Thanh Sắc Cấm Dụ

Chương 4

Tô Tấn giọng nói thánh thót du dương thuyết trình xong về trái đất, trong phòng học một mảnh yên tĩnh.

Loa phát thanh chi chi vài tiếng lại khôi phục yên lặng.

Sau đó đột nhiên bộc phát ra trận cười to kinh thiên động, tất cả mọi người trong phòng học buồn cười cười rộ lên.

Có nam sinh ồn ào chu miệng huýt sáo thật vang, còn có người cười đến không đỡ được, một bên ôm bụng một bên liều mạng đập bàn.

Hàn Tả Tả cứng người ngồi trên chỗ ngồi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, môi mím chặt, cặp mắt mèo đằng đằng sát khí, sắc bén như đao.

Nguyên bản không khí nặng nề đã biến mất, phòng học giống như nổ tung, mọi người ríu rít bình luận xôn xao.

Hàn Tả Tả thắt lưng thẳng tắp, rất nhiều ánh mắt tò mò buồn cười như mũi nhọn đâm vào lưng, làm cho cô hận không thể lập tức bùng phát.

Lúc này, càng là lạnh nhạt không sao cả, người chờ xem kịch vui càng cảm thấy không thú vị, bằng không về sau sẽ không dứt ra được!

May mà không bao lâu liền đến giờ học, lão giáo sư bưng chén trà lắc lư đi vào phòng học, cau mày đẩy đẩy kính mắt, phỏng chừng đã ở buồn bực, mới vừa rồi đám sinh viên còn ủ rủ không có tinh thần sao chỉ trong một lát cả đám đều phấn chấn tinh thần hết rồi.

Hàn Tả Tả hoàn toàn nghe không thấy tiếng giáo sư đang nói cái gì, chịu đựng đến lúc tan học lập tức thu thập này nọ, ở dưới cái nhìn của mọi người vội vàng rời khỏi phòng học.

Mới ra cửa liền nhìn thấy Tô Tấn đứng trên hành lang, áo trắng phiêu phiêu, đang cầm một chậu thiết tuyến liên, tựa vào lan can chờ cô.

Hàn Tả Tả giận tím mặt, còn chưa kịp xông lên đi tìm hắn tính sổ, chợt nghe được âm thanh ồn ào của đám người vừa ra khỏi lớp ở sau lưng.

Trên hành lang tụ tập đầy người, Hàn Tả Tả mất mặt đến cực điểm, chạy cũng chạy không thoát.

Tô Tấn nhìn thấy Hàn Tả Tả ánh mắt sáng ngời, hoa cầm trong tay nhét vào trong lòng cô, không coi ai ra gì cười hỏi: “Tả Tả, buổi tối muốn ăn cái gì?”

Ăn em gái cậu! (o~o)

Hàn Tả Tả đã muốn tỉnh táo lại, nhìn lướt qua mọi người đang vây xem, âm u cười rộ lên: “Cậu là ai?”

Tô Tấn hơi hơi sửng sốt, không thể tin trừng mắt nhìn cô: “Cậu không biết? Cậu như thế nào có thể quên... Ngày đó chúng ta ở phía sau đài, ngắm hoa, đối thơ, bàn luận nhân sinh triết học, cỡ nào ‘tình chàng ý thiếp’! Tả Tả cậu có phải giận tớ không sớm một chút thổ lộ với cậu không?”

Hàn Tả Tả giận dữ ngược lại cười to, không mặn không nhạt nói: “Nga, người vừa mới ở trên loa phát thanh là cậu à!”

Tô Tấn vừa lòng nở nụ cười, hơi hơi nâng lên cằm, trong ánh mắt mang theo chút kiêu căng không ai bì nổi.

”Ân, là tớ. Tớ biết cậu không thể tin được tớ sẽ coi trọng cậu, nhưng cậu cũng không cần phải cảm động... Hoa này tặng cho cậu, đi thôi, đi ăn cơm!” (ô hô anh này tự tin ghê)

Hành lang nhét đầy người chật như nêm cối, Hàn Tả Tả mắt lạnh nhìn Tô Tấn, đột nhiên trừng mắt nhìn, xì một tiếng cười rộ lên: “Ai nha tớ không cùng cậu chơi nữa, tớ đóng kịch không nổi nữa rồi! Tô Tấn, cho dù cùng bạn trai cậu giận dỗi, cậu cũng đừng dùng phương thức này chọc giận hắn ta ah, hơn nữa cậu kéo tớ diễn như vậy vừa nhìn hắn cũng sẽ không tin tưởng rồi, hắn cũng không phải không biết cậu là chị em tốt của tớ nha!”

