Thanh Sơn

Chương 7

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

Lâm Mị ngước mắt lên nhìn anh.

Trên đường đi tới, cô đã có rất nhiều suy nghĩ đan xen vào nhau, quyết định ban đầu không có thay đổi, nhưng trừ cái đó ra, không có tức giận vô nghĩa, thật sự là không cần thiết.

Đối với cô, khoảng thời gian khó khăn và đau khổ nhất đã qua đi, xa đến mức cô không còn có thể than vãn.

Lâm Mị nhẹ giọng nói: “Tôi muốn nói lời xin lỗi với anh. Khi đó tôi không phải cố ý nói lời tiếp lời như vậy.”

Im lặng trong giây lát.

Lục Thanh Nhai vẻ mặt rất nhạt, “Em cho rằng tôi là vì lời nói của em nên mới tham gia quân ngũ?”

Lâm Mị dừng lại, trên mặt dần dần hiện ra vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.

Lục Thanh Nhai ngẩng đầu nhìn cô, “Em xin lỗi tôi để lương tâm tốt hơn sao? Ok, tôi chấp nhận.”

Lâm Mị bật đứng lên.

Cô nhìn anh, môi run run, hai mắt đỏ bừng, lửa giận tràn ngập trong lòng, cổ họng nghẹn lại: “… Lục Thanh Nhai, anh lúc nào cũng tự cho mình là đúng…”

Cô nuốt lại hai chữ cuối cùng, cầm lấy túi xách đặt trên giường, xoay người bước ra ngoài.

Th4m duệ nói chuyện điện thoại xong quay lại, tình cờ đụng phải Lâm Mị đang đi nhanh trên hành lang, chữ “Lâm” còn không kịp thốt lên, liếc nhìn thấy khuôn mặt của cô, bèn nhất thời sửng sốt.

Lâm Mị lướt qua anh ta, “cộp cộp” hướng về phía lối đi an toàn.

Th4m duệ kinh ngạc, nhưng không tiện đuổi theo. Trở lại phòng bệnh thì thấy Lục Thanh Nhai ngồi ủ rũ cúi đầu, sắc mặt không tốt lắm.

“Thẳng quỷ này, cậu nói cái gì mà chọc cho cô Lâm tức đến khóc luôn rồi hả?.”

Lục Thanh Nhai ngẩng đầu, “Khóc?”

“Ừ. Lão Lục, cái tính nóng nảy cờ hó của cậu có phải nên sửa đổi một chút hay không hả? Con gái người ta từ xa tới…”

Lục Thanh Nhai đột nhiên đứng dậy.

Th4m duệ từ phía sau nhắc nhở: “Cô ấy đi lối an toàn!”

Bên ngoài tòa nhà có một cây cổ thụ mấy năm tuổi, rất gần cửa sổ, bóng cây lay động trong đêm, ngăn cách tòa nhà với những nơi khác, xa xa tiếng ồn ào.

Lâm Mị đứng trước cửa sổ, rút khăn giấy trong túi xách, áp lên mặt, cố nén nước mắt, cố gắng để cảm xúc của mình trôi đi.

Những năm qua, lý do khiến cô ấy khóc, từ đầu đến cuối dường như chỉ có một mình Lục Thanh Nhai.

Thực ra, nó không cần thiết, thực sự không cần thiết. Lục Thanh Nhai là người như thế nào, không phải năm đó cô đã biết rồi sao?

Có tiếng bước chân dồn dập trong cầu thang.

Lâm Mị vội vàng lấy khăn giấy xuống, thu lại cảm xúc, men theo tiếng động mà ngẩng lên.

Lục Thanh Nhai đứng ở hơn nửa tầng trên, hai tay chống lên tay vịn, nghiêng người nhìn xuống dưới.

Khoảnh khắc Lâm Mị bắt gặp ánh mắt của anh, Lâm Mị thậm chí còn không biết, hóa ra có thể có rất nhiều cảm xúc dâng lên cùng một lúc như vậy, trong đó khó không có hận thù, cũng chưa hẳn là không có tình yêu.

Cô không dám chớp mắt, vì sợ rằng trong nháy mắt sương mù sẽ xuất hiện.

Góc nhìn của Lục Thanh Nhai tình cờ có thể thấy rõ ràng cảm xúc trên gương mặt cô.

Anh muốn lao tới ôm chầm lấy cô, nhưng anh chỉ là nắm chặt lấy ngón tay của mình, lý trí kềm chế xung động.

Khoảng thời gian 8 năm như một vực thẳm ngăn cách hai người, bên này là mình trong doanh trại đẫm máu, bên kia là Lâm Mị đã có gia đình và có con.

Đôi tay của anh, cầm lấy súng thép lạnh băng, bóp nghẹt cổ họng kẻ thù, vậy mà lúc này anh lại không thể đi ôm một người.

Cuối cùng, anh thở dài một hơi: “Lâm Mị, xin lỗi.”

Lời xin lỗi này chứa đựng rất nhiều nội dung, thậm chí còn có cả một chút tiếc nuối được thể hiện một cách vô thức.

Lâm Mị ngẩn ra.

Lục Thanh Nhai là người sẽ không nói xin lỗi, ít nhất trong trí nhớ của cô, anh chưa từng xin lỗi.

Làm gì sai, anh sẽ quanh co lòng vòng giày vò cô, trêu chọc cô hoặc nghĩ ra nhiều cách khác để xoay chuyển tình thế, nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình đã sai, chứ đừng nói đến việc nói “xin lỗi”.

Người này đã đi đến tột cùng của sự kiêu ngạo, đây cũng là điều khiến Lâm Mị trong quá khứ luôn cảm thấy vừa yêu vừa ghét.

“Giống như em nói, lời tiếp lời… đây không phải là chủ ý của tôi.” Anh mở hai chân bước xuống, “Cảm ơn em đã tới thăm tôi.” Đi tới vài bước, anh cúi đầu nhìn cô.

Lâm Mị co vai lại, cả người cô bị bao phủ bởi cái bóng anh đang rơi xuống.

Dường như bị số phận mở ra một trò đùa to lớn.

Cuối cùng cô cũng đợi được đến khi Lục Thanh Nhai chủ động cúi đầu, lúc này mọi chuyện đã không còn, khi đó cô đã vung kiếm chém gãy cổ tay, quyết tâm một mình giữ lại  ký ức ấm áp một đời, sau đó bước đi một mình nhiều năm về sau.

Trước mắt hiện lên một tia mơ hồ, cô dùng sức xoa mạnh, nắm chặt ngón trỏ nhiễm hơi nước, lẩm bẩm nói: “Tôi không tới tranh luận với anh. Chuyện này ngừng ở đây thôi!”

Lục Thanh Nhai khàn khàn giọng nói, “Được.”

Theo tính cách trước đây của anh, anh không hề sẵn sàng để hòa giải. Lời nói như nước đổ đi, liền dám thừa nhận hậu quả.

Hôm nay anh không có như vậy, có lẽ bởi vì những năm tháng lang bạt bên ngoài đã thay đổi anh một cách tinh tế, hoặc cho dù anh và cô đang ở trong hoàn cảnh nào, cũng không cách nào nhìn cô khóc trước mặt anh.

Lục Thanh Nhai cảm thấy cổ họng đắng ngắt, đưa tay sờ túi tìm điếu thuốc, ngậm trong miệng, anh đi tìm bật lửa, nhưng lần này lại không tìm thấy. Anh cáu kỉnh đặt điếu thuốc trên bệ cửa sổ, thuốc lá vương vãi, trong không khí có mùi khét lẹt.

Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là có lòng giết giặc nhưng lại vô lực.

Gió lay động lá cây ngoài cửa sổ xào xạc, bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến 9 năm trước, những ngày nắng nóng như giữa mùa hạ, khiến người ta dễ dàng nghĩ đến hai chữ “mãi mai”…

***

Lâm Mị gặp Lục Thanh Nhai lần đầu vào kỳ nghỉ hè cách đây 9 năm. Khi đó cô mới hai mươi tuổi, vừa tốt nghiệp cử nhân, đủ điều kiện xét tuyển sau đại học, tốt nghiệp xong quanh quẩn một vòng ở nhà không có việc gì làm, cô được một người bạn giới thiệu việc làm gia sư dạy tiếng Anh cho người khác.

Giang Phổ là một thành phố nhỏ bậc 18. Vào thời điểm đó, các cơ sở đào tạo tiếng Anh trong thành phố không hoàn hảo như bây giờ, trình độ của giáo viên cũng không bằng những sinh viên đại học tốt nghiệp tiếng Anh.

