Thanh Sơn - Thính Đăng

Chương 21

Chủ nhật, Chu Nghi rủ Trình Vân Thanh đi dạo phố.

Trong cửa hàng thời trang, dưới sự tư vấn của nhân viên, Chu Nghi chọn vài mẫu váy mới nhất rồi đi vào phòng thử đồ. Trong lúc đó, Trình Vân Thanh ngồi ở khu chờ, buồn chán đến mức chỉ cầm điện thoại lướt tin tức.

Một lát sau, Chu Nghi bước ra, vô tình liếc qua màn hình điện thoại của cô, thấy tên người gửi tin nhắn thì nhíu mày hỏi:

“Sao em lại liên lạc với Triệu Trị Bình nữa thế?”

Giọng Trình Vân Thanh có chút không kiên nhẫn:

“Anh ta bảo có người thân bị u tuyến yên, muốn đến bệnh viện phẫu thuật, hỏi xem em có thể giúp sắp xếp được không.”

“Em thiếu nợ thằng cha đó hả? Vậy mà còn có mặt mũi tìm em nhờ vả?” Chu Nghi bĩu môi, rồi dặn dò:

“Nhưng mà em đừng có dây dưa với hắn nữa đấy!”

“Làm gì có chuyện đó.”

Trình Vân Thanh thả điện thoại vào túi, chẳng buồn nói thêm.

Chu Nghi vừa ngắm mình trong gương vừa giục:

“Thanh Thanh, thử mấy bộ đi, chị chưa thấy em mặc váy bao giờ đấy.”

“Mặc váy bất tiện lắm…”

Trình Vân Thanh vẫn ngồi yên.

“Nhưng đi xem mắt thì phải mặc váy chứ. Lần trước chị có kể cho em nghe về anh chàng giám đốc một công ty điện tử rồi đấy, anh rể em cũng hỏi lại chị mấy lần rồi.”

Trình Vân Thanh thuận miệng tìm cớ:

“Em còn chưa biết khi nào sẽ rảnh nữa.”

Chu Nghi lập tức nói:

“Người ta rất có thiện chí, em chỉ cần hẹn ngày là lúc nào cậy ấy cũng có thể gặp mặt.”

Trình Vân Thanh không trả lời, chỉ cười nhẹ rồi chuyển chủ đề, khen váy của Chu Nghi:

“Đẹp quá!”

Chu Nghi vốn không phải người không hiểu cách đối nhân xử thế, nhưng với cô em họ cứng đầu này cũng chỉ đành đầu hàng, lắc đầu thở dài mà không dám ép buộc thêm. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, cô ấy nói:

“Đúng rồi, lát nữa phải mua thêm áo sơ mi cho anh rể, cũng mua thêm quần áo cho Huyên Huyên. Tuần sau, nhà trẻ của con bé tổ chức văn nghệ, diễn kịch đồng thoại, phụ huynh phải tự chuẩn bị trang phục.”

Chu Nghi than thở:

“Em nói xem, nhà trẻ suốt ngày bày ra mấy trò này có phiền không, chứ người mệt nhất vẫn là phụ huynh. Đến hôm đó chắc chị lại phải xin nghỉ để chụp ảnh cho con bé.”

Trình Vân Thanh sững lại, quay sang nhìn cô ấy:

“Khi nào diễn vậy?”

“Thứ năm tuần sau.”

Trình Vân Thanh cụp mắt, im lặng một lúc rồi nói:

“Hôm đó em được nghỉ. Nếu chị bận thì em có thể đi thay.”

“Thật không?” Chu Nghi vui mừng ra mặt, nhưng rồi lại hơi chần chừ, nhíu mày nói:

“Em giúp được thì tốt quá, nhưng chị cứ vắng mặt thế này thì có khi Huyên Huyên lại giận dỗi. Hay là thế này đi, văn nghệ bắt đầu lúc 6 giờ tối, kéo dài đến 8-9 giờ lận. Em đi trước, tan làm chị sẽ chạy đến sau.”

