Thanh Sơn - Thính Đăng

Chương 34

Không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay The Crown chắc chắn sẽ bị cảnh sát niêm phong. Anh không có mặt tại hiện trường, để phòng ngừa bất trắc, anh đã “vô tình” để điện thoại lại chỗ A Hân. Thuộc hạ không thể liên lạc với anh, chắc chắn sẽ rối thành một mớ hỗn loạn. Chậm nhất là sáng mai, Phùng Đống sẽ lần theo dấu vết mà tìm đến bên này. Đến lúc đó…

Anh gắng gượng mở mắt, nhìn sang Trình Vân Thanh, người đang quan sát mình. Cơ thể anh đã kiệt sức đến cực hạn nhưng trong đầu vẫn không ngừng tính toán khoảng thời gian còn lại để nghỉ ngơi. Anh không thể cứ thế mà ngủ quên được.

Anh cảm nhận rõ cơn đau nhức rát bỏng từ vết thương, cơn sốt đang dần tăng khiến đầu óc anh càng lúc càng mơ hồ.

Trình Vân Thanh lập tức nhận ra điều bất thường. Cô áp lòng bàn tay ấm áp lên trán anh, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

“Anh sốt rồi.” Cô đứng dậy, lục tìm thuốc trong túi.

“Em sẽ tìm cách hạ sốt vật lý và tăng liều kháng sinh cho anh. Nhưng nếu sáng mai vẫn chưa hạ sốt, anh nhất định phải đến bệnh viện.”

Làn da anh nóng bừng, cả người từ trong ra ngoài đều khó chịu nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo.

Anh suy nghĩ trong giây lát rồi khẽ nói:

“Đợi đến mai rồi tính.”

“Vết thương biến chứng gây nhiễm trùngcó thể lấy mạng đấy!” Trình Vân Thanh tức giận đến không chịu nổi. Không chần chừ thêm, cô mở nắp lọ cồn sát trùng, dùng tăm bông thấm lấy rồi nhẹ nhàng lau trán, cổ và dưới nách anh.

Anh cố nhếch môi, nở một nụ cười yếu ớt.

“Không sao, có em ở đây mà.”

Trình Vân Thanh không muốn nhiều lời, trực tiếp đưa tay c.ởi quần anh. Lâm Húc theo bản năng muốn phản kháng, nhưng ngay cả sức lực nhấc tay cũng không có, chỉ có thể để mặc cô hành động, khóe môi khẽ cong, nở một nụ cười lặng lẽ.

Cô lấy tất cả túi chườm lạnh ra, đặt lên cổ và vai anh, sau đó tiếp tục dùng rượu sát trùng cẩn thận lau vùng đùi trong và hông.

Nửa đêm, thân nhiệt của Lâm Húc dần hạ xuống.

Trình Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm, tựa vào tay vịn ghế rồi mơ màng thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, gió nổi lên, không khí cũng trở nên mát mẻ hơn.

Trời vừa hửng sáng, cơn đau nhức khiến Lâm Húc tỉnh giấc. Mu bàn tay anh không biết từ khi nào đã gỡ bỏ kim truyền dịch. Trong cơn mơ hồ, anh dần lấy lại ý thức, nhìn thấy Trình Vân Thanh cuộn tròn trên ghế với một tư thế kỳ lạ. Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

Chỉ một cử động khẽ của anh cũng đủ khiến cô tỉnh giấc. Cô lập tức cúi người kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.

Nhận thấy anh đã hạ sốt, cô nhẹ nhàng thở ra. Lâm Húc khẽ nhếch môi cười, giọng nói khàn khàn:

“Đấy, anh đã bảo mà… Anh sống dai lắm…”

Trình Vân Thanh đưa tay vuốt gọn mái tóc dài, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói:

“Dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa. Anh muốn ăn gì? Em xuống lầu mua cho.”

Lâm Húc chống chân xuống đất, khuỷu tay phải tì vào ghế sofa định ngồi dậy, nhưng vết thương đau nhói khiến anh khựng lại.

Thấy vậy, Trình Vân Thanh vội vã đưa tay đỡ anh:

“Này, cẩn thận!”

