Thanh Quan

Chương 990

Tần Mục vặn mũi Lưu Đan một cí, cười nói:

- Đừng nên nói sang chuyện khác, nên nói em đi. Tiểu phú bà, chiến dịch này em lời bao nhiêu?

Hắn không dùng từ "Chúng ta", chính là đang hạ thấp tư thái, làm cho Lưu Đan có cảm giác khác.

Lưu Đan thổi phù một tiếng, ôn nhu tựa đầu vào ngực Tần Mục, ôn nhu nói:

- Con số cụ thể em không để ý, nhưng mà hiện bên kia đang thao tác, tiền thuế đã cầm của em một trăm vạn đô la, qua đau lòng.

Tần Mục cười nói, tay phải không thành thật vuốt ve lưng của Lưu Đan, dùng ngữ khí vui đùa:

- Đúng là đại phú bà, anh suy nghĩ dự trữ của vài quốc gia bị em lấy đi một nửa đấy.

Nghe Tần Mục khen nàng, Lưu Đan cũng thật xin lỗi, thấp giọng giải thích:

- Nào có, cũng chỉ có một phần ba thôi, năng lực tài chính của chúng ta không lớn, dù có vài ngân hàng thế giới ủng hộ, chúng ta vẫn ít một chút.

Tần Mục con mắt sáng ngời, hắn chỉ phỏng đoán khủng hoảng tài chính mà thôi, nhưng mà không ngờ thu hoạch lại lớn như vậy, trải qua lần này tập đoàn Hoa Hạ đã cướp đoạt thị trường tài chính một lần, cho dù thực lực không phải đệ nhất toàn cầu nhưng khoảng cách không xa. Tài phú khủng bố bày ra trước mặt Tần Mục, chuyện này khiến Tần Mục cảm thấy chấn động, lắc đầu nói ra:

- Anh không tiếp thu tiền tài này, cứ để chỗ em và Tiểu Mai tỷ đi, mà quá ỷ lại tiền tài sẽ thoát ly quần chúng, thoát ly tổ chức.

Lưu Đan nghe Tần Mục nói thú vị, cười toe toét. Hai người bắt đầu trò chuyện lý thú về cơn bão kinh tế, trong đó trùng kích thị trường chứng khoán trong nước rất mạnh. Lưu Đan nói cho Tần Mục, nàng đã phân tích rồi, dự trữ tài chính của trong nước rất lớn, dưới điều kiện tiên quyết là dự trữ này không mang đi mạo hiểm. Mà tình huống bây giờ trừ còn có mấy quốc gia đang du kích ra, tài chính chủ lực đã ẩn nấp, thời gian dài như vậy tuyệt đối không chỉ cướp đoạt tài chính của vài quốc gia là xong việc.

Trong nội tâm Tần Mục nghi hoặc, làm cho Lưu Đan cẩn thận nói hướng đi của tài chính các quốc gia, các chuyên gia kia đang tìm biện pháp kiếm thêm, Lưu Đan biết rõ Tần Mục đang chú ý cẩn thận, cũng đáp ứng, sau đó nghĩ mà sợ:

- Lúc ấy Nhật Bản có công ty phá sản, không ít thương nhân và người trong đội phòng vệ tự sát. Nghe còn có nữ lão bản của Triều Tiên nữa, bởi vì mang tiền của hậu trường đi ném vào thị trường chứng khoán, cuối cùng bị buộc không có biện pháp nên nhảy sông tự tử ở Tokyo. Người của hậu trường hình như vớt được xác của cô ấy lên, toàn thân đã ngâm nát.

Tần Mục nghe xong giật mình, hỏi Lưu Đan có biết tên của lão bản đó không. Lưu Đan nghĩ cả buổi và nói:

- Hình như là họ Duẫn, Duẫn cái gì Cơ đấy.

Trong nội tâm Tần Mục chấn động, hắn giao phong với Duẫn Chiếu Cơ đã phân ra thắng bại, nhưng Tần Mục không nghĩ tới Duẫn Chiếu Cơ lại dùng phương pháp thảm liệt như vậy phân ra thất bại. Nghĩ lại Duẫn Chiếu Cơ không nói không phải không có cách giải quyết, chỉ có thể trách nàng dã tâm quá lớn, không có nghe hắn khuyên bảo. Bằng khôn khéo của Duẫn Chiếu Cơ thật sự không nên không biết tiến thoái, chẳng lẽ nàng không biết, đầu cơ sản nghiệp thời gian càng dài thì thu vào không bằng xuất ra sao?

Tần Mục ném chuyện này qua một bên, lắc đầu nói ra:

- Có cung có cầu, không nên làm nô lệ của tiền tài, có phải nghe rất ý thơ không?

Lưu Đan nhất thời cười lên, chậm rãi nói ra:

- Anh còn có thể nói ra lời này, nhớ lại mấy năm trước khi quen anh, lúc đó anh như ông cụ non, qua vài năm thì tâm tính của anh đã biến hóa nhiều rồi.