Lúc này, nhân viên bán hàng bước tới, tươi cười giới thiệu:

“Chào chị, tôi vừa chọn cho chị một mẫu váy mới, các cửa hàng khác còn chưa có mẫu này đâu ạ.”

Trình Vân Thanh cúi đầu nhìn chiếc váy trên tay nhân viên. Có thể thấy chất liệu vải rất tốt, không có quá nhiều họa tiết trang trí mà chú trọng vào đường cắt may tinh tế. Phần tà váy thu lại tạo cảm giác mềm mại mà thanh thoát. Màu sắc cũng rất nhã nhặn, tôn lên nước da trắng mịn.

Chu Nghi nhân cơ hội đẩy Trình Vân Thanh vào phòng thử đồ. Ban đầu cô ấy cũng không hy vọng gì nhiều, không ngờ lần này Trình Vân Thanh lại nhận lấy chiếc váy, lập tức bước vào thay.

Không bao lâu sau, Chu Nghi đang đứng bên ngoài lật xem mấy cuốn catalogue trong tiệm, chợt nghe nhân viên cửa hàng không tiếc lời khen ngợi:

“Khí chất của chị thật sự quá hợp với chiếc váy này, giống như cắt may riêng cho chị vậy.”

Chu Nghi ngẩng đầu nhìn lên.

Vân Thanh bình thường chỉ mặc áo sơ mi, áo thun cùng quần dài, nay đột nhiên khoác lên mình một chiếc váy, cảm giác liền khác hẳn. Không hề nói quá khi bảo rằng người mẫu trong catalogue mặc cùng một thiết kế cũng chưa chắc đẹp bằng cô. Chiếc váy có phần eo được bó gọn tinh tế, chiều dài vừa chạm mắt cá chân.

Trình Vân Thanh nhìn bản thân trong gương, bỗng cảm thấy có chút xa lạ. Chu Nghi thì tràn đầy hứng khởi, không tiếc lời tán thưởng:

“Thanh Thanh, bộ này quá hợp với em luôn, cứ như đặt may riêng ấy, để chị mua cho em!”

Nói rồi, không cho Trình Vân Thanh cơ hội từ chối, thẳng tay gom hết mấy bộ đã chọn, đưa cho nhân viên tính tiền.

Chồng của Chu Nghi là người Sơn Đông, dáng người cao lớn, làm giám đốc kinh doanh, mấy năm nay uống bia nên bụng bắt đầu phình ra. Mỗi khi đổi mùa, Chu Nghi đều sẽ đến cửa hàng quen mua sẵn áo sơ mi size lớn cho chồng.

Trong lúc cô ấy vào quầy thanh toán, Trình Vân Thanh đứng bên kệ hàng, ánh mắt vô thức dừng lại trên tủ kính pha lê, xuất thần nhìn một lúc lâu.

Trước cửa tiệm, hai ma-nơ-canh với dáng người chuẩn đang trưng bày bộ sưu tập mùa thu. Sơ mi trắng kết hợp cùng quần tây đen, vai rộng eo thon, bóng dáng gọn gàng đến mức khiến người ta vô thức cảm thấy quen mắt.

Mãi đến khi nhân viên cửa hàng bước tới, giới thiệu rằng đây là mẫu đồng phục được nhiều công ty đặt may riêng cho nhân viên, đồng thời hỏi cô có cần giúp gì không, Trình Vân Thanh mới giật mình hoàn hồn, vội xua tay từ chối. …

Lâm Húc đang ngồi trên ghế phụ trong một chiếc minibus màu xám, lặng lẽ bám theo một chiếc xe trên đường cao tốc. Chiếc xe phía trước trông như sắp hỏng đến nơi, lớp sơn trầy trụa loang lổ. Hai xe một trước một sau, giữ khoảng cách chừng 100 mét, không quá gần cũng không quá xa.

