Thanh Quan

Chương 726


Tần Mục cười nói:
- Lúc ấy không phải chúng ta đã nói với gia gia rồi sao, mấy ngày này coi như để cậu thể nghiệm một chút cuộc sống cực khổ của thế hệ trước, không thể đưa thẻ tín dụng cho cậu được.
Đậu Đức nhất thời biến sắc, nhấn chặt chân ga.
- Tôi biết cậu sợ đến Mộng Ngải Thiên Đường sẽ mất mặt, yên tâm, đến lúc đó tôi sẽ không làm khó cậu đâu.
Tần Mục cười nói.
Vừa nói như vậy, Đậu Đức hơi yên lòng một chút, tiếp tục nói:
- Được, một bữa cơm ở đó khoảng 4000~5000 tệ, đến lúc đó anh đưa tiền cho tôi là được.
Tần Mục thoáng yếu lòng, Đậu Đức không biết mình họ gì sao, ngay cả Bát ca cũng không gọi. Tần Mục cười ha ha, cũng không nói thêm gì nữa, phảng phất căn bản không cảm nhận được thái độ biến hóa của Đậu Đức.
Qua hơn nửa canh giờ, xe đã đến phía trước Mộng Ngải Thiên Đường.
Mộng Ngải Thiên Đường, có bố cục chỉnh thể rất rộng lớn, mang phong cách của một tòa thành Châu Âu cổ điển, nghe nói đặc biệt mời kiến trúc sư nổi tiếng người Anh thiết kế. Nhìn bên ngoài, tổng thể nhà hàng được bao bọc bởi lớp men sứ màu vàng, rất có khí phách của cung đình Trung Quốc. Tần Mục nhìn thấy cũng âm thầm gật đầu, hắn không quen thuộc lắm với kinh thành, không biết người đứng sau Mộng Ngải Thiên Đường này là ai, nhưng đứng trước mặt thiết kế hùng vĩ như vậy, Tần Mục cũng cảm thấy có chút tán thưởng.
Đậu Đức dừng xe, ngồi yên trước tay lái. Tần Mục nhìn hắn, hắn mới lên tiếng:
- Bát ca, số tiền kia...
Lúc nào cần mới chịu kêu Bát ca. Tần Mục khẽ mỉm cười, móc từ trong túi ra đồng một trăm, nói:
- Ăn cơm trưa chắc chỉ thế này thôi.
Đậu Đức nhìn đồng một trăm trong tay Tần Mục, sắc mặt nhất thời trở nên vô cùng khó coi, đôi môi run rẩy, lạnh lùng nói:
- Tần Mục, ngươi chơi ta sao?
Tần Mục tiếp tục mỉm cười, lẳng lặng nói:
- Vừa rồi tôi đã nói, tuyệt đối sẽ không để cậu mất mặt ở Mộng Ngải Thiên Đường. Vừa rồi khi tới đây tôi đã nhìn thấy, cách đây một km, có một quán ăn, qua đó ăn đi.
Vừa nói, Tần Mục đặt tiền lên chỗ ngồi, trong ánh mắt mang theo vẻ châm chọc, nhẹ nhàng nói:
- Thập đệ của tôi, xe cứ để ở đây, đợi lát nữa tôi đỉ ra, cậu lại tiếp tục thực hiện trách nhiệm tài xế của mình.
Khuôn miệng Đậu Đức như méo xệch, Tần Mục mở cửa xe đi xuống, quay đầu lại, quan tâm nói:
- Ăn thật ngon, đừng để đói bụng.
Đậu Đức ngây người nhìn Tần Mục bình thản đóng cửa lại, đi về phía cô gái mặc chiếc áo khoác màu đỏ đứng ở cửa Mộng Ngải Thiên Đường, trong lòng tức phát điên. Hắn lớn như vậy, chưa bao giờ phải trải qua lần nào uất ức như vậy. Một tên không biết từ chỗ nào chui ra, lại dám đối đãi với một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong kinh thành như hắn? Hắn chạy đến Mộng Ngải Thiên Đường tìm nữ nhân, còn mình phải cầm một trăm đồng đến quán ăn bên đường dùng bữa?
Tần Mục cũng quá xem thường mình rồi! Đậu Đức thở hổn hển vì tức giận, đột nhiên hắn nở nụ cười, cầm một trăm đồng lên, khóa kỹ cửa xe, sau đó vội vàng chạy đến một bốt điện thoại công cộng.
Tần Mục căn bản không thèm phản ứng trước thủ đoạn mờ ám của Đậu Đức, nếu Đậu Đức không làm mấy việc mờ ác việc khác, Tần Mục ngược lại cũng có chút thất vọng. Dựa theo tính tình của Tần Mục, bình thường sẽ không làm chuyện quá đáng như vậy, nhưng Đậu Đức ở trong điện thoại lại trực tiếp mắng chửi phụ thân chưa từng gặp mặt của Tần Mục, cơn giận này Tần Mục tuyệt đối phải giải quyết. Tần Mục không phải là thiện nam tín nữ gì đó, có đôi khi cũng phải dùng một số thủ đoạn đặc thù.