Mọi người trợn mắt há hốc mồm, bị diễn biến câu chuyện quay vòng đến chóng mặt rồi.

Tô Tấn lại không phản ứng kịp, không hiểu ra sao nhìn Hàn Tả Tả ý cười dạt dào đầy mặt.

Hàn Tả Tả không chút để ý vuốt vuốt đóa hoa: “Còn tặng cả hoa giả nữa... Tốt lắm, vợ chồng son đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, hai người các cậu cũng không phải lần đầu tiên giận dỗi, quay về nháo với hắn ta là được rồi, ngoan a!”

Hàn Tả Tả ý cười kéo dài khắp khuôn mặt, giống như chị em tốt vỗ vỗ Tô Tấn đang hóa ngốc, ôm chậu hoa to thản nhiên rời đi.

Hàn Tả Tả mới vừa ra khỏi khu dạy học không lâu, sắc mặt liền trầm xuống dưới, đi ngang qua thùng rác tiện tay ném chậu hoa vào trong, đột nhiên nghĩ lại, vẫn là quyết định đi xa một chút rồi ném.

Ký túc xá không muốn trở về, trở về khẳng định sẽ bị một đám nữ nhân nhiều chuyện.

Hàn Tả Tả lười biếng ra khỏi cổng trường, kêu xe taxi đi tìm Tang Đồng.

Thiết tuyến liên được làm từ loại nhựa thấp kém, được khéo léo tạo dáng xinh đẹp, ở trong xe taxi chọt chọt mấy cái, Hàn Tả Tả thiếu chút nữa bạo phát.

Tức giận xuống xe, Tang Đồng đội mũ lưỡi trai lén lút nép vào vách tường, vừa thấy Hàn Tả Tả liền liều mạng ngoắc.

”Làm ngôi sao chính là khác người ah, ăn mặc kiểu này, thật giống như đại ca hắc đạo!”

Tang Đồng không để ý tới cười nhạo của cô, đưa tay nghịch nghịch hoa hỏi: “Hoa này từ đâu ra?”

Hàn Tả Tả vừa nghĩ đến liền lửa giận đầy mình, thở dài nói: “Đừng nói nữa, thật không hay ho gì!”

Tang Đồng không thuận theo đeo bám, bộ dáng vô cùng bà tám nhìn chằm chằm cô: “Nói, có đối tượng rồi phải không?”

Hàn Tả Tả tiện tay đem hoa quăng cho Tang Đồng, bước nhanh hai bước nói: “Cậu đếm cánh hoa đi, số lẻ là có, số chẵn là không!”

Tang Đồng luống cuống tay chân tiếp được, thiếu chút nữa bị lá cây bằng nhựa rẻ tiền quẹt trúng hủy dung.

”Tớ sai lầm rồi, này nhất định là kẻ thù cậu đưa!” Tang Đồng sờ sờ gương mặt đau đớn, nhe răng nói, “Đay là hung khí mà!”

Hàn Tả Tả nhàn nhã đi phía trước: “Tìm cái thùng rác ném đi... Cậu hôm nay sao có thời gian rãnh vậy?”

Tang Đồng đi nhanh hai bước đuổi theo cô: “Chị Hannah cho tớ thả lỏng một ngày muốn tớ điều chỉnh lại tâm trạng, ngày mai tớ sẽ bắt đầu ghi âm!”

Hàn Tả Tả cũng vì cô cao hứng, kinh hỉ nói: “Nhanh như vậy? Xem ra không bao lâu có thể ra album rồi nha!”

Tang Đồng cười rộ lên: “Ra album thì phải chờ một thời gian nữa... Lần này là hát ca khúc chủ đề cho một bộ phim truyền hình! Tả Tả, tớ nói thật, cậu cũng đi đi, hai chúng ta cùng một chỗ, khẳng định đánh khắp thiên hạ không địch thủ. Đến lúc đó, tớ âm động cửu châu, cậu ngực bá thiên hạ!” (ý nói chị Đồng hát hay ko ai bằng, còn chị Tả ngực bự cũng ko ai bằng nốt) (~.~)

Hàn Tả Tả tức giận đến đạp cô một cước, lắc lắc đầu, không chút hứng thú độn nói: “Không đi, giống như cậu ra cửa còn giả trang y như kẻ trộm hử? Không có ý nghĩa!”

Tang Đồng phiền muộn thở dài: “Tớ một mình ở trong giới này không quen biết ai, bị bắt nạt cũng không có người kể khổ...”