Anh ngồi dựa lưng vào ghế, dây an toàn cài chặt, suốt quãng đường không nói một lời. Trái ngược với dáng vẻ trầm tĩnh của anh, A Đống ngồi ghế lái thì tràn đầy hưng phấn. Hắn vừa lái xe, vừa không ngừng quan sát chiếc xe phía trước, miệng lẩm bẩm:

“Nếu thật sự là xưởng sản xuất hàng cấm, em sẽ báo ngay cho anh Tam, để bọn Từ Kiến Đông phải ôm đầu chạy trốn.”

Trước đó, một tên đàn em của Lý Lục thua bạc, nợ Phùng Đống một khoản lớn, không còn cách nào khác đành lấy tin tức này ra để gán nợ. A Đống vừa nghe được đã lập tức báo cho Lâm Húc.

Phùng Đống đang cần tiền, đương nhiên không thể bỏ qua manh mối này. Nhưng tình huống xảy ra quá đột ngột, không thể đơn độc hành động, tránh gây nghi ngờ không cần thiết, vậy nên mới kéo Lâm Húc theo cùng.

“Trước cứ quan sát tình hình rồi tính tiếp…” Anh hờ hững đáp, sau đó cười nhạt:

“Bên cạnh anh Tam cũng có không ít tay chân của Từ Kiến Đông. Đến lúc đó, cậu không những không kịp báo tin mà còn bị tóm luôn thì sao?”

Nói rồi, anh cố ý dừng lại một chút, nửa đùa nửa thật dọa hắn:

“Chưa kể anh Tam là người trọng nghĩa khí, nhỡ đâu mềm lòng thả Từ Kiến Đông một con đường sống, chờ hắn quay lại lợi hại hơn xưa, người đầu tiên hắn xử chắc chắn là cậu.”

A Đống bực bội, lập tức kêu lên:

“Thế thì tôi cứ báo thẳng cho cảnh sát, cho hắn đi tù mọt gông luôn!!!”

Lâm Húc bật cười trầm thấp:

“Cậu cũng biết muốn báo cảnh sát thì phải có bằng chứng hẳn hoi chứ. Hôm trước còn hùa theo A Kiệt gây chuyện um sùm, giờ lại tỏ ra có đầu óc vậy?”

A Đống không cam tâm nhưng cũng chẳng thể phản bác, đành cúi đầu im lặng lái xe.

Xuống khỏi đường cao tốc, từ xa thấy chiếc xe rách nát kia rẽ vào một con đường nhỏ hẻo lánh gần khu cảng. Lâm Húc lập tức đoán nếu cứ bám theo sẽ bị phát hiện nên anh bảo A Đống dừng xe ở một góc khuất gần giao lộ, sau đó mở cửa xe, chuẩn bị đi bộ theo dõi.

“Được rồi, anh Húc, anh nhớ cẩn thận đấy, có chuyện gì thì phải gọi em ngay.” A Đống vội vàng dặn, không quên vỗ ngực cam đoan:

“Dù có liều mạng em cũng sẽ đến cứu anh!”

Lâm Húc chỉ cười nhạt, không đáp lời.

Giờ này trời đã tối hẳn, màn đêm luôn có lợi cho những việc mờ ám. Đi không bao lâu, anh đã thấy chiếc xe cũ kỹ dừng lại trong sân của một xưởng luyện đồng bỏ hoang.

Nhà xưởng rộng lớn, sáng trưng ánh đèn, cách đó không xa vang lên từng đợt sóng xô vào ghềnh đá. Cơn gió biển mang theo hơi ẩm phả tới, phóng tầm mắt ra xa, lấp ló vài ánh đèn đánh cá trôi nổi trên mặt nước.

Cẩn thận vòng qua chỗ có người canh gác, Lâm Húc ẩn mình trong góc tối, ghé mắt nhìn vào bên trong qua khung cửa sổ. Trong xưởng, có kẻ ngồi đánh bài Poker, có kẻ uống bia nhắm thịt, rôm rả trò chuyện giết thời gian. Nhưng có một điểm kỳ lạ là không ai đụng tới điện thoại.

Lâm Húc cúi đầu rút di động ra xem, đúng như dự đoán, nơi này hoàn toàn không có tín hiệu. Chắc chắn quanh đây đã được lắp đặt máy gây nhiễu.

Nhìn kỹ hơn, trên bàn có mấy bộ đàm màu đen, vậy nên mới không ai dùng điện thoại. Trong góc sâu bên trong, anh thấy vài tấm bạt trắng chắn ngang, che giấu thứ gì đó.

Không lâu sau, Lý Lục xuất hiện. Trên cổ hắn là sợi dây chuyền vàng to bản, lấp lánh theo từng cử động. Hắn thong thả bước ra, giơ tay gãi sau gáy, sợi dây chuyền phát ra tiếng leng keng nặng nề.

Hắn đi thẳng đến chỗ đám người đang ồn ào, giơ một ngón tay, lớn giọng tuyên bố:

“Chín giờ đúng, chuyển hàng lên xe. Anh Đông nói, chuyến này xong xuôi, mỗi người được chia mộ triệu tệ.”

Tiếng hò reo phấn khích vang dội trong nhà xưởng. Trong lúc bọn chúng còn đang ăn mừng, Lâm Húc lặng lẽ rút lui.

Có thể khẳng định rằng, Từ Kiến Đông đã dời điểm sản xuất ma túy từ thành phố đến đây, đồng thời mở rộng thành xưởng chế biến. Việc tiếp theo chính là lên kế hoạch sao cho có thể tóm gọn toàn bộ bọn chúng trong một mẻ lưới.

A Đống không dám rời mắt, chăm chú quan sát hiện trường. Thấy Lâm Húc quay lại, hắn lập tức nổ máy, hỏi đầy hưng phấn:

“Chuẩn rồi phải không?”

Lâm Húc gật đầu. A Đống không nhịn được bật cười đắc ý:

“Biết ngay mà! Anh Húc, lần này có phải em lập công lớn rồi không?”

“Đừng vội manh động.” Lâm Húc dặn dò, “Tìm người bám sát Lý Lục, nhất cử nhất động đều phải theo dõi. Bất kể có gì bất thường hay không, mỗi ngày đều phải báo cáo hành tung của hắn.”

Nói rồi, anh với tay đến ngăn chứa đồ, lấy ra một điếu thuốc, mồi lửa.

“Hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải khiến Từ Kiến Đông không thể xoay người lại được.”

Cửa kính xe mở hé, mùi sắt gỉ ẩm mốc len lỏi vào mũi, nặng nề đến mức khó chịu.

Lâm Húc nhả ra một hơi khói trắng, gió biển quất vào mặt, mang theo hơi ẩm lạnh lẽo.

Chiều thứ năm, khoảng ba giờ, Trình Vân Thanh tỉnh dậy từ giường, đầu vẫn còn cảm giác nặng nề.

Ba ngày liên tiếp, cô phải thực hiện ba ca phẫu thuật, mỗi ca kéo dài tám tiếng cùng chủ nhiệm Lưu, bây giờ chỉ cảm thấy mệt mỏi đến kiệt sức. Lẽ ra hôm qua cô phải được nghỉ ngơi, nhưng vì hôm nay cô đổi ca với đồng nghiệp nên ngay cả thời gian ngủ bù cũng không có.

Nhìn đồng hồ, cô lại nằm một lúc trên giường rồi mới miễn cưỡng dậy, nhanh chóng đi tắm rửa và sấy tóc. Sau đó, cô bước tới tủ quần áo, lấy ra chiếc váy mới mua hôm chủ nhật tuần trước.