Lâm Mị đã từng làm du học sinh trao đổi ở Anh một năm, đồng thời cũng đã thực tập tại một cơ sở đào tạo tiếng Anh nổi tiếng trên cả nước, cho dù khẩu ngữ hay là trên lý thuyết, trình độ nói và viết của cô đều tương đối khá.

Chủ thuê là Lục Lương Trù, ông có một cậu con trai vừa tròn 18 tuổi vào đầu tháng 6. Vì kết quả thi vào đại học của cậu ấy không đạt yêu cầu, ông đã định đưa cậu ấy ra nước ngoài.

Đúng thời gian đã hẹn, Lâm Mị đến nhà họ Lục để trình báo.

Trước khi đi cô đã tìm hiểu sơ qua, biết rằng đất ở khu biệt thự này rất đắt đỏ, nhưng khi thực sự bước vào nhà, cô thấy rằng mình vẫn là đánh giá thấp – ngôi nhà được trang trí lộng lẫy, khắp nơi toát lên khí chất “nhà giàu”, nhưng không phải là loại “phung phí thấp kém” mà là trình độ thấp học đòi làm sang.

Lục Lương Trù đón cô vào phòng, đặt ly nước đá lên bàn cà phê, ý bảo cô ngồi xuống, lên lầu gọi người.

Lâm Mị cầm cốc nước quan sát xung quanh, vừa ngồi chưa được bao lâu thì nghe thấy tiếng đóng sập cửa từ trên lầu, tiếp theo là lời mắng mỏ của Lục Lương Trù: “… Thằng nhóc khốn, suốt ngày lêu lổng cà lơ phất phơ với đám bạn xấu, có thể cho bố mày bớt lo lắng cho mày không hả…?”

Lâm Mị nhịn không được nhìn lên, thấy một chàng trai cao lớn đang bước ra khỏi phòng trên lầu, đầu tóc rối bù, mặc chiếc áo phông xám, nhàu nhĩ.

Lục Lương Trù đá vào đầu gối anh ta, cơ thể anh ta hơi khom thấp xuống một chút, rồi lại đứng vững lần nữa. Anh ngáp một cái, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, bước lên cầu thang lên phòng khách ở lầu một, lười biếng dựa vào chiếc sofa bằng da thật.

Trên khuôn mặt trẻ trung đẹp trai kia hiện lên vẻ sốt ruột, anh ta liếc mắt nhìn Lâm Mị.

“Cô là gia sư mới hả? Nói 1, 2 câu tiếng Anh nghe chút chơi.”

Bị chất vấn thẳng thừng như vậy, thực lòng Lâm Mị không vui cho lắm, nhưng công việc này lương cao, sau 1 tháng làm việc là có thể để dành đủ tiền đi Đôn Hoàng chơi rồi, ngoại trừ học phí, cô không đòi tiền ở nhà, ăn uống, các khoản chi tiêu thỏa thích đều dựa vào bản thân kiếm được.

Lâm Mị dừng lại, trong chốc lát không nghĩ đến điều gì khác, bèn chọn thứ quen thuộc với mình, thì thầm: “The wheat fields have nothing to say to me. And that is sad. But you have hair that is the color of gold. Think how wonderful that will be when you have tamed me…”

(Cánh đồng lúa mì chẳng liên quan gì đến tôi cả, điều đó thật khó chịu. Tuy nhiên, bạn có mái tóc vàng. Nghĩ xem, nếu bạn thuần phục tôi thì tốt biết bao, “hoàng tử nhỏ” à)

(*)Editor: mị dở tiếng anh nha mấy nàng, tui cop nguyên xi cai raw á, đừng hỏi tui nó đúng hay sai hahaha.

Lâm Mị nói tiếng Anh là đứng nhất nhì trong ban. Cô thường được cho là có tính cách thực tế hơn, vì vậy đôi khi cô ấy cảm thấy nhàm chán. “English” là một trong những dự án chăm chỉ của cô ấy. Cô thường mang theo máy MP3 trong túi, ăn, chạy bộ để nghe các chương trình thời sự tiếng Anh … Cô có trí nhớ tốt và nhạy bén với ngôn ngữ, đó là tư chất trời cho của cô, ngoài nó ra còn là sự cố gắng vì nhiều người chê cười.