Tần Mục gật đầu nói:

- Đúng vậy a, khi đó còn trẻ tuổi.

Lưu Đan không thuận theo nằm trong ngực Tần Mục uốn éo, khiến Tần Mục nóng tính bộc phát, đột nhiên ôm Lưu Đan kéo vào phòng tắm, đá cửa phòng tắm mở ra.

- Tần Mục, anh làm cái gì?

Lưu Đan có một ít khẩn trương, ôm cổ Tần Mục.

- Yêu.

Tần Mục trả lời đơn giản mà thẳng thắn, làm cho Lưu Đan toàn thân run rẩy không thôi.

...

Không có người nào cam tâm thất bại mà không hiểu gì, Tần Mục không thích, mà Ngôn Thừa Binh cũng không thích. Tần Mục mấy ngày hôm trước gặp khu trưởng ba khu phát triển, tuy Tần Mục bất đắc dĩ, đương nhiên cũng có thỏa hiệp với ba người phụ trách. Nhưng mà đây chỉ là hóa giải mâu thuẫn mà thôi, Ngôn Thừa Binh sẽ không ngây thơ cho rằng Tần Mục ngu như vậy.

Bây giờ lại có trong thành phố chèn ép, dù trong nội tâm Ngôn Thừa Bình có khó chịu cũng chỉ có mình hắn nuốt, mà nuốt cũng không được biểu lộ bất mãn, ngược lại còn phải biểu hiện thái độ hợp tác thân mật với Phổ Thượng, như vậy sẽ thỏa mãn ánh mắt của thị ủy, để tránh thành phố sau đó tìm hắn tính sổ.

Cho nên Ngôn Thừa Bình theo ý của cấp trên, sau đó hắn cẩn thận chú ý, đã biết rõ ảnh hưởng thời gian trước đã tiêu trừ. Mà đúng lúc này Quốc chủ tịch đi thị sát, Tần Mục lại té xỉu, tâm thần Ngôn Thừa Bình cũng bắt đầu động. Tần Mục té xỉu, đắc tội là ai, đó là nhân vật quyền hành trong thành phố, cho dù Tần Mục muốn động, Phương Chấn Bang cho dù muốn trọng dụng Tần Mục cũng sẽ phải chịu lực cản lớn. Tuy cuối cùng quyền hành trong tay của Phương Chấn Bang, nhưng là người nào cũng đứng thành hàng, có chủ tịch đang theo dõi, cũng không làm ra sóng gió gì cả. Nếu như lúc này chèn ép Tần Mục còn có thể nịnh nọt chủ tịch, Ngôn Thừa Bình hút thuốc mà tay run run.

Hắn suy tư một chút và cầm điện thoại lên, động tác ngừng lại cân nhắc cả buổi, lúc này mới chậm rãi đặt tay lên dãy số, ngược lại dùng giọng nói lấy lòng.

- Mễ cục trưởng ngài khỏe chứ, tôi là Hoàng Dương Ngôn Thừa Bình. Ha ha, gần đây có mấy trận mưa làm hệ thống thoát nước của khu Hoàng Dương chúng tôi có chút vấn đề. Hảo hảo, ngày mai tôi tới văn phòng bàn chuyện, thật sự là quá phiền toái ngài.

Cúp điện thoại, Ngôn Thừa Bình cười lạnh.

Một đêm mưa xuân trôi qua.

Hai người đã lâu không gặp, áp lực trong lòng cũng mượn rượu và yêu đương phát tiết ra ngoài. Tinh lực toàn thân Tần Mục vẫn thiêu đốt, Lưu Đan tận lực ôn nhu đón ý nói hùa với Tần Mục, hai người như keo như sơn, cả phòng nhiệt độ lại tăng lên.

Không có quá nhiều lời nói, chỉ có vuốt ve an ủi lẫn nhau mà thôi. Lưu Đan không có lại tận lực đi cầu khẩn Tần Mục cho nàng một đứa con, bởi vì đó là lựa chọn bất đắc dĩ. Hôm nay nàng đã là người cầm lái trong hệ thống buôn bán của Tần Mục, lại trải qua đại chiến tài chính, trong nội tâm không còn tâm tư lo được lo mất này, ngược lại trong lòng còn tràn ngập thỏa mãn.

Lưu Đan ôn nhu và tiếp đón hắn, làm cho tôn nghiêm nam nhân của Tần Mục đạt được thỏa mãn, hai người trằn trọc tới khi trời sắp sáng, bọn họ vẫn lâm vào yêu đương mê say.

- Tần Mục.

Lưu Đan cảm giác thân thể như nặng hơn, lại phi thường sung sướng, hai tay ôm lưng Tần Mục, lúc này gọi tên Tần Mục, nàng vô thức cảm thấy hạnh phúc ngập trong lòng, mái tóc rối bời giống như không phải thân thể của nàng.
Bình Luận (0)
Comment