Sau khi thay đồ xong, Trình Vân Thanh soi gương, trang điểm nhẹ nhàng, tô một lớp son rồi mím môi, tiếp theo cô tháo kẹp tóc, mái tóc dài xõa xuống. Cô vén tóc mái lên và kẹp lại bằng một chiếc kẹp đá sau tai.

Đột nhiên, cô dừng lại, nhìn vào gương.

Sau vài giây im lặng, cô khẽ cười tự giễu rồi lắc đầu.

“Mình đang chờ đợi điều gì vậy?”

Lâm Húc có đến hay không cũng đâu có quan trọng, đó chỉ là chuyện tình cờ, xác suất không chắc chắn. Mà cho dù có gặp lại thì sao chứ?

Lần trước không phải anh đã từ chối thẳng thừng rồi sao? Anh đã nói rõ ràng, bảo cô đừng tìm anh nữa.

Nếu như không thể duy trì một mối quan hệ thể xác đơn thuần thì liệu có thể thử nghiêm túc phát triển tình cảm không?

Ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu, bên tai Trình Vân Thanh lập tức vang lên một giọng nói khác, như thể có ai đó đang mạnh mẽ lắc vai cô và gào lên:

“Mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Tỉnh lại đi, Trình Vân Thanh! Anh ta là loại người gì mày còn nhìn chưa rõ sao?”

“Mày đã không còn là cô gái mười mấy tuổi ngây thơ nữa, sao vẫn còn mơ mộng viển vông như vậy?”

“Quá ngớ ngẩn!”

Tuy vậy, mấy ngày qua, dù cô cố gắng kiềm chế, dùng công việc nặng nhọc lấp đầy từng khoảnh khắc trống vắng, nhưng chỉ cần có một chút thời gian rảnh, cô vẫn không thể không nhớ lại cái đêm mưa ấy. Khuôn mặt anh, cơ thể căng thẳng, những đường nét rõ ràng của thân thể, tiếng thở dồn dập, cái ánh mắt đầy mâu thuẫn khi anh nhìn cô.

Trong đầu như có một cái lò xo, Trình Vân Thanh cố gắng dùng hết sức để kiềm chế những cảm xúc không tên ấy, nhưng cô biết chúng sẽ bùng lên bất cứ lúc nào.

Càng cố gắng kiềm chế, chúng lại càng mạnh mẽ phản kháng.

5 giờ rưỡi, Trình Vân Thanh lái xe đến nhà trẻ.

Cô dừng xe, ngồi lại vị trí lái, xoay người lấy chiếc túi hoa tươi mà Chu Nghi đã dặn mua từ ghế sau, ngẩng đầu qua kính chiếu hậu, nhanh chóng chỉnh sửa lại dung nhan, rồi mới mở cửa xe, bước xuống, hòa vào dòng người đi về phía sân khấu. Bên trong, một phần ba chỗ ngồi đã lấp đầy.

Trình Vân Thanh đứng bên cửa, ánh mắt quét nhanh một vòng khán phòng.

Còn 15 phút nữa mới bắt đầu, một số phụ huynh đã chạy tới hậu trường để tìm con. Trình Vân Thanh không đi theo họ mà chọn một góc ngồi xuống ở hàng ghế phía sau, lấy bó hoa đặt lên gần chỗ ngồi của mình. Cô nhìn về phía cửa, từ góc này, dù người đến từ trước hay sau, cô đều có thể nhìn thấy rõ.

5 giờ 58 phút, lễ đường gần như đã đầy. Ánh đèn tắt, không khí dần dần yên tĩnh.

Một chùm ánh sáng chiếu vào trung tâm sân khấu, vị chủ trì nhiệt tình bước ra, chào hỏi các phụ huynh.

Lễ khai mạc bắt đầu, tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi.

Trình Vân Thanh không vỗ tay, cúi đầu, có chút buồn chán, nghịch nghịch móng tay, hơi thở nhẹ, lẩm bẩm một câu không rõ.

Bình Luận (0)
Comment