Thanh Quan

Chương 86

Phá núi? Hai chữ nói đơn giản nhưng cần quá nhiều tiền, đừng nói tài chính thôn Tây Sơn, cho dù lấy thu nập cả năm của trấn Hà Tử ra, chỉ sợ cũng không đủ cho thôn Tây Sơn giày vò.

Chẳng lẽ thôn Tây Sơn sẽ vây trong núi lớn sao? Tần Mục nhíu mày. Trở lại thôn Tây Sơn, Tần Mục còn xoắn xuýt vấn đề này, sắc mặt có chút âm trầm về nhà.

Trong sân rất náo nhiệt, không đơn giản là mấy đại thẩm đang vui vẻ làm việc, bên cạnh còn có hơn mười hài tử đang xem náo nhiệt, bọn họ nghĩ mãi còn không rõ vì sao mấy thứ này có thể đổi nhiều tiền như vậy?

Trông thấy Tần Mục đi vào, một đám người vây quanh Tần Mục hỏi thăm chuyện lão bí thư, Tần Mục nói Hồ lão tứ đã khôi phục lại, mọi người an tâm làm việc.

Thời điểm này có giọng của Triệu quả phụ vang lên:

- Tần thôn trưởng, tôi làm việc ở chỗ này, không đi có được không?

Tần Mục nhìn qua Triệu quả phụ với vẻ mặt không vui, nhất thời nhìn qua Hà Tinh, định làm mối cho Hà Tinh, Hà Tinh nhanh mồm nhanh miệng giải thích:

- Thím, thím muốn quay về thì tôi hoan nghênh vô hạn, hiện tại công ty trạm khắc gỗ của chúng ta có khách hàng lớn, sớm muộn gì cũng phải xây dựng thêm. Xây dựng thêm thì khách tới không dứt, chỉ có bên Quảng Châu thì không thể thỏa mãn chúng ta được.

Nói xong hắn cúi đầu cân nhắc một chút, nói ra:

- Thím Triệu, tôi nhìn trúng thím đấy.

Một câu này là trấn an Triệu quả phụ, nàng tức giận nói ra:

- Ai nha tiểu Tần, Hà Tinh xinh đẹp nổi danh mười dặm tám dặm quanh đây, ngay cả khuê nữ cũng nuôi sống, hiện tại người cầu thân đạp nát cửa dấy, tôi làm mối rất chuẩn nhưng mà người ta nói tôi dáng vẻ quê mùa, anh phải phân xử cho mọi người, rửa rễ cây không phải tốt sao?

Tần Mục cười lên, khoát khoát tay nói ra:

- Thím Triệu, không phải tôi vẫn bảo thím làm việc sao?

Triệu quả phụ nói xong tức giận càng lớn, chỉ vào Tần Mục muốn khóc lóc om sòm:

- Tiểu Tần ah, thím nhìn thấy anh lớn lên, năm đó chú của anh ôm anh trở về thì đàn bà nào trong thôn có sữa mà anh chưa bú qua? Không thể không nói trưởng thành rồi thì không nhận thân ah.

Lời này làm mọi người chung quanh cười rộ lên, sắc mặt Tần Mục cũng đỏ lên. Hiện tại hắn vừa mới có uy tín trong thôn, mọi người vẫn quen xem hắn như tiểu hài tử, không giống nhân vật quan trườn của huyện Tây Bình nói tới Tần Mục là sắc mặt thay đổi.

- Thím Triệu nha, thím không nên cho rằng những lời của ta không quan trọng. Nếu cách ăn mặc của thím đi tới Thượng Hải, không sợ người ta chê cười sao?

Tần Mục nghiêm trang nói.

Tất cả mọi người không cười, nhìn thẳng vào Tần Mục. Triệu quả phụ nhìn trân trối, đầu óc choáng váng nhìn qua Tần Mục, miệng há to, cải biến âm điệu nói:

- Anh, anh nói cái gì? Lên Thượng Hải?

Tần Mục gật gật đầu, cười nói:

- Thím chuẩn bị một chút, Tiểu Mai tỷ hiện tại phụ trách bên phía Quảng Châu, Thượng Hải còn phải tìm người phụ trách.

Nói xong, liền nện bước bước chân thư thả đi về hướng Chu Ái Quân phòng ở.

Đám người chung quanh như tạc nồi, nhao nhao vây quanh Triệu quả phụ. Trong ý thức của người trong núi đi đi xa nhất là tới thị trấn mừng năm mới. Thượng Hải? Đó là nơi chưa từng nghe nói qua, ngồi xe phải bao lâu mới tới? Triệu quả phụ ngây ngốc, chuyện này quá đột ngột, nàng giống như con gà đất biến thành thiên nga vậy.

Hiện tại Chu Ái Quân mang theo hài tử 15~16 tuổi trong thôn tụ tập lại, dốc lòng dạy bảo chúng, bộ dáng nghiêm trang như sư phụ già. Nhìn thấy Tần Mục đi tới thì mọi người cúi chào.