Cả hai cùng ngã xuống sofa, Trình Vân Thanh đè lên nửa thân trần của anh. Da thịt họ chạm vào nhau, nhưng cô không còn tâm trí để bận tâm đến sự ngượng ngùng, chỉ nghiêm giọng chất vấn:

“Anh định làm gì?”

Lâm Húc đặt bàn tay nóng ấm lên gáy cô, giọng nói khàn khàn:

“Mặc quần áo.”

“Anh còn muốn ra ngoài sao?”

Anh khẽ cười, giọng nói mập mờ:

“Không ra ngoài cũng được, nhưng ít nhất phải vào WC chứ…”

“Để em đỡ anh đi.” Trình Vân Thanh vừa đứng dậy nhưng anh đã ngăn lại:

“Làm phiền em, lấy giúp anh cái áo đen ở trong kia.”

Dù không hiểu vì sao, cô vẫn làm theo.

Lâm Húc rửa mặt trong nhà vệ sinh, sau đó bước ra. Trình Vân Thanh tiến lại gần, thuận tay giúp anh mặc áo.

Cả cánh tay trái của anh như bị đè nặng bởi hàng ngàn cân xi măng. Cơn đau quặn lên từng đợt như sóng triều. Chỉ một động tác đơn giản là luồn tay vào ống tay áo thôi mà đã khiến trán anh túa đầy mồ hôi lạnh.

Trình Vân Thanh nhíu mày hỏi:

“Rất đau sao?”

Lâm Húc cười nhẹ, giọng điệu có chút bông đùa:

“Bác sĩ Trình, nói thật đi, hôm qua có phải em đã rắc muối lên vết thương của anh không?”

Thấy anh bắt đầu trêu chọc, có vẻ tinh thần đã khá hơn, Trình Vân Thanh cũng thả lỏng đôi chút, tiếp lời:

“Đúng vậy, em rắc hẳn hai cân muối, cho anh đau đến chết luôn!”

“Cũng tạm thôi, vẫn chịu được.”

“Nếu anh cứ cố chấp thế này, vai sẽ bị tàn phế đấy.” Trình Vân Thanh ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt sắc bén cảnh cáo:

“Em không nói quá đâu. Hôm trước trực cấp cứu gặp một ca bệnh, người đó chỉ bị một vết thương rất nhỏ trên ngón tay, cuối cùng phải cắt cụt chi. Anh có biết nhiễm trùng do vết thương từ súng nghiêm trọng thế nào không?!”

Lâm Húc làm bộ ngoan ngoãn, giọng điệu nghiêm túc nhưng lại có chút trêu chọc:

“Anh sẽ nghe theo lời bác sĩ Trình, tuyệt đối tuân thủ chỉ thị.”

“Vậy thì tốt.” Trình Vân Thanh giơ một ngón tay lên, nghiêm túc tuyên bố:

“Yêu cầu đầu tiên của bác sĩ Trình: Anh phải nằm yên trên giường một ngày.”

Lâm Húc híp mắt, anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút, nếu có thể bên cạnh cô thì càng tốt.

Nhưng anh vẫn còn đang lún sâu trong vũng bùn, dòng nước ngầm chảy xiết dưới chân, mỗi bước đi đều như giẫm trên mép vực. Cục diện khó khăn lắm mới mở ra, giờ đây ổ chế thuốc đã bị tiêu diệt, Từ Kiến Đông vừa chết, anh không chỉ có cơ hội vươn lên, mà còn không còn ai có thể lợi dụng sơ hở của anh để tấn công. Đồng thời, cũng sẽ không còn kẻ nào lợi dụng Trình Vân Thanh để ép anh nữa.

Kiều Tam hiện đang ở nước ngoài, tạm thời sẽ không lộ diện. Cục diện rối ren ở Giang Châu, theo lẽ thường, sẽ giao lại cho anh xử lý. Nhưng tất cả những điều này đều phụ thuộc vào việc anh phải giữ được trạng thái tỉnh táo. Đó cũng là lý do anh không lựa chọn nhờ Hà Diệp Minh giúp đỡ.