Anh giống như không nghe cho đến khi Lâm Mị dừng lại, chỉ có nhướng mi mắt, “Là sao?”

Lục Lương Trù xuống lầu vừa vặn một cuộc điện thoại đến, vừa tiếp điện thoại vừa nhìn thoáng qua dường như nói với đứa con trai xấu xa của ông cùng với cô gia sư mới đến, khuôn mặt nghiêm nghị, dạy bảo: “Bố không có dạy mày lễ phép sao? Bố đi ra ngoài một lát, cùng cố giáo Lâm học tập chăm chỉ cho tốt vào, trở về bố kiểm tra kết quả đấy.”

Ông đưa mắt nhìn về phía Lâm Mị, “Cô giáo Lâm, nếu Lục Thanh Nhai không nghe lời, cô cứ việc dạy bảo.”

Lục Lương Trù mở cửa bước đi, Lâm Mị lúng túng liếc nhìn Lục Thanh Nhai, nghĩ thầm anh ta lớn như vậy, cô có thể “dạy bảo” hả?

Cô cầm lấy cặp sách, lấy ra cuốn sách đã soạn bài, cứng rắn nói: “Lục … học luôn ở đây, hay là …”

Lục Thanh Nhai đứng dậy đi thẳng ra cửa.

Lâm Mịsửng sốt trong chốc lát, nhét sách giáo khoa vào cặp, vội vàng đi theo.

Sáng sớm đầu tháng bảy, mặt trời vừa ló dạng, thảm thực vật trong sân trước cửa tỏa ra hơi thở tươi mát. Có một chiếc mô tô cỡ lớn đậu trên bãi đậu xe trong sân, thân xe màu đỏ đen, nước sơn bóng loáng dưới nắng.

Lục Thanh Nhai nhảy qua ngồi lên.

“Bạn học Lục! Đợi đã!”

Lục Thanh Nhai chống chân trên mặt đất, quay đầu lại.

“Cậu không đi học à?”

Lục Thanh Nhai cười nhìn cô, “Cô có biết những gia sư trước bị đuổi vì lý do gì không?”

Lâm Mị không hé răng.

Lục Thanh Nhai quay mặt đi chỗ khác, vặn ga, động cơ gầm rú, ống xả phun ra một luồng khí xả, giọng nói của anh cũng lạc đi, “… nhiều chuyện.”

Khuôn mặt Lâm Mị nóng lên, ngược lại  quyết tâm liều mạng, nhìn chiếc xe muốn rời đi, bèn chạy tới, nắm lấy cánh tay của Lục Thanh Nhai, “Tôi lấy tiền của bố cậu, tôi phải có trách nhiệm với cậu.”

“Bố tôi cho cô bao nhiêu tiền, tôi cho cô gấp đôi.”

“Vấn đề không phải là tiền hay không…”

Lục Thanh Nhai nhíu mày, “Buông ra.”

Lâm Mị sửng sốt một chút, buông tay ra.

Mô-tô “grum” 1 tiếng, quay ra khỏi cổng, phóng đi.

Tuần sau, Lâm Mị vẫn đến đúng giờ, dù vẫn biết là vô ích, nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu, “Cậu không đi học sao?” Lục Thanh Nhai cũng vẫn như cũ đáp lại cô chính là một màn khói xe nồng nặc.

Học sinh không đến lớp nhưng cô gia sư phải cắm mặt vào bài vở, khi mọi người ra về, cô ngồi bệt dưới nền phòng khách, lật giở từng dòng sổ thông tin để chuẩn bị cho tiết học.

10h sáng nay, điện thoại di động của Lâm Mị vang lên, nhận được một cuộc gọi từ một số lạ, thế nhưng là giọng của Lục Thanh Nhai.

Lục Thanh Nhai không nói quá nhiều, anh báo một địa chỉ, nhờ cô đến giúp 1 chuyện.

Lâm Mị có chút không vui, thầm nghĩ “học sinh” này thực sự không hề khách khỉ chút nào.

Rồi hỏi: “Tại sao cậu lại nhờ tôi giúp?” Trọng âm rơi vào từ “Tôi”.

Đối phương nở nụ cười thản nhiên lười biếng nghe có chút đùa bỡn, “Bởi vì cô là cô giáo của tôi chứ sao.”

- -----oOo------
Bình Luận (0)
Comment