Thanh Quan

Chương 924

Tần Mục cười ha ha, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều, tính tình của Vân Băng nếu bị trêu chọc sẽ không chịu được, liền đứng dậy lấy hai ly nước, đưa cho Vân Băng nói: 

- Nói đi, có chuyện gì quan trọng. 

Vân Băng cân nhắc một lát, khi nhìn ra Tần Mục đang thật sự lắng nghe, liền đặt ngón trỏ lên miệng, nhỏ nhẹ hỏi: 

- Em đã nghe nói chuyện của Phổ Thượng khu, anh có nắm chắc sẽ đánh hạ được lão thủ trưởng kia hay không? Nếu anh chắc chắn, vậy bên em sẽ tài trợ cho anh năm trăm vạn, nhưng em muốn có một mảnh đất của Phổ Thượng. Lớn hay nhỏ tùy anh quyết định, em phải chiếm trước hạng mục kinh doanh khách sạn ở Phổ Thượng. 

Tần Mục nhất thời vui vẻ, nói: 

- Em đó, hiện tại nên an tâm dưỡng thai, tại sao còn quan tâm như vậy? Đám quản lí của em làm ăn kiểu gì vậy, trả lương cho bọn họ, còn em lại phải lao tâm lao lực? 

Vân Băng cau mũi, cười duyên chui vào trong ngực Tần Mục, khiến Tần Mục vội vàng che chén nước cẩn thận, sợ rơi xuống người Vân Băng. Vân Băng hít hít mùi cơ thể trên người Tần Mục, hì hì cười nói:

- Cửa sau lớn như vậy anh lại không đi, em còn cần đám quản lý đó tặng quà mời khách làm gì? Em lại không phải kẻ ngốc, để cho sói ăn, chi bằng để người của mình ăn thì hơn. 

Tần Mục cảm thấy Vân Băng nói chuyện càng ngày càng có ý tứ, cười ha ha nói: 

- Vậy em phải lập tức chuẩn bị, anh đoán chừng khoảng hai ngày nữa, Phổ Thượng sẽ chính thức quy hoạch. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây cũng là chỗ anh bất an nhất, ba khu quy hoạch còn lại hình như muốn liên kết làm chuyện gì đó với anh. 

Trong đôi mắt Vân Băng hiện lên một tia giảo hoạt, đưa tay không ngừng chọc chọc vào người Tần Mục, ẩn ý nói: 

- Anh van xin em đi, van xin em, em sẽ nói cho anh biết. 

Nói xong lời này, hình như nàng cảm thấy trêu chọc hắn như vậy còn chưa đủ, đưa tay luồn vào áo Tần Mục, nhẹ nhàng miết lên da thịt hắn.

Tần Mục hít vào một hơi, ánh mắt như lửa nóng nhìn Vân Băng, cảnh cáo nói: 

- Em đừng đùa với lửa, anh nhịn một thời gian dài rồi, cẩn thận anh. . . 

Vân Băng ai nha một tiếng, nhìn thấy ngọn lửa bốc cao trong mắt Tần Mục, luống cuống tay chân chạy đến ghế sa *** đối diện, sau khi cảm thấy an toàn, lúc này mới mỉm cười.

Tần Mục bất đắc dĩ không biết làm gì, buông tay nói: 

- Nếu em không nói, có mảnh đất tốt anh cũng không giữ lại cho em. 

Vân Băng giơ quả đấm, giả vờ uy hiếp: 

- Anh dám!

Nhưng nàng cũng không tiếp tục làm nũng, nhíu mày nói: 

- Mấy hôm trước em nhận được tin tức, hình như Phổ Thượng các anh đã bị ba khu ngầm chia cắt rồi. Nếu bây giờ anh nhất quyết nhốt Phổ Thượng vào bên mình, sợ rằng sẽ không chỉ đối mặt với ba khu. 

Tần Mục nghe xong, nhạy cảm biết Vân Băng đang nói cái gì. Phổ Thượng khu rút cuộc làm sao lại trở thành vật của ba nhà, còn không phải là chuyện tốt do mấy vị bí thư, khu trưởng tiền nhiệm làm ra, âm thầm bán đi sau lưng. Mấy người kia đều là đến bên này đánh bóng, sau lưng nhất định có rất nhiều quan hệ, nếu Tần Mục khư khư nắm lấy Phổ Thượng, ba khu kia khẳng định sẽ làm khó dễ, sợ rằng chẳng những muốn bắt Tần Mục khai đao, mà mấy vị tiền nhiệm chưa chắc có thể núp sau màn.