Hàn Tả Tả mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái: “Đừng làm bộ đáng thương, đối với tớ vô dụng, tớ không gần nữ sắc!”

Tang Đồng có điểm nóng nảy.

Hàn Tả Tả bất đắc dĩ nói: “Tớ thực không thích hợp làm việc này... Có lẽ chờ tớ tốt nghiệp, không tìm được công việc nào phù hợp, sẽ đến tìm cậu nương tựa, tớ làm trợ lý cho cậu, cậu phải đưa tiền lương nhiều một chút đó nha!”

Tang Đồng nở nụ cười: “Trợ lý làm sao được chứ, cậu thông minh như vậy, lúc trước nếu không có cậu tớ cũng sẽ không ký hợp đồng trở thành nghệ sĩ... Cậu làm người đại diện cho tớ đi, có cậu giúp tớ, tớ nhất định có thể nổi tiếng!”

Hàn Tả Tả còn thật sự nghĩ nghĩ, lắc đầu ghét bỏ cự tuyệt: “Không cần, người đại diện giống như dẫn mối... Quên đi, không nói cái này nữa, tớ đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cái gì đi!”

Tang Đồng hiện tại đã là nhân viên của Mia, đương nhiên có chút tiền lương, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng khao một chầu vẫn là dư dã.

Hàn Tả Tả không chút khách khí đi đến nhà hàng nổi tiếng nhất T thị, một hơi gọi vô số món ăn.

Đồ ăn còn chưa bưng lên, Hàn Tả Tả nhàm chán uống đồ uống, tùy ý nhìn thoáng qua, cư nhiên nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

Lang Hi chắc là vừa mới cùng người ta ăn cơm xong, từ trong phòng ăn đi ra, quay người lại liền cùng Hàn Tả Tả mặt đối mặt.

Nguyên Đán đêm đó Lang Hi nói một câu an ủi làm cho Hàn Tả Tả tâm sinh cảm kích, nhìn thấy hắn tự nhiên liền hướng hắn vẫy vẫy tay.

Lang Hi tính tình lãnh đạm, lại không thích nói chuyện, Hàn Tả Tả bất quá cũng là lễ phép chào hỏi qua hắn mà thôi, vốn tưởng rằng hắn nhiều nhất chỉ gật đầu một cái, không ngờ đến Lang Hi cư nhiên thẳng hướng phía bên này đi tới.

Tang Đồng tò mò quay sang: “Ai vậy ah?”

Người Hàn Tả Tả quen biết trên cơ bản cô đều nhận thức, đột nhiên thấy một người đàn ông xa lạ dáng người cao ngất mặt lạnh lùng hướng nơi này đi tới, không khỏi thuận miệng hỏi: “Người đàn ông của cậu?”

Hàn Tả Tả thiếu chút nữa trượt tay, quăng cái ly về phía Tang Đồng.

Tang Đồng càng thêm hứng thú đánh giá người đàn ông mặt lạnh nghiêm nghị kia, ái muội hướng Hàn Tả Tả nháy mắt.

Hàn Tả Tả rất muốn đập cho cô một phát, vừa rồi câu “Người đàn ông của cậu” kia kêu lớn tiếng như vậy, ánh mắt Lang Hi đều thay đổi.

Hàn Tả Tả ai thán chính mình vận may không tốt, ở trường học dọa người còn chưa đủ, ra khỏi trường lại không có mặt mũi gặp người.

Tang Đồng còn muốn trêu ghẹo hai câu, Hàn Tả Tả ánh mắt như đao làm cho cô ngoan ngoãn ngậm miệng.

Hàn Tả Tả làm ra vẻ bình tĩnh buông cái ly trong tay, đứng lên cung kính khách khí nói: “Chú Tư xin chào!”

Lang Hi đáy mắt luôn bình tĩnh vô ba lúc này dường như nổi lên từng gợn sóng nhỏ li ti, nhìn kỹ lại, vẫn như cũ lạnh nhạt vô ba như ngày thường.

Lang Hi thản nhiên nhìn thoáng qua Tang Đồng, Tang Đồng lập tức khép lại cái miệng bởi vì kinh ngạc mà mở lớn, lễ phép cười đứng lên: “ Chú Tư xin chào, cháu là bạn của Tả Tả!”

Lang Hi gật gật đầu, tầm mắt lại chuyển qua trên người Hàn Tả Tả.

Bản thân Hàn Tả Tả cũng cảm thấy quái lạ, rõ ràng Lang Hi vẫn là mặt than, ánh mắt cũng không có gì biến hóa, cô sao lại hiểu được ý tứ của hắn chứ.

