời gian.

Tần Mục từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của hai cô gái, liền cười nói:

- Có một số việc không quản tới càng làm trong lòng người ta thêm hốt hoảng.

Nói xong hắn nhẹ nhàng hạ cửa sổ xe, gió lạnh tháng mười thổi vào, khiến hai cô gái chợt rùng mình.

Cố Ngọc Trữ gật gật đầu nhìn nhìn tài xế, không nói thêm lời nào nữa. Nếu còn nói phải nhắc tới nguyên tắc giữ bí mật trong tổ chức, nàng cũng không muốn vuốt râu hổ.

Vương Hải Nam âm thầm gật đầu, thủ đoạn của Tần Mục thật ác độc. Chính mình không biểu lộ thái độ, khiến người bên kia phải tự dò đường. Vô luận bọn hắn đo lường như thế nào, chỉ sợ cũng không tìm được mạch đập của Tần Mục. Hiện tại trong tay Tần Mục nắm bím tóc của bọn hắn, chỉ sợ không chỉ hệ thống ngành lao động thần hồn nát thần tính, ngay tỉnh ủy cũng không dám khinh thị. Dù sao trên tay tổ hiệp tra có quyền lực, mặc kệ đi ngành nào tổ hiệp tra đều có quyền lợi hỏi đến, ngành lao động tỉnh thành Ký Bắc tự mình đào cái hố, nếu muốn làm cho Tần Mục hài lòng, chỉ sợ chẳng những phải lấp hố còn phải xây dựng nhà bên trên.

Nghĩ đến đây, tay phải Vương Hải Nam lại đẩy lá thư trong túi xách xuống sâu hơn. Chỉ bằng thủ pháp của Tần Mục mà xem, tuy rằng còn trẻ tuổi nhưng tâm tư đanh đá chua ngoa vô cùng, nàng có chút hối hận thái độ đưa bức thư cho Tần Mục ngày trước. Dù sao Tần Mục cũng là người trong quan trường, làm việc vẫn tiện lợi hơn là thương nhân.

Tần Mục sờ sờ trán, cười nói:

- Trong xe có chút ngộp, mở cửa sổ một lát sẽ đỡ hơn.

Nói xong hắn lại đóng cửa sổ, ngay trong nháy mắt đó hắn nhìn thấy sắc mặt Vương Hải Nam có chút mất tự nhiên.

Rốt cục vẫn là có chuyện. Trong lòng Tần Mục có chút lưu ý, lại bắt đầu nói chuyện nhà với Cố Ngọc Trữ, đây cũng là một trong những thủ đoạn kéo gần quan hệ giữa lãnh đạo cùng cấp dưới.

Bình Luận (0)
Comment