Đây là một loại đả pháp lưỡng bại câu thương, mấy tên này quả nhiên không muốn sống nữa? Bọn họ dám hợp lại sao? Tần Mục nhất thời rơi vào trầm mặc. Hắn không giao thiệp với người của hai khu Kỳ Lân và Phượng Minh, nhưng hai vị của Hoàng Dương khu hắn đã có giao thiệp. Theo Tần Mục thấy, hắn mới vừa tới Phổ Thượng đã gặp ngăn cản lớn như vậy, chỉ có thể nói rõ một vấn đề, ngọn lửa đầu tiên của hắn không chỉ thiêu đốt nội bộ Phổ Thượng, ngay cả Hoàng Dương khu cũng cảm thấy kinh hãi, nếu không bọn họ sẽ không ngừng tiếp xúc với mình, còn tùy tiện tạo ra đấu pháp lưỡng bại câu thương như vậy, giải thích duy nhất, chính là hai vị của Hoàng Dương khu đang lo sợ.

Thế tiến công mạnh mẽ, không lấn át được biểu hiện thiếu tự tin. Sau khi rút ra kết luận này, tay phải Tần Mục nhẹ nhàng đập lên đầu gối, trên mặt như có điều suy nghĩ.

Vân Băng xì một tiếng khinh miệt, nhỏ giọng nói: 

- Không biết lại suy nghĩ bậy bạ gì rồi, động tác này của anh rất đáng ghét. 

Tần Mục khẽ mỉm cười, nheo mắt, nói với Vân Băng: 

- Đúng rồi, sản nghiệp chủ yếu của Hoàng Dương khu là gì, thời gian anh tới đây không lâu, còn chưa hiểu rõ, em có biết không? 

Vân Băng trợn mắt, nghi ngờ hỏi: 

- Kinh tế của bọn họ chủ yếu là gia công và công nghiệp nhẹ, tại sao anh làm bí thư mà ngay cả địch nhân của mình dựa vào cái gì làm giàu anh cũng không biết? 

Ánh mắt Tần Mục nhất thời sáng lên, gia công và công nghiệp nhẹ, nếu Phổ Thượng khu thật sự lấy trào lưu đơn vị, tiêu phí tầng chót để xây dựng, nói không chừng còn có cơ hội hợp tác với Hoàng Dương khu. Hiện tại hắn đã quyết tâm nắm Phổ Thượng trong tay mình, còn có mấy bước chuẩn bị ở đây, tuyệt đối không thể giao nó vào tay người khác. Cách làm lưỡng bại câu thương của hai vị bên Hoàng Dương khu cũng là vạn bất bất đắc dĩ, bằng không sổ sách tài chính của bọn họ sẽ có vấn đề. Nếu bọn họ gây chuyện, nhất định sẽ có người bảo vệ bọn họ, hiện tại con gái của Phương Chấn Bang đang ở Phổ Thượng khu, Phương Chấn Bang cũng sẽ không dễ dàng nhìn con gái ở đây chịu tiếng xấu thay cho người khác, cứ như vậy, Châu Quảng thật sự phải bắt đầu một trận đại hỏa trong tầng lớp lãnh đạo?

Tần Mục không hi vọng như vậy, cho dù phải sống mái với nhau, hắn vẫn hi vọng mình có thể chủ đạo, loại cảm giác như vịt nghe sấm này vô cùng khó chịu, cảm giác giao vận mệnh của mình vào tay người khác cũng không phải thứ hắn muốn.

- Có lẽ, thật sự phải nói chuyện với Hoàng Dương khu. 

Tần Mục chậm rãi nói.

- Anh đấy, cả ngày chỉ biết lục đục với nhau, không thấy mệt hay sao? 

Vân Băng mỉm cười, bật ti vi nói: 

- Xem Tuyệt Đại Song Kiêu đi, em thích nhất là Tiểu Ngư Nhi. 

Tần Mục nhất thời nở nụ cười, bộ phim cũ này đã sớm khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn. Nếu Vân Băng đã đề nghị, hắn cũng vứt bỏ tâm tư, vừa ôm Vân Băng, vừa thưởng thức tài năng diễn xuất của vua màn ảnh Lương Triều Vĩ lúc còn trẻ.

Cuối cùng Vân Băng nằm ngủ ngon lành trong lòng Tần Mục, Tần Mục đang định đặt nàng xuống giường, ôm nàng ngủ, thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Lúc này cũng mười hai giờ đêm rồi, không biết người nào lại vô ý gọi điện như vậy. Tần Mục có chút bực tức cầm điện thoại lên xem, là Quý Chí Cương gọi tới. Giọng nói của hắn vô cùng gấp gáp: 

- Tần ca, xảy ra chuyện rồi, cô Christina đó rảnh rỗi, dùng di động phát tán một loại vi-rút ảnh hưởng đến Internet toàn nước Mỹ, hiện tại tôi đã đổi mấy chỗ ở. Lộ Ti tiểu thư nói, cô ấy đang tìm người dẫn dắt tầm mắt của FBI. 

Tần Mục ớn lạnh, nhìn Vân Băng đang ngủ say, trong miệng thầm mắng Christina, mặc tây trang bỏ chạy xuống biệt thự.

Hắn dặn dò Quý Chí Cương, nhất định phải thận trọng, tất cả mọi việc đều nghe theo điều hành của Chu Tiểu Mai và Lộ Ti. Quý Chí Cương luôn miệng đáp ứng, cười hắc hắc nói:
Bình Luận (0)
Comment