Thanh Quan

Chương 892

Đây là câu hỏi có tính kỹ thuật phi thường chuyên nghiệp, đánh giặc, từ xưa tới nay chỉ hai chữ, tiền cùng người, nhưng trả lời như vậy rõ ràng sẽ làm lão thủ trưởng không hài lòng. Ngay lúc mọi người đang vắt óc,

Tần Mục lại nói:

- Trạm tin tức điện tử, vệ tinh xác định vị trí cùng năng lực sinh tồn của chiến sĩ.

Đây là sự tình mà thế kỷ hai mươi mốt công nhận, trước khi chiến tranh bắt đầu, tin tức điện tử đã điên cuồng hoạt động. Tần Mục chỉ nói ra một sự thật, nhẹ nhàng, nhưng vài người bên cạnh nhìn Tần Mục với ánh mắt có chút thay đổi, người thanh niên này lại tăng thêm vài phần cảm giác thần bí trong mắt họ. Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu nhìn nhau, nghe được ra thanh âm của lão thủ trưởng có tia hưng phấn, nói rõ câu trả lời của

Tần Mục đã hấp dẫn ông.

Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc liếc mắt nhìn nhau, trên mặt lo lắng.

- Câu hỏi cuối cùng, làm sao mới có thể làm cho năng lực tác chiến tin tức điện tử quốc gia đánh đồng với cường quốc quân sự thế giới?

Câu hỏi này vừa ra, mọi người đều biết Tần Mục đã có được cơ hội gặp mặt lão thủ trưởng, chỉ cần Tần Mục trả lời có chút sáng ý, vậy những người hôm nay đã không còn cơ hội.

Ánh mắt mọi người đều nhìn Tần Mục, hắn suy nghĩ một chút, liền lắc đầu đáp:

- Toàn bộ kỹ thuật cải tiến đều cần kinh nghiệm thời gian cùng tích lũy nhân tài, nếu muốn một lần làm xong, đó là không thực tế. Trừ phi…

Tần Mục nói tới đây thì im lặng không nói gì nữa. Nếu nói nữa, phải đề cập đến một ít cơ mật, trước khi Tần Mục có được tin tức khẳng định, hắn tuyệt đối không đem lá bài tẩy của mình lộ ra.

Bên trong máy điện tử không còn thanh âm, Lưu Đại Hữu chợt cười nói:

- Tần bí thư, anh cũng thật sự, lại thừa nước đục thả câu với lão thủ trưởng, đúng là anh hùng xuất thiếu niên.

Hắn có lời nào thì nói lời đó, không có tâm cơ, vừa rồi hai người Ngôn

Thừa Binh trực tiếp biểu lộ địch ý làm hắn phi thường khó chịu. Tính tình hắn vốn hung hăng, đi qua bên này bị khinh bỉ, ở bên Bắc Liêu nếu xem ai không vừa mắt liền dám đánh, lời khen tặng như vậy trực tiếp nói cho hai người Ngôn Thừa Binh, hai ông bị Tần Mục đánh bại trước mặt lão thủ trưởng, thật sự là quá trút giận.

Ngôn Thừa Binh cười khan, nói:

- Tần bí thư quả nhiên là người từ thủ đô đi ra, kiến thức thật bất phàm.

Nhưng ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm Tần Mục, giống như muốn từ biểu tình của Tần Mục nhìn ra chút gì đó.

Tần Mục vẫn thản nhiên, khóe môi mang theo vẻ mỉm cười, nói:

- Vẫn cần theo các vị tiền bối tại địa phương học tập kinh nghiệm mới được.

Lúc này cửa lớn mở ra, quân nhân trẻ tuổi khi nãy bước tới, nhìn Tần Mục gật đầu nói:

- Đi theo tôi!

Nói xong cũng không để ý tới những người khác, quay người trở vào.

Tần Mục mỉm cười, dặn hai người Trương Thúy chờ mình, sau đó lại bắt tay chào hai người Ngôn Thừa Binh, sau đó đi vào. Bên trong thái độ của hắn mang theo chút hương vị hung hăng càn quấy. Vốn ở trong kế hoạch của hắn, có thể giao phong càng muộn càng tốt, ai ngờ lão thủ trưởng lại đưa ra ba câu hỏi đều là phương hướng phát triển trong tương lai, ở trong lòng Tần Mục đều đã được nghiệm chứng, nếu như vậy cho dù hắn muốn tạm thời giấu tài cũng không làm được, nếu đã không làm được vậy cần đường hoàng một chút, làm cho những ai dám nhìn chằm chằm vào khu Phổ Thượng biết được hắn đã đến.

Đi vào cổng lớn, từ rất xa Tần Mục đã nhìn thấy một lão nhân mặc đồ vải màu trắng ngồi trên xe lăn, trên bàn bên cạnh đặt vài quyển sách, có chút phong vị thản nhiên tiêu sái. Tuy rằng khoảng cách không gần, nhưng Tần Mục mơ hồ cảm giác ra được khí thế sát phạt trên thân lão nhân kia, không trải qua mưa bom bão đạn thì không cách nào bồi dưỡng được loại khí thế này, Tần Mục suy đoán, lão nhân này chính là người mình muốn bái phỏng.

Quân nhân trẻ tuổi đi phía trước dẫn đường, Tần Mục đi theo sau. Lão nhân phảng phất như nhìn thoáng qua bên này, sau đó cầm lấy quyển sách trên bàn, tập trung tinh thần đọc sách.

Tần Mục đi theo sau quân nhân, đến gần lão nhân. Quân nhân nhìn Tần Mục gật đầu, đi vào trong biệt thự, lưu lại không gian cho hai người. Lúc này Tần Mục có chút rối rắm, đã tới niên đại nào rồi, lão thủ trưởng còn chơi chiêu thức thử lòng kiên nhẫn của tiểu bối, lòng người hiện tại không cách nào so sánh với cổ nhân ngàn năm trước đi. Có cơ hội gặp mặt với lão nhân, lại đi vào trong tòa biệt thự này, cho dù là kẻ ngu cũng biết đứng bên cạnh lão thủ trưởng chờ đợi, phải đợi tới lúc ông muốn phát biểu đó thôi.

Tần Mục nhíu mày, cái giá của lão nhân gia này thật sự là quá lớn. Hắn biết mình chờ sẽ có cơ hội nói chuyện, nhưng hắn không phải đến nghe giáo huấn, có thể nói bởi vì sự tồn tại của lão thủ trưởng, làm khu khai phát Phổ Thượng luôn biến thành vấn đề khó khăn không nhỏ của thành phố Châu Nghiễm, vị lão thủ trưởng này cũng biến thành gông cùm xiềng xích, là vật chướng ngại ngăn cản Châu Nghiễm phát triển.

Trực tiếp cắt đứt hứng trí đọc sách của lão thủ trưởng? Trong lòng Tần

Mục tức giận, miệng mấp máy, vẫn không nói ra lời. Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng muốn làm thật sự phi thường khó khăn.

Đang lúc Tần Mục rối rắm, lão thủ trưởng ho khan một tiếng, chậm rãi ngẩng đầu. Trên mặt lão nhân gia tràn đầy nếp nhăn, nhìn hắn thật sâu, trong thanh âm mang theo khí thế thật lưu loát:

- Bí thư đảng ủy Phổ Thượng?

Tần Mục gật gật đầu, thái độ nói chuyện của lão nhân làm cho hắn phi thường khó chịu, trong lời nói chẳng những cao cao tại thượng, thậm chí còn mang theo chán ghét nồng đậm. Loại biểu hiện này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Tần Mục, trong lòng hắn vừa dâng lên tự tin có thể thuyết phục lão nhân nhưng lại biến mất không còn sót lại chút gì, chỉ gật nhẹ đầu.

- Trở về nói cho vị bí thư thành ủy của các anh biết, nếu yêu cầu của tôi không thể đạt được, không cần khai phát Phổ Thượng.

Lão nhân nói xong câu đó, lại cúi đầu xuống.

Tần Mục nghe ra được giữa lão thủ trưởng cùng bí thư thành ủy có sự tình, việc này hắn không thể nhúng tay. Nhưng tâm tư hắn chợt chuyển, gật đầu nói:

- Lời nói của lão thủ trưởng tôi nhất định chuyển qua. Nhưng nếu muốn năng lực tác chiến tin tức điện tử quốc nội có thể đề cao trong nháy mắt, vẫn còn con đường tắt có thể đi.

Nói xong hắn cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Lão thủ trưởng nhìn chăm chú theo bóng lưng của hắn, chậm rãi gật đầu, nhưng không gọi hắn ở lại. Tần Mục cũng kiên định, đi thẳng không hề quay đầu lại, chỉ khi đi ra khỏi cửa lớn hơi nghiêng đầu một chút, nhưng bước chân không dừng lại, trực tiếp đi thẳng tới xe của mình.

Sắc mặt Tần Mục âm trầm ngồi lên xe, Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu nhìn ra sắc mặt hắn không đúng, không hỏi hắn chuyện gì xảy ra trong biệt thự. Tần Mục nhìn ra cửa sổ xe, xe của khu Hoàng Dương còn chưa rời đi, chỉ thấy cửa xe đối phương dán màng tối đen, nhìn không thấy bên trong.

Đồng dạng đối phương cũng không nhìn thấy tình hình bên trong xe của hắn.

- Tần bí thư, chúng ta đi đâu?

Lưu Đại Hữu hỏi.
Bình Luận (0)
Comment