- Mọi người bận rộn rồi.

Tần Mục lôi kéo Chu Ái Quân thấp giọng nói ra:

- Những vật kia không có ra ánh sáng chứ?

Chu Ái Quân biết rõ Tần Mộ nói chính là thứ hắn và Hứa Lục nghiên cứu ra, nụ cười giả tạo trả lời Tần Mục:

- Đều cất rất cẩn thận!

Tần Mục gật gật đầu nói ra:

- Thôn Tây Sơn hiện tại còn chưa tính là thành công, tuy mang về chút tiền, nhưng mà chỉ là chung quanh thôn chúng ta, thôn trấn bắt chước thành phong trào, Miếu Trấn chính là như vậy. Cho nên chúng ta phải có công nghệ của mình, còn phải học thêm sáng tạo cái mới.

Nói xong hắn chỉ vài hai rễ cây nhỏ trước mặt:

- Nói thí dụ như đây, hai rễ cây này anh phải cân nhắc một chút, tách chúng ra một mình sẽ có hiệu qủa gì, tổ hợp lại có hiệu quả gì, không nên quá câu nệ hình thức.

Con mắt Chu Ái Quân sáng ngời, như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Lại thảo luận với Chu Ái Quân một lát, Tần Mục mới phát hiện Hứa Lục không ở đây, hỏi Chu Ái Quân mới biết được từ khi Tần Mục tuyên bố muốn phá núi thì Hứa Lục ngâm mình ở trên núi, tìm kiếm nơi phá núi làm đường tốt nhất.

Tần Mục cười khổ một tiếng, hiện tại mình có chút không biết ra tay ở đâu, hắn lăn lộn quan trường, thích hợp phương diện trù tính chung, thời điểm làm thực tế thì cũng cảm giác có chút lực bất tòng tâm, sau đó cáo biệt Chu Ái Quân, đi tìm Hứa Lục.

Sân nhỏ có tiếng líu ríu vang lên, sắc mặt Tần Mục trầm xuống, nói ra:

- Nên làm việc thì làm việc, không nên lời biếng, tôi nói trước, ai dám bỏ hoa mầu mặc kệ, muốn vào công ty chạm khắc gỗ thì tôi không đáp ứng.

Tất cả mọi người cười vang, nếu như đoàn khảo sát không đến, Tần Mục nói chuyện không có uy tín tốt như vậy.

Vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Hà Tinh và mấy đàn ông trong thôn mang theo rễ cây tới, hiện tại tiểu nha đầu này xem như người nói chuyện có phân lượng trong thôn Tây Sơn, cho nên cũng học cách dùng người.

Hà Tinh trông thấy Tần Mục, con mắt sáng lên, mang rễ cây trong tay giao cho người khác, bảo bọn họ mang vào trong sân cho Tề thẩm nghiệm thu, liền nhảy tới trước mặt Tần Mục, hỏi thăm tình huống Hồ lão tứ.

Tần Mục cười không muốn Hà Tinh lo lắng, mang tình huống Hồ lão tứ tình nói một lần, Hà Tinh vỗ ngực nói khá tốt. Tiểu nha đầu này hôm nay mặc áo lông cừu sát người, mang bộ ngực của nàng nổi gõ ra phía trước, bàn tay nhỏ của Hà Tinh vỗ lên thì run run rẩy rẩy vài cái, làm cho Tần Mục có chút thất thần.

Phát giác được ánh mắt Tần Mục có chút khác thường, gương mặt Hà Tinh hồng hồng, chẳng những không có tránh né, ngược lại còn kiêu ngạo cong eo lên.

Tần Mục cười khổ lắc đầu, hỏi Hà Tinh có nhìn thấy Hứa Lục hay không.

- Vừa trở về tôi nhìn thấy anh ta ngồi ở chỗ đó chẳng biết làm gì, chào hỏi thì anh ta xa cách.

Hà Tinh vểnh đôi môi nhỏ nhắn lên, chỉ vào phía đông vẻ mặt không vui.

- Có thể đang suy nghĩ chuyện gì đó, theo tôi đi một chuyến.

Tần Mục cười ha hả, bàn tay lớn xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Hà Tinh, Hà Tinh trên mặt say mê, Tần Mục nhanh chóng thu tay về.

Hai người đi theo trí nhớ Hà Tinh tìm được Hứa Lục, hắn đang đặt đống giấy ngỗng ngang dưới đất, ngay cả Tần Mục đi tới cũng không chú ý tới. Thẳng đến khi hắn tính toán xong và duỗi người mới phát hiện Tần Mục như cười mà không cười nhìn hắn.

- Tần thôn trưởng, anh tới lâu chưa? Cũng không gọi tôi một tiếng, anh xem này... Anh xem cái này...

Bình Luận (0)
Comment