Thanh Sơn - Thính Đăng

Chương 53

Sáu năm trước, ngay sau khi tốt nghiệp từ khoa Kỹ thuật Quốc phòng, nhận quân hàm, anh lập tức được điều đến Đại đội Đặc Chủng 729.

Từ Trường Sa đến Côn Minh