Hàn Tả Tả tự giác trả lời: “Cháu cùng bạn bè đã lâu không gặp, đi đến đây ăn cơm, buổi tối còn phải trở về trường học, sẽ không trở lại nhà!”

Lang Hi trầm mặc nhìn cô, dường như đang trầm ngâm, một lát sau gật gật đầu, ý bảo các cô cứ tự nhiên, liền xoay người rời khỏi.

Lang Hi vừa đi, Tang Đồng khoa trương thở ra, vỗ vỗ ngực nói: “Giống như máy lạnh siêu bự, gió lạnh thổi thật mạnh mẽ nha... Cậu khi nào thì có một người chú trẻ tuổi như vậy, lại còn câm điếc? Tớ còn tưởng rằng anh ta là người tặng hoa cho cậu nữa kìa...”

Hàn Tả Tả cũng biết áp lực đã giảm, tức giận trừng mắt nhìn cô liếc mắt một cái: “Cậu còn nói! Anh ta là em trai thứ tư của Chu Minh Nghĩa, vừa mới về nhà, không hay nói chuyện mà thôi, cái khác tớ cũng không rõ lắm.”

Tang Đồng nghe vậy bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tớ nói mà, nhìn thật đúng là tuổi trẻ, bộ dạng cũng không sai... Cư nhiên có cháu gái lớn như cậu vậy, thật là nhìn không ra nha, hai ngươi đứng cùng nhau trông rất xứng đôi!” o~o

”Nói bậy bạ gì đó!” Hàn Tả Tả nhíu mày, “Anh ta là chú tư của tớ!”

Tang Đồng không sao cả nhún vai: “Lại không có quan hệ huyết thống, có cái gì quan trọng đâu...”

Hàn Tả Tả đối với Tang Đồng hoàn toàn bó tay rồi, vừa vặn đồ ăn được bưng lên, liền không hề quan tâm cô ấy nữa, chăm chú ăn cơm.

Cơm nước xong, Tang Đồng tự động tự giác đi tính tiền, lát sau cao hứng phấn chấn chạy về.

”Tả Tả, vị Chú Tư này của cậu thực sự là vô cùng tốt bụng nha!” Tang Đồng kéo cánh tay Hàn Tả Tả, “Anh ta thế nhưng lại giúp chúng ta thanh toán.”

Hàn Tả Tả nhíu nhíu mày, trong lòng có chút ngượng ngùng.

Cô từ nhỏ đã quen sinh hoạt một mình, sợ nhất thiếu nợ người khác. Hiện tại tuy rằng dọn vào Chu gia ở, Lang Hi bất quá cũng chỉ là tứ thúc trên danh nghĩa mà thôi, tự dưng khi không lại nợ hắn một bữa cơm, Hàn Tả Tả trong lòng có chút không được tự nhiên nói không nên lời.

Cùng Tang Đồng tâm sự hồi lâu, thẳng đến khi ký túc xá sắp đóng cửa, Hàn Tả Tả mới trở về.

Nghiêm mặt lạnh lùng đuổi hết đám bạn cùng phòng nhiều chuyện, Hàn Tả Tả tắm rửa xong lăn lên giường, cuối cùng cũng có chút thời gian thanh tịnh.

Hôm nay làm cho Tô Tấn bị bẽ mặt trước đông người, chắc là hắn cũng nên biết khó mà lui đi!

Hàn Tả Tả không tiếng động thở dài, chỉ hy vọng chuyện khôi hài lần này sớm một chút chấm dứt.

Không nghĩ tới chuyện này lại không lắng xuống.

Ngày hôm sau Hàn Tả Tả xuống lầu ăn cơm, cửa lớn ký túc xá treo hai bức thư pháp đỏ tươi, chữ to ánh vàng rực rỡ thiếu chút nữa chọt mù hai mắt Hàn Tả Tả.

”Hàn Tả Tả, tớ nguyện làm cây bông gòn bên người cậu, bảo vệ bông hoa xinh đẹp là cậu!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thế giới nội tâm của tứ thúc: Tang Đồng: “Người đàn ông của cậu?” Hàn Tả Tả: “...” Tứ thúc bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Còn có thể làm người đàn ông của cô ấy!”

PS: câu biểu ngữ thổ lộ cuối cùng, ý tứ là “Tớ là cây đại thụ cao ngất, tớ nguyện ý để cậu trở thành cây bông gòn sinh trưởng bên người tớ, sóng vai mà đứng, dựa vào lẫn nhau...”
Bình Luận (0)
Comment