Không chỉ vì bí mật càng nhiều người biết thì càng khó giữ, mà một khi đã nhập viện, anh sẽ không còn quyền chủ động nữa. Nếu tình hình xấu đi, có thể anh sẽ bị ép ngừng nhiệm vụ.

Chỉ còn một bước nữa, và đây chính là cái giá anh buộc phải trả.

Thấy Lâm Húc thất thần, Trình Vân Thanh không hiểu chuyện gì, bèn giơ tay phất phất trước mặt anh:

“Này, em đang nói chuyện với anh đấy, có nghe không?”

Anh vừa định trả lời thì bất chợt, một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, theo sau là giọng nói thô ráp của một người đàn ông:

“Anh Húc, anh có trong đó không? Tôi đây, A Đống!”

Lâm Húc đưa ngón tay đặt lên môi Trình Vân Thanh, khẽ lắc đầu ra hiệu cô im lặng. Ngay sau đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, kèm theo giọng hớt hải của Phùng Đống:

“Có chuyện lớn rồi, anh Húc.”

Lâm Húc chống đầu gối đứng dậy, đi đến cạnh cửa, mở khóa sắt từ bên trong. Cách một lớp hàng rào chống trộm, anh ngáp dài đầy uể oải:

“Sáng sớm mà kêu gào cái gì vậy?”

“Anh có ở nhà à? Mau mở cửa cho em vào, có chuyện lớn lắm!”

Lâm Húc không nhúc nhích, lười biếng dựa vào khung cửa:

“Chuyện gì?”

“Anh mở cửa trước đã!”

Anh hơi nghiêng người, vừa đủ để khe hở hé lộ một góc túi xách nữ đặt trên bàn trà. Giọng anh đầy vẻ mất kiên nhẫn:

“Không tiện.”

Phùng Đống lập tức hiểu ra. Rạng sáng nay, vừa nhận tin Từ Kiến Đông bị bắn, hắn lập tức gọi cho Lâm Húc nhưng lại là A Hân nghe máy, nói rằng anh vừa đi khỏi. Giờ thì ra là về nhà “đánh trận.”

Phùng Đống cười đầy ẩn ý:

“Anh Húc, thể lực anh tốt ghê nhỉ? Vừa từ chỗ A Hân ra mà còn có thể… Bên trong là ai vậy? Tiểu Nhã hay A Anh? Tôi có quen không?”

Lâm Húc chẳng buồn nhìn hắn, bực bội đáp:

“Liên quan quái gì đến cậu!”

Phùng Đống tò mò đến phát điên, cố thò đầu vào nhìn, hận không thể nhón chân chen qua khe cửa sắt.

Trình Vân Thanh sợ cậu ta trông thấy đống thuốc men trên bàn trà, liền khẽ dịch người, cố ý che chắn kín hơn. Nhưng trong mắt Phùng Đống, động tác này lại càng khả nghi.

Mắt cậu ta sáng lên, há hốc miệng kinh ngạc:

“A, cô ta… cô ta… Đó chẳng phải là 34B sao?!”

Lâm Húc nhìn theo ánh mắt của Phùng Đống, hướng vào trong phòng và vô tình nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Trình Vân Thanh, những đường nét thanh tú của cô phản chiếu dưới ánh sáng.

Khi nhận ra sự việc sắp bị lộ, Lâm Húc trong lòng rối bời, nhưng chỉ khẽ cười lạnh một tiếng, rồi nói:

“Cái gì 34B? Gọi là ‘chị dâu’ đi.”

Phùng Đống ngạc nhiên, sau khi tỉnh lại, biểu cảm đầy vẻ thán phục, giơ ngón tay cái lên:

“Anh Húc, anh đúng là… Em xin cúi đầu bái phục.”

Lâm Húc nhận lời khen của cậu ta, rồi lại hỏi:

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

Phùng Đống ngập ngừng một lúc, dù sao cũng đã đi theo Lâm Húc mấy tháng, hiểu tính tình của anh không ít, vì vậy cậu ta gọi to về phía trong phòng:

“Chị dâu ngại quá, tôi có thể mượn anh Húc ra sân thượng một chút để nói chuyện không?”

