Thanh Sơn

Chương 43

Edit ++beta: Mẫu Đơn Sắc

***

Chưa đến sáu giờ sáng Lục Thanh Nhai đã tỉnh lại, có lẽ tối hôm qua uống nước ít nên khát tỉnh lại, cũng có lẽ là bị tiếng nói rất nhỏ từ cánh cửa truyền đến đánh thức.

Rèm cửa màu sáng của căn phòng không thay đổi, sáu giờ ánh sáng mờ mờ của bầu trời xuyên qua.

Anh giơ tay lên sờ, bên cạnh giường không có ai cả.

Đứng dậy kêu lên “Lâm Mị”, nghe thấy tiếng nói nhỏ trong phòng khách bỗng dừng lại.

Anh đẩy cửa ra, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Lâm Mị đã cúp điện thoại, quay đầu nhìn anh cười thản nhiên: “Đánh thức anh dậy sao?”

“Điện thoại của ai mà sớm vậy.”

“Chuyện công việc…” Lâm Mị hơi trầm ngâm, buông điện thoại xuống trước mặt anh, vươn hai cánh tay ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn: “… Kế hoạch có thay đổi, có thể buổi chiều em phải đi rồi.”

“Gấp như vậy sao?”

“Ừm… bắt buộc phải quay về xử lý.”

“Em nói buổi trưa sẽ dùng bữa với đàn em nhà báo họ Chu đó, còn ăn nữa không?”

Lâm Mị lắc đầu: “Lần sau đi.”

“Vẫn còn sớm, em đi ngủ thêm lát đi, anh sẽ đặt vé máy bay cho em.”

Một lúc lâu sau, Lâm Mị “Ừm” một tiếng, nhưng vẫn ôm anh bất động.

Lục Thanh Nhai đẩy cánh tay cô: “Đi ngủ.”

Anh đi vệ sinh rửa mặt, đặt vé máy bay giúp Lâm Mị, sau đó trở về phòng ngủ.

Lâm Mị không ngủ, ánh sáng của điện thoại chiếu vào khuôn mặt cô.

“Đừng chơi điện thoại nữa, ngủ một lúc đi.”

Lục Thanh Nhai đưa tay muốn cướp điện thoại của cô, nhưng cô lại khóa màn hình nhét dưới gối, xoay người lại nhìn anh: “Sáng quá, em không ngủ được.”

“Nhích vào bên trong, để anh đổi vị trí với em.”

Giường lún xuống một chút, Lục Thanh Nhai nằm bên ngoài, nghiêng người ôm lấy cô, che ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào giúp cô: “Ngủ được không?”

Lâm Mị “Ừm” một tiếng, đầu vùi trước ngực anh, tay không ngoan ngoãn kéo đai qu4n lót của anh rồi b4n ra.

“…” Lục Thanh Nhai nắm lấy tay cô, thân thể dính về phía trước: “Quậy cái gì vậy?”

Lâm Mị nhỏ giọng: “… Anh ngủ chưa?”

Lời này chẳng khác nào là lời mời uyển chuyển, Lục Thanh Nhai cười cười, buông cổ tay cô ra, hạ giọng nói: “Muốn sao? Em móc ra giúp anh đi…”

Buổi sáng thu dọn hành lý, buổi trưa ăn cơm, rồi Lục Thanh Nhai đưa Lâm Mị ra sân bay.

Hai người họ ngồi ở hàng ghế sau, dọc theo đường đi Lâm Mị cầm điện thoại không rời tay, tin nhắn nhảy hết từ tin này đến tin khác, khiến sắc mặt cô càng thêm nặng nề.

“Nghiêm trọng lắm sao?”

Lâm Mị không yên lòng “Ừm” một tiếng, ngón tay tiếp tục bấm nhanh trả lời tin nhắn.

Lục Thanh Nhai thăm dò cô: “Có việc gì anh có thể giúp cứ việc mở miệng, anh có quen mấy người ở thành phố Giang Phổ, ít nhiều cũng có cách.”

Lúc này Lâm Mị mới dừng lại, dứt khoát tắt âm thanh tin nhắn và chế độ rung, cất điện thoại vào trong túi, nắm lấy tay anh, cười cười với anh: “Không sao, em trở về sẽ giải quyết nhanh thôi.”

Trước cổng an ninh sân bay, Lâm Mị tìm thẻ lên máy bay và chứng minh thư từ trong túi xách ra cầm trong tay, hỏi Lục Thanh Nhai: “Qua năm mới anh có về không?”

“Về, đã nói với ông già rồi.” Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn cô: “… Cũng muốn tìm cơ hội gặp ba mẹ em. Chuyện này sớm muộn cũng phải giải quyết, không thể kéo dài thêm được nữa.”

Im lặng một lúc, Lâm Mị nhìn về phía đội ngũ đang xếp hàng: “… Được rồi, vậy em đi trước đây.”

Lục Thanh Nhai tiến lên một bước đưa cô vào lòng, có rất nhiều lời không nỡ, cân nhắc lại châm chước, chỉ nói: “Không sao, mọi chuyện đã có anh.”



Ngày đầu tiên của năm mới, một ngày mưa và tuyết, thành phố Giang Phổ bị tắc nghẽn.

Tin nhắn vẫn nhảy lên từng tin một, Lâm Mị cũng trả lời một cách vô tâm, rồi thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn chút.

“Thưa cô, tôi muốn lái xe nhanh, nhưng cô xem tình hình đường đi đi.”

Lâm Mị thở dài, hạ cửa sổ xe xuống, gió lạnh thổi vào, thổi tan hơi nóng ngột ngạt trong xe.

Đến trước cửa nhà, Lâm Mị đứng một lúc, mới lấy chìa khóa trong túi ra mở cửa.

Trong nháy mắt cửa mở ra, bên trong truyền đến âm thanh kịch liệt của Lô Xảo Xuân: “Con còn biết trở về à!”

Trong phòng khách, Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang ngồi ở phía cửa, Lâm Ngôn Cẩn ngồi ở bên kia, chắp tay sau lưng giống như bị trừng phạt vì phạm sai lầm.

Lâm Mị cúi đầu, thay giày.

Hai người trong phòng khách thấy cô vẫn bình tĩnh, lập tức tức giận, Lô Xảo Xuân đứng phắt dậy: “Có phải con trở về từ chỗ tên khốn kiếp ở thành phố Hồ Đồng đó không?”

Năm mới, cả gia đình đều thức dậy sớm để dọn dẹp.

Lô Xảo Xuân phát hiện “thỏa thuận” mà cậu nhóc ký với Lục Thanh Nhai trong tủ sách của Lâm Ngôn Cẩn, vừa nhìn dòng đầu tiên ghi rõ “Bên A: Lục Thanh Nhai”, chợt cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Bà ấy thật sự không ngờ, đã nhiều năm như vậy, Lâm Mị vẫn còn vướng víu với người đó, hơn nữa còn giấu bọn họ thời gian dài như vậy, còn “xúi giục” cả cháu ngoại của bà ấy.

Lâm Mị bước đến gần, đứng ở giữa tiền sảnh và phòng khách, nhìn Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang, bình tĩnh nói: “Ba, mẹ, chính là như vậy, con hòa hợp với Lục Thanh Nhai rồi.”

Vừa dứt lời, Lô Xảo Xuân nhấc điều khiển từ xa trên bàn trà lên ném về phía cô, đánh vào người cô, “bốp” một cái rơi xuống đất, pin rơi ra ngoài.

Lâm Ngôn Cẩn ngoan ngoãn ngồi trên sô pha sợ tới mức rụt vai lại.

Lâm Mị nhìn về phía Lâm Ngôn Cẩn: “Ngôn Cẩn, xe của chú Mạc ở dưới lầu, hôm nay con đến nhà chú ấy ở một đêm, được không?”

Lâm Ngôn Cẩn nhìn ông bà ngoại, lại nhìn Lâm Mị, muốn nói lại thôi.

“Mau đi đi, chú Mạc đang đợi con đó.”

Lâm Ngôn Cẩn trở về phòng mình, thu dọn cặp sách rất nhanh, đến bên cạnh Lâm Mị, nghẹn ngào nói: “Ông ngoại, bà ngoại… các người đừng cãi nhau nữa.”

Lâm Mị sờ sờ đầu cậu nhóc: “Đi đi, không sao.”

Lâm Ngôn Cẩn đi ra cửa, đóng cửa lại, tai dính lên cửa cẩn thận nghe, cách cánh cửa nặng nề, tiếng nói không rõ ràng lắm, nhưng có thể nghe ra là đang cãi nhau, ông bà ngoại đều phát giận rất lớn.

Trước khi ra khỏi tòa chung cư, Lâm Ngôn Cẩn lau khô nước mắt.

Mạc Nhất Tiếu dừng xe ở cửa, bật đèn xe nhấp nháy.

Cậu nhóc bước trên tầng tuyết mỏng đi đến bên cạnh xe, kéo mở cửa xe ra.

Đinh Vi ngồi ở hàng ghế sau, lo lắng đưa tay ra kéo cậu nhóc lên xe, phủi phủi áo bông tuyết giúp cậu nhóc, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

Lâm Ngôn Cẩn nghẹn nước mắt: “Ông bà ngoại đã biết chuyện của mẹ cháu với đội trưởng Lục…”

Đinh Vi ngây ra, quay đầu trao đổi ánh mắt với Mạc Nhất Tiếu.

Định Vi nhẹ giọng an ủi: “Không sao, những chuyện này người lớn bọn họ sẽ biết giải quyết… đêm nay chúng ta ăn lẩu được chứ? Tiểu Vũ luôn cằn nhằn nói sao dạo này anh Ngôn Cẩn không đến chơi đó…”

Lâm Ngôn Cẩn gật đầu, dùng sức xoa xoa ngón tay của mình, dường như không làm như vậy thì cậu nhóc sẽ khóc.

Xe khởi động, chạy từ từ trong gió tuyết.

Trong một mảng yên tĩnh, điện thoại trong cặp sách của Lâm Ngôn Cẩn vang lên.

Cậu nhóc tay chân luống cuống lấy điện thoại ra xem, là Lục Thanh Nhai gọi đến.

Lục Thanh Nhai: “Nhóc mắt kính, chú hỏi nhóc một chuyện…”



Cãi vã, giải thích, biện minh…

Trôi qua hai tiếng đồng hồ, nhưng vẫn chưa đạt được bất kỳ nhận thức chung nào.

Có lẽ là không ngủ ngon, nên đầu óc Lâm Mị đau nhức, cuống họng cũng khô khan.

“Mẹ… chúng ta ăn trước đi, ăn xong lại nói chuyện có được không?”

L0ng nguc của Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang phập phồng kịch liệt, đều không đáp lại.

Lâm Mị đi về phía phòng bếp, vo gạo nấu cơm, sau đó mở tủ lạnh lấy ít rau quả tươi mới, dự định làm mấy món ăn đơn giản.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Lô Xảo Xuân đi đến cửa phòng bếp.

“Lâm Mị, thái độ của mẹ và ba con chính là như vậy, con xem rồi làm đi. Nếu con muốn ở bên cạnh tên khốn kiếp đó, trừ khi mẹ và ba con chết đi.”

Nước lạnh rét thấu xương, tay lạnh cóng đỏ bừng rất nhanh.

“Mẹ…”

“Cậu ta nịnh nọt khéo đó, đứa trẻ đã lớn như vậy, quay về chiếm tiện nghi à, trên đời này có chuyện tốt như vậy sao? Bọn ta không phản đối con yêu đương, nhưng con không thể giày vò nỗi khổ nhiều năm của mẹ và ba con được.”

Lô Xảo Xuân đứng một lúc rồi rời đi.

Lâm Mị khóa vòi nước lại, ngửa đầu, dùng sức hít mũi.

Ăn xong cơm tối, Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang trở về phòng ngủ, đóng chặt cửa phòng, rõ ràng lập trường đã định, sẽ không tốn nhiều nước bọt với cô nữa.

Lâm Mị mở cửa sổ ra, gió lạnh thổi đến khiến đầu óc cô tỉnh táo được một chút.

Cô nghĩ đến rất khó, nhưng không ngờ lại khó đến vậy.

Bước tiếp theo chắc chắn ba mẹ sẽ bảo cô chuyển ra ngoài, chiến tranh lạnh ép cô phải đưa ra lựa chọn. Cô tin chắc chắn bọn họ sẽ làm như vậy.

Người sống đến nay, đều là dựa vào sự dũng cảm.

Khoảng thời gian hòa hợp với Lục Thanh Nhai, cô cảm thấy phần thiếu thốn trong cuộc sống đã được lấp đầy, lúc một thân một mình, cũng không còn nghe thấy tiếng gió trống rỗng nơi l0ng nguc nữa.

Cô không muốn trải qua cảm giác lạnh nơi cánh đồng tuyết đó nữa.

Không biết ngồi đấy đã bao lâu, điện thoại bỗng nhiên rung lên.

Bị che ánh sáng, kêu “vù vù” ở trên giường.

Là Lục Thanh Nhai gọi đến.

Cô bắt máy, đang chuẩn bị khống chế cảm xúc, đã nghe thấy câu chất vấn kiên quyết không tha: “Xuống đây.”

Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh thổi từng bông tuyết vờn quanh, ướt lạnh, như mọc ra gai nhọn đâm vào trong cổ.

Lâm Mị che kín quần áo, nhanh chóng bước về phía trước.

Đi không được bao xa, bỗng nhiên bước chân dừng lại.

Dưới ánh đèn đường phía trước, tuyết mịn lờ mờ dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, một bóng dáng rất dài chiếu trên nền xi măng trơn ướt.

Lâm Mị khựng lại, rồi nhanh chóng chạy qua đó.

Khí nhiệt như lướt nhẹ trên tóc, gò má chạm mạnh vào l0ng nguc cứng rắn, vừa đến trước mặt, cô đã bị anh túm vào trong lòng.

Một tay Lâm Mị tranh thủ chụp lấy tay của anh, tay khác vỗ bông tuyết trên vai anh: “Anh có lạnh không?”

Anh đến từ thành phố Hồ Đồng, không mặc áo dày, chỉ một chiếc jacket, lại đứng lâu nơi đầu ngọn gió như vậy.

Hàm răng Lục Thanh Nhai run lên, mở miệng, phà ra từng ngụm khí trắng: “Sao em không nói cho anh?”

Sương mù bay khắp nơi trước mắt, Lâm Mị thổi lên bàn tay lạnh đông cứng của anh, muốn sưởi ấm cho anh: “Ai nói cho anh vậy? Mạc Nhất Tiếu sao?”

“Nhóc mắt kính. Lúc em đi anh đã cảm thấy không đúng, cuối cùng không yên tâm nên đã gọi điện thoại cho nó… Sao em lại không nói cho anh?”

Gấp gáp xin nghỉ phép, may mà lãnh đạo từ bi, ra lệnh tám giờ tối mai anh phải quay trở lại đội.

“Em muốn trở về thăm dò tình hình trước, nếu như…”

“Chẳng phải đã nói rồi sao, có chuyện chúng ta cùng gánh. Đây là lỗi của anh, không phải lỗi của em, không có chuyện để em gánh thay cho anh.”

Đã đến lúc này rồi, miệng anh còn bày binh bố trận.

Nhưng không hiểu tại sao Lâm Mị lại nở nụ cười, túm anh về phía ngược gió: “Anh ăn chưa?”

“Lâm Mị…” Lục Thanh Nhai bất động, bắt được tay của cô, nghiêm túc nói: “Dẫn anh lên đó gặp ba mẹ em đi.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment