Ngày hôm đó, Trình Vân Thanh có lịch nghỉ. Khoa Y của trường đại học tổ chức một buổi tọa đàm lớn và mời Lưu chủ nhiệm tham gia. Tuy nhiên, vào buổi chiều, Lưu chủ nhiệm đột ngột phải tiến hành thêm một buổi giải phẫu, Trình Vân Thanh xem qua lịch trình, thấy tên mình thay thế chủ nhiệm đi tham dự toạ đàm.
Những buổi tọa đàm này thường rất đông, năm nào cũng có ít nhất 800 người tham gia. Ban đầu, cô nghĩ chỉ đến đây cho có mặt đầy đủ, nhưng sau khi đi rồi, Trình Vân Thanh phát hiện người chủ trì và chủ đề của buổi tọa đàm lại liên quan đến lĩnh vực nghiên cứu mà cô làm luận văn tốt nghiệp năm đó. Vì vậy, cô quyết định ngồi ở hàng ghế của hội trường, nghiêm túc lắng nghe suốt ba giờ.
Khi buổi tọa đàm kết thúc, mọi người cũng bắt đầu thu dọn bàn ghế và lần lượt đứng dậy ra ngoài.
Trình Vân Thanh vừa mới đứng lên liền cảm nhận có người đi tới gần. Theo phản xạ, cô quay đầu lại, khi nhìn rõ người đến, cô không khỏi hơi ngạc nhiên.
Đó là Triệu Trị Bình, người đã lâu không liên lạc với cô từ khi chia tay. Bề ngoài của anh ta không thay đổi nhiều, vẫn là dáng vẻ lịch lãm, không bao giờ tỏ ra quá nổi bật, nhưng luôn giữ được khí chất khác biệt trong đám đông.
Triệu Trị Bình xưa nay thích chọn những bộ đồ giản dị nhưng tinh tế, không hề ham mê hàng hiệu, không phải là vì không mua nổi, mà là vì anh cho rằng những thứ đó quá tầm thường. Tuy vậy, anh ta cũng không từ chối những món đồ giá trị lớn, như chiếc đồng hồ Patek Philippe đang đeo trên cổ tay kia.
Trình Vân Thanh không ngờ lại gặp Triệu Trị Bình ở đây, càng không nghĩ đến việc anh ta lại chủ động tiến đến chào hỏi.
Triệu Trị Bình cười hỏi:
“Trùng hợp vậy, em cũng đến nghe tọa đàm à?”
Rõ ràng là một câu hỏi xã giao, Trình Vân Thanh chỉ tùy ý gật đầu, nhưng lại nghe anh ta nói tiếp:
“Chúng ta lâu lắm không gặp rồi, buổi tối em có việc gì không? Cùng anh đi ăn một bữa nhé?”
“Không có việc gì” Trình Vân Thanh từ chối.
“Chỉ là không cần ăn cơm đâu.”
Trên mặt Triệu Trị Bình thoáng chốc lộ ra một chút bất ngờ, nhưng Trình Vân Thanh lại như không hề nhận ra.
Trong phòng, người đã dần dần đi hết, chỉ còn lại một vài người. Hôm nay là thứ Sáu, cô không lái xe mà đi tàu điện ngầm tới đây, sợ rằng giờ cao điểm sẽ rất đông đúc nên vội xách túi và chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước ra ngoài cô bỗng nhiên cảm thấy có ai đó kéo tay mình lại.
Trình Vân Thanh dừng lại, mắt rũ xuống nhìn bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, rồi lạnh lùng ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
Triệu Trị Bình hơi lúng túng, ánh mắt của Trình Vân Thanh khiến anh ta cảm thấy có chút xấu hổ nên theo phản xạ rút tay lại, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Sao vậy? Chuyện cũ rồi, em không còn để bụng chứ?”
Trình Vân Thanh nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc. Cô không phải không hiểu Triệu Trị Bình đang nói gì, chỉ là không hiểu tại sao anh ta lại có thái độ như vậy. Sau một chút im lặng, cô đáp: “Không có gì đâu, tôi chỉ cảm thấy, dù có đi ăn cơm, chúng ta cũng chẳng có gì để nói.”
Triệu Trị Bình cười khẽ: “Sao lại không có gì để nói? Dù không còn tình cảm, chúng ta vẫn có chút giao tình cũ, không phải sao? Em cũng có thể chia sẻ tình hình gần đây với anh. À, em… hiện tại đã có bạn trai chưa?”
Trình Vân Thanh không do dự, thẳng thắn lắc đầu: “Không có.”
Lúc cô phủ nhận, không hiểu sao, trong lòng Triệu Trị Bình lại có chút vui mừng.
Bây giờ, xung quanh vắng lặng chỉ còn lại hai người bọn họ. Anh ta cúi đầu, giọng điệu chân thành nói: “Thanh Thanh, thực ra anh luôn cảm thấy rất có lỗi với em. Chuyện đó là lỗi của anh, anh đã làm sai, đã làm tổn thương em. Vì vậy… anh muốn nói, sau này nếu em cần gì, cứ tìm anh giúp.”
Trình Vân Thanh hơi khó hiểu, nhưng vẫn bình tĩnh hỏi:
“Ví dụ như?”
Triệu Trị Bình hơi im lặng, nhưng sau đó lại khôi phục vẻ thảnh nhiên:
“Ví dụ như, nếu em thích kiểu người nào, anh có thể giới thiệu cho em.”
Trình Vân Thanh bình tĩnh nhìn anh ta, như thể thật sự đang suy nghĩ về tính khả thi của lời đề nghị. Một lát sau, khóe môi cô bỗng cong lên, cười nói: “Không cần đâu, chúng ta không thân tới mức đó.”
Nói xong, cô quay người và bước đi.
Nhìn theo bóng dáng của Trình Vân Thanh, Triệu Trị Bình đứng im tại chỗ. Anh ta thừa nhận, câu nói cuối cùng của mình, thật ra là cố ý trêu chọc. Anh ta muốn nhìn xem cô có phản ứng gì, muốn thấy cô tức giận, thậm chí là mắng anh ta, có lẽ điều đó sẽ chứng tỏ cô còn quan tâm, thậm chí là khó chịu với anh ta.
Nhưng cô không có, cô không quan tâm, không hề!
Triệu Trị Bình đắm chìm trong hồi ức, nhớ lại những ngày tháng họ yêu nhau, rồi cuối cùng lại chia tay. Phần lớn thời gian, cảm xúc của Trình Vân Thanh đều rất bình thản, không một chút xao động. Muốn làm cô vui hay chọc cho cô giận quả thật còn khó hơn việc hô mưa gọi gió. Cô quả thật rất thông minh, gia đình và học thức đều rất tốt, ra ngoài luôn khiến người khác nể phục, là mẫu hình lý tưởng của một người vợ. Nhưng có một điều không tốt là cô quá tẻ nhạt.
Vừa rồi, anh ta nghe thấy hai người đàn ông bên cạnh xì xầm nói về một mỹ nữ, không biết từ bệnh viện nào, anh ta liền ngẩng đầu lên và phát hiện đó chính là Trình Vân Thanh. Anh ta nhìn cô một lúc lâu.
Cô ngồi ở vị trí trung tâm, thỉnh thoảng cúi đầu viết gì đó trên laptop, sau đó lại nhìn lên bục giảng, nhíu mày suy tư. Cô rất nghiêm túc và trầm tĩnh, thần sắc yên tĩnh toát lên một vẻ thu hút đặc biệt. Nhìn từ xa, cô giống như một bức tranh thủy mặc mang hét hoài cổ.
Nhớ lại trước đây, khi anh và Trình Vân Thanh thân thiết, không phải chính cô ấy đã thu hút anh bởi khí chất lạnh lùng hiếm có sao? Anh luôn cảm thấy trên người cô ấy có một vẻ đẹp độc lập, giống như những nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp.
Nhưng cảm giác mới mẻ ấy chỉ thoáng qua trong chớp mắt, rất nhanh, anh ta lại bắt đầu cảm thấy không vừa lòng. Tính tình Trình Vân Thanh đúng là quá lạnh lùng.
Nam giới thường có h.am m.uốn chinh phục, anh ta cũng không phải là ngoại lệ. Anh ta lúc nào cũng muốn Trình Vân Thanh giống như những cô gái khác, cười với anh ta, khóc với anh ta, làm nũng với anh ta, lăn lộn dưới thân anh ta làm đủ mọi thứ. Nếu vậy, anh ta sẵn sàng đem tất cả những gì có được mà dâng lên cho cô. Nhưng Triệu Trị Bình lại thường xuyên cảm thấy thất bại.
Vừa rồi cô nói gì?
“Chúng ta không quen thân đến thế.”
Anh ta hừ nhẹ, lạnh lùng giẫm chân xuống mép ghế.
Trình Vân Thanh tiếp tục bước nhanh, khi đến ga tàu điện ngầm, đám đông đang chen lấn xô đẩy. Trên tàu, người đông đến mức không còn chỗ trống. Trình Vân Thanh đứng ở vị trí gần cửa, nhận được cuộc gọi từ mẹ, nhắc cô khi về sẽ ghé qua Vĩnh Ninh Trung Y Quán để lấy mấy miếng thuốc dán.
Trình Vân Thanh quan sát vị trí, sau đó đứng dậy rời đi. Cửa sổ xe phản chiếu ánh sáng, gió ngoài đường hầm thỉnh thoảng ù ù thổi qua, xen lẫn vài câu thông báo trạm đến bằng giọng Quảng Đông.
Cô cụp mắt, vô thức nghĩ đến câu hỏi mà Triệu Trị Bình vừa hỏi.
Cô thật sự thích kiểu người như nào?
Mỗi người đều từng tưởng tượng về hình mẫu lý tưởng trong lòng mình. Trình Vân Thanh cũng đã từng có những mối quan hệ, và mỗi người trong số họ đều có một hình bóng nào đó mà cô cho là lý tưởng, nhưng tiếc rằng không ai trong số đó thực sự là người cô mong muốn. Cảm giác này rất mơ hồ. Cô chỉ có thể xác định rằng người trước mắt không phải là người đúng như cô mong muốn, nhưng nếu cô phải cụ thể hóa và nói ra kiểu người mình thích, cô lại không thể làm được.
Vì vậy, trong một thời gian dài, cô đã nghĩ rằng mình không thể thực sự bước vào một mối quan hệ thân mật.
Tiếng thông báo tàu điện ngầm lại vang lên, thông báo trạm tiếp theo: đường Vĩnh Ninh.
Trình Vân Thanh chợt nhớ ra, đường Vĩnh Ninh có siêu thị Phúc Giai, chẳng phải là nơi cô từng đưa cậu bé Lâm Hạo về hay sao?