Trình Vân Thanh giả vờ không nghe thấy, vẫn giữ im lặng.

Lâm Húc kéo cửa ra, với giọng điệu trấn an, anh nói:

“Anh sẽ nhanh chóng quay lại.”

Căn nhà lại trở nên yên tĩnh.

Trình Vân Thanh vội vã đứng dậy, thu dọn đống dược phẩm và dụng cụ y tế chưa kịp cất đi, rồi giấu chúng vào tủ quần áo trong phòng ngủ. Làm xong, cô thầm tự giễu:

Mình thật sự đã quyết định đứng về phía Lâm Húc sao?

Nếu những gì anh gọi là nỗi khổ tâm chỉ là lời nói dối thì liệu mình có hối hận không?

Nếu tình huống này lặp lại lần nữa, mình có còn giúp anh không?

Trình Vân Thanh tự mình đưa ra câu trả lời cho mình xong, ánh mắt dừng lại ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào, mưa đã bắt đầu rơi. Những giọt mưa mạnh mẽ tạt vào kính, vỡ vụn như thể chính tâm trạng cô lúc này – cảm giác đứt gãy, tan nát.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Húc từ ngoài bước vào, cơ thể ướt đẫm hơi nước. Trình Vân Thanh nhíu mày, bước đến gần:

“Miệng vết thương không thể tiếp xúc với nước. Để em giúp anh xử lý lại một lần nữa.”

Lâm Húc liền lắc đầu, từ chối:

“Không cần đâu, không sao đâu. Mới ra ngoài một lát thôi mà.”

Trình Vân Thanh cảm thấy khó chịu, nhưng Lâm Húc nhẹ nhàng trấn an:

“Thời tiết bên ngoài không tốt. Em chờ một chút nữa rồi đi, trên đường cẩn thận đấy. Anh… không tiễn em về tận nhà được đâu.”

Mặc dù biết rõ anh đang muốn đuổi khách, Trình Vân Thanh vẫn không nỡ bỏ đi:

“Hôm nay em trực đêm. Sáu giờ tối em vẫn đến kịp.”

Lâm Húc ngây người, miễn cưỡng cười một tiếng rồi không nói gì thêm.

Trình Vân Thanh bực bội, nhíu mày nói:

“Anh có suy nghĩ không vậy? Công việc quan trọng, nhưng mạng sống vẫn là quan trọng nhất.”

Lâm Húc không trả lời ngay lập tức. Lúc này, Phùng Đống xuất hiện và chỉ muốn nói về sự việc liên quan đến việc chế thuốc ở xưởng luyện đồng đêm qua, khi mà các đối tượng bị bao vây và mất mạng. Hà Diệp Minh cũng đã gửi thông tin cho Lâm Húc, nói rằng toàn bộ người trong nhóm đã bị khống chế, và tin tức duy nhất mà Phùng Đống có được là về Từ Kiến Đông, người đã bị bắn gục ngay tại hiện trường.

Lâm Húc giả vờ ngạc nhiên khi nghe, sau đó anh nhận lấy điện thoại từ tay Phùng Đống.

Kiều Tam đã gọi cho Lâm Húc hai lần từ sáng sớm nhưng vì bị vướng bận với Trình Vân Thanh, anh chưa thể trả lời. Khi đối phương biết anh bị “vướng” trên giường với một người phụ nữ, Kiều Tam mắng anh một trận, vì thường ngày Lâm Húc vẫn hay bị đồn thổi là người phong lưu. Tuy vậy, Lâm Húc vẫn thấy quá mạo hiểm, lo lắng chuyện sẽ bị bại lộ.

The Crown chỉ là một phần nhỏ trong đế chế hoàng kim khổng lồ của Kiều Tam, người đứng sau một tập đoàn tội phạm lớn mạnh. Hiện tại, những mối quan hệ trong giới đang bị đóng băng, mọi thứ đang được thu dọn và sắp xếp lại, cần có sự phối hợp của nhiều phía. Dù nhìn dưới góc độ nào, Lâm Húc vẫn là người được lựa chọn, vì năng lực của anh là điều ai cũng thừa nhận.

Lâm Húc ngẩng đầu, đối diện với Trình Vân Thanh.

“Có những việc anh nhất định phải nhúng tay.”

“Chuyện gì?” Trình Vân Thanh nhìn anh, tự hỏi rồi tự trả lời.

“Vẫn không thể nói sao?”

Lâm Húc không thể tránh được ánh mắt của cô, cau mày thở dài rồi im lặng.

Cơn mưa ngày càng nặng hạt, bầu trời tối đen và nặng trĩu.

Trình Vân Thanh cố gắng lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói:

“Em đi đây, anh muốn làm gì thì làm.” Mới vừa bước đi, cổ tay cô đã bị Lâm Húc túm lại, kéo vào lồng ng.ực ấm áp của anh.

Trình Vân Thanh theo phản xạ giãy giụa.

“Buông em ra!”

Nhưng khi nghe thấy tiếng kêu đau của anh, ô dừng lại, để anh tự do áp lòng bàn tay nóng bỏng lên sau thắt lưng mình.

Lâm Húc cảm thấy huyệt thái dương mình đập thình thịch, một lúc lâu không thể mở miệng.

“Anh lại sốt à?” Trình Vân Thanh nắm lấy cánh tay Lâm Húc, lo lắng hỏi.

Lâm Húc nhắm mắt, dựa đầu vào vai cô.

“Không sao đâu, chỉ là hơi khó xoay trở chút thôi…”

Mưa gió dần dần ngừng lại, bầu trời trở nên yên tĩnh.

Cuối cùng, Lâm Húc buông cô ra, cố gắng kiềm chế bản thân.

“Bây giờ anh phải đi. A Đống vẫn đang đợi dưới lầu.”

Cuối cùng, cô lựa chọn thỏa hiệp.

“Tối nay anh đến bệnh viện tìm em đi, vết thương của anh cần phải thay thuốc rồi khâu lại, không thể để mặc như vậy được.”

Lâm Húc cúi đầu cười nhẹ.

“Được, anh sẽ nghe theo bác sĩ Trình.”

“A Húc…”

Trình Vân Thanh gọi anh lại, dặn dò thêm.

“Cẩn thận chút.”

“Anh biết rồi.” Lâm Húc quay đầu, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngồi trong taxi, màn mưa lại một lần nữa rơi xuống dày đặc bao trùm cả trời đất.

Lâm Húc không nói gì, chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, tay phải phủ lên mắt khiến người ta khó đoán được biểu cảm của anh. Bên tai thỉnh thoảng vang lên giọng nói vui vẻ của A Đống.

“Từ Kiến Đông thật đáng đời, làm nhiều anh em bị liên luỵ, thiệt hại cũng không nhỏ. Nhưng cũng coi như là chuyện tốt, tiếp theo chúng ta sẽ gom những người muốn làm việc cùng anh về chung một chỗ.”

Mất máu quá nhiều làm ý thức Lâm Húc có chút mơ hồ, phải cố gắng hết sức giữ bản thân tỉnh táo. Phùng Đống nói mười câu anh mới miễn cưỡng trả lời một câu, cũng may ngày thường anh cũng không thích nói chuyện phiếm nên Phùng Đống chỉ nghĩ anh đang tính toán những công việc tiếp theo.

Xuống xe, Lâm Húc cẩn thận ấn thử vào vết thương, sau đó một cơn đau bất chợt ập đến khiến anh hoa mắt đến mức không đứng vững.

Đến cửa, một nhóm người đứng xếp hàng đồng thanh:

“Anh Húc! Các anh em đều ở bên trong chờ anh.”

Trong đại sảnh ồn ào không ngớt, nhóm thì uống rượu, nhóm thì đánh bài, nhưng khi nhìn thấy Dương Chí, tất cả đồng loạt đứng dậy nghiêm túc:

“Anh Húc!”

Bình Luận (0)
Comment