Hà Tinh mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, nhìn từ đằng xa không có gì đặc biệt. Nhưng khi Tần Mục đi tới, trên mặt Hà Tinh phảng phất như có nụ hoa mới nở, xuyên thấu qua chiếc áo khoác màu đỏ, làm cho người ta cảm giác như một luồng gió xuân đập vào mặt, nụ cười ấm áp chợt khiến lòng người thanh thản.
- Tới lâu chưa?
Tần Mục nhẹ nhàng hỏi.
- Cũng vừa mới tới.
Giọng nói của Hà Tinh có chút hưng phấn, nhưng cũng không nghe ra có gì khác thường.
- Vậy thì tốt, nếu để cho Hà trưởng ban phải đứng đợi ở cửa thì tội của tôi to lắm.
Tần Mục nở nụ cười, đưa tay mời Hà Tinh đi vào Mộng Ngải Thiên Đường.
Có thể nhìn ra được, nơi này là nơi tập trung những gì sang trọng nhất, đồng thời còn mang theo phong cách vùng sông nước Giang Nam, khiến cho Tần Mục vô cùng thưởng thức. Dưới sự hướng dẫn của bốn người phục vụ, Tần Mục và Hà Tinh cùng tiến vào căn phòng tên là "Cảnh tượng Caribbe", đập vào mắt chính là các loại cá ở mặt tiền căn phòng. Tần Mục vừa nhìn đã nhận ra nơi này bắt chước Thủy Tộc quán, bố trí gian phòng thành một hồ cá, khách nhân có thể ngồi ở chính giữa, vừa ăn cơm, vừa thưởng thức đủ loại cá xung quanh.
- Thiết kế này thật sự rất sáng tạo.
Tần Mục gật đầu, muốn mời Hà Tinh ngồi xuống.
Hà Tinh cởi áo khoác ra, bên trong là một bộ âu phục màu trắng, khiến Tần Mục nhất thời sáng mắt, cười nói:
- Mới năm sáu năm, cô đã thay đổi hoàn toàn rồi, tôi cũng không biết nên dùng từ ngữ nào nói chuyện với cô nữa.
Hà Tinh hừ lạnh một tiếng, đợi mấy người phục vụ bước ra ngoài, chuẩn bị mang thức ăn lên, lúc này mới ngồi vào chỗ đối diện Tần Mục, nghiêm mặt nói:
- Tần Mục mà tôi biết không phải người dịu dàng như vậy. Cho nên, anh khẳng định lại có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, có phải không?
Tần Mục há hốc mồm, tiểu nha đầu này sao lại trổ mã lợi hại như thế? Dáng vẻ đầy sức sống và biểu hiện vô cùng chững chạc của nàng, khiến cho Tần Mục nhất thời có chút hoảng hốt, nhẹ giọng nói:
- Thật ra chỉ là nhớ bằng hữu cũ, muốn gặp mặt một chút, ở Bắc Kinh này, tôi không có bằng hữu nào cả.
Hà Tinh sửng sốt, Tần Mục nói chuyện nghe rất thật lòng, làm cho nàng bỗng nhiên nhớ lại dĩ vãng trước kia, dịu dàng hỏi:
- Sao vậy, anh tính lưu lại kinh thành thật sao?
Chuyện này là sắp xếp bí mật của tổ chức, cấp bậc của Hà Tinh không đủ tham gia, Tần Mục cũng không nói rõ, cười ha hả nói:
- Không nói chuyện này nữa, cũng là tổ chức an bài, tôi chỉ biết chờ đợi. Còn cô, bây giờ lại tận lực đào bới sự thật, dùng nói chuyện sự thật để làm việc sao?
Nghe Tần Mục nói buồn cười như vậy, Hà Tinh cũng không nhịn được nở nụ cười. Cô bé ngây ngô ngày xưa, trải qua thời gian lắng đọng, giờ đã trở thành một cô gái tràn đầy nhiệt huyết, cộng thêm tính linh hoạt do chạy tin tôi luyện, càng làm cho nàng trở nên quyến rũ hơn rất nhiều.
- Anh bớt thừa nước đục thả câu đi, nhanh nói là chuyện gì, không nói tôi sẽ đi.
Hà Tinh bưng ly nước sô-đa trên bàn, nhìn xung quanh, suy đoán nói:
- Tôi đoán, chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, hừ.
Tiếng "hừ" vẫn này mang mùi vị ngây thơ, trong sáng khi nàng ở sơn thôn trước kia, khiến Tần Mục nhớ tới từng có người trong thôn giúp Hà Tinh làm mai, bất giác nở nụ cười. Hai người cũng cùng nhau vượt qua thời điểm gian khổ nhất, nhìn Tây Sơn thôn biến hóa, tiếng nói chung cũng nhiều hơn. Trước đó vài ngày Tần Mục có đi qua Tây Sơn, liền kể lại với Hà Tinh về thay đổi lớn lao của Tây Sơn thôn hiện tại, còn cả sự quan tâm của đám người Lão Tứ gia, khiến Hà Tinh cũng rơm rớm nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment