Thanh Quan

Chương 822

Giang Bắc, trong biệt thự Dương gia, Dương Hổ sắc mặt âm trầm nhìn qua bác sĩ bảo vệ, nôn nóng hỏi:

- Ông nói cái gì? Thân thể lão gia tử không được?

Bác sĩ bảo vệ sức khỏe gật gật đầu, thập phần khẳng định nói ra:

- Thân thể lão gia tử vẫn không tốt lắm, lần này sau khi nghe tin lão thủ trưởng ở kinh thành qua đời, lão nhân gia ông ta lại bị kích thích, cảm xúc quá mức kích động, đoán một cách lạc quan chỉ còn lại khoảng một năm mà thôi.

Dương Hổ cũng là người trải qua sóng to gió lớn, loại chuyện này là quá hắn kích động, cân nhắc một lát và ngữ khí hòa hoãn, nói ra:

- Thực xin lỗi lão Vương, tôi vừa rồi quá mức kích động.

Bác sĩ gật gật đầu, đẩy mắt kính lên, nói:

- Làm con cái nên phải như vậy!

Dương Hổ không nói cái gì nữa, tiễn bác sĩ ra ngoài, sắc mặt lập tức âm trầm lại. Lão gia tử bệnh không dấu diếm được, đây là vấn đề của quốc gia, lão gia tử là người tham gia quyết sách các chuyện quốc gia, nếu không sau khi tin tức của lão gia tử truyền ra ngoài tất nhiên sẽ khiến người các phe phái chấn động, đến lúc đó cần phải ổn định thế cục cũng có chút khó khăn. Hắn biết rõ làm như vậy chẳng khác gì uống thuốc độc giải khát, nhưng hắn vẫn lựa chọn như vậy.

- Cao Phái, hy vọng ngươi giãy dụa không quá lợi hại a.

Dương Hổ thầm suy nghĩ.

...

Tần Mục ngủ một giấc rất thoải mái, vẫn chìm vào trong mộng đẹp. Trong mộng có thân ảnh mơ hồ đang nhào đầu vào người hắn, hình như là Hàn Tuyết Lăng lại giống như Chu Tiểu Mai, không ngừng biến ảo hồng nhan tri kỷ kiếp này, cuối cùng lại biến thành Mộ Băng Đồng là mỹ nhân nốt ruồi đỏ đang cười với hắn, tươi cười đầy mị hoặc.

Trong mộng mê người như thế, Tần Mục không tự giác vươn tay ra, chợt nghe bên cạnh có người lẩm bẩm:

- Đừng làm rộn, chờ một lát đi!

Âm thanh gần như thế, Mộ Băng Đồng tươi cười quyến rũ trước mặt biến mất. Tần Mục lờ mờ cảm thấy chớp mũi có hương khí, nhịn không được hoạt động thân thể một chút.

- Đừng nhúc nhích!

Một bàn tay nhỏ bé hữu lực ôm chặc lấy eo Tần Mục, khiến cho Tần Mục chậm rãi mở to mắt. sau khi hắn thích ứng ánh sáng, Tần Mục phát hiện Hàn Tuyết Lăng đang co lại thành một đoàn, khuôn mặt dán vào ngực của hắn.

Ngủ một giấc này Tần Mục cười nhạo cầm đồng hồ lên, đã hơn bốn giờ chiều. Hắn lắc đầu, lại nằm một lát và nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài của Hàn Tuyết Lăng, thấp giọng nói ra:

- Này, nha đầu lười, nên thức dậy.

- Không muốn, người ta còn muốn ngủ một lát.

Với tư cách quân nhân Hàn Tuyết Lăng biểu hiện này không hợp lẽ, đồng hồ sinh học của nàng phải đúng giờ. Tần Mục yêu thương quần quanh tóc của nàng vào tay.

- Hì hì, anh xấu!

Hàn Tuyết Lăng hình như đang nói mớ, lại giống như không phải nói mớ, dù sao biểu hiện này Tần Mục cho tới bây giờ chưa bao giờ gặp.

Bốn giờ chiều? Tần Mục nhớ lại, hắn bây giờ còn phải chống đỡ mặt mũi cho tiệm cơm của lão Mã, đúng là xấu hổ mà. Hắn ngồi dậy, lấy điện thoại trong túi quần gọi cho lão Mã.

Lão Mã nghe rất nhanh, nói cho Tần Mục mấy tên côn đồ kia đã tới, nhưng mà không nói gì quá ác, nói là Dương Ngọc Hải mời lão Mã buổi tối đi bàn công chuyện. Tần Mục suy nghĩ một lát, nói ra:

- Đi có thể đi, nhưng không được nói tên của tôi, hắn bảo ông làm gì thì cứ qua loa đi, nhưng mà chuyện giấy trắng mực đen thì đừng làm.

Hắn biết rõ dặn dò như thế là dư thừa, lão Mã sẽ không phạm hồ đồ như thế.

Lão Mã đáp ứng, Tần Mục tăng thêm một câu, chỉ cần qua loa qua hai ba ngày thì tất cả vấn đề không còn là vấn đề.

Đợi đến lúc Tần Mục cúp điện thoại mới phát hiện Hàn Tuyết Lăng hai mắt vụt sáng, buồn cười nhìn qua hắn.

- Nhìn cái gì, tới bao giờ rồi mà còn ngủ nướng?

Tần Mục vừa cười vừa nói.

- Nhìn anh nghĩ biện pháp âm người khác.

Hàn Tuyết Lăng duỗi bàn tay nhỏ bé ra khỏi chăn quơ quơ trước mặt Tần Mục như cười mà không cười, nói:

- Nụ cười của anh thật sự khiến em không thoải mái, giống như đại địa chủ trên ti vi vậy.

Tần Mục nhất thời cười rộ lên, nói ra:

- Anh là đại địa chủ, em là cái gì, lão bà địa chủ sao?

Nói xong, thò tay muốn đi sờ Hàn Tuyết Lăng cánh tay ngọc.

Hàn Tuyết Lăng nhõng nhẽo cười lên, nhanh chóng kéo tay vào trong chăn, dùng khẩu khí khác thường nói và tinh nghịch hô một câu:

- Đả đảo địa chủ!

Nàng náo như vậy, Tần Mục cũng vui vẻ, lập tức nói:

- Đả đảo anh sao? Xem anh áp lão bà địa chủ như thế nào đây!

Dứt lời, Tần Mục đem chăn đánh trúng, thân thể đều tiến vào trong chăn.

- Anh! A!

Nàng kêu lên xấu hổ, nhất thời một cuộc chiến đấu cũng kéo màn che.

Trận chiến đấu này diễn ra khi sắc trời sắp tối mới chấm dứt, Hàn Tuyết Lăng đã mềm nhũn nằm trong người Tần Mục. Sắc mặt nàng đỏ bừng, nói:

- Tần Mục, anh thật sự là...

Lời còn chưa nói xong nghênh đón chỉ là Tần Mục hôn. Cảm giác hít thở không thông lan ra toàn thân Hàn Tuyết Lăng, cuối cùng vẫn buông tha bình luận, đắm chìm trong nhu tình của Tần Mục.

Vừa hôn xong Hàn Tuyết Lăng dùng bàn tay nhỏ nện vào ngực Tần Mục, bất đắc dĩ nói ra:

- Được rồi, anh được lắm, anh thời gian dài nín hỏng rồi sao?

Tần Mục nhún nhún vai, sờ cằm nói ra:

- Anh thấy em bị giáo huấn chưa đủ, vừa vặn bầu trời tối đen, chúng ta tiếp tục nhé?

Hàn Tuyết Lăng nghe xong nghĩ tới vừa rồi Tần Mục điên cuồng hai giờ, thét dài một tiếng, bối rối tìm kiếm quần áo, trong miệng lầm bầm:

- Anh thật xấu, làm cho các nàng chế giễu, anh được lắm!

Tần Mục kinh ngạc, biết rõ Hàn Tuyết Lăng nói là Chu Tiểu Mai ba người, lắc đầu mặc quần áo vào. Hàn Tuyết Lăng trốn trong chăn mặc quần áo vào, động tác dừng một cái, nghiêng đầu hỏi:

- Tần Mục, anh hỏi em một chuyện nhé.

- Nói đi.

Tần Mục mặc quần vào, Hàn Tuyết Lăng sắc mặt đỏ lên, nói ra:

- Không có em bên cạnh, anh có cô đơn hay không?

Tần Mục dừng động tác lại, dục vọng lại bắt đầu thiêu đốt, hắn quay đầu lại dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn qua Hàn Tuyết Lăng, mặc áo sơ mi đi ra ngoài. Hàn Tuyết Lăng ở phía sau lè lưỡi, cũng không nói thêm lời nào, ngón tay chậm rãi đưa vào trong chăn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì trong lòng.

Có lão gia tử chỉ điểm, Tần Mục liền yên lòng, gọi cho Ngô Phượng Hà không chỉ thị gì quá nhiều, chỉ bằng một câu "Có thể động ", sau đó cúp điện thoại. Quân cờ này phục được bốn năm tháng rồi, hiện tại động dù biết là Tần Mục làm cũng không thể làm cái gì cả.

Sau khi Tần Mục nói chuyện điện thoại xong, Hàn Tuyết Lăng cũng trang điểm hoàn tất, mặc quần áo dài và khoác áo lông cừu đi ra ngoài, ánh mắt lén lút nhìn qua đối diện. Tần Mục trừng mắt thấy nàng cẩn thận như thế, cười nói:

- Nhìn cái gì vậy, các nàng hiện tại không ở đây.

Hàn Tuyết Lăng quay đầu lại trừng mắt, nói ra:

- Làm sao anh biết, anh đi qua xem sao?

Những lời này mang theo ghen tuông, Tần Mục tươi cười biến thành xấu hổ, mất tự nhiên sờ sờ cái mũi.

- Đã vậy còn cười, anh cười đúng là đáng giận. 
Bình Luận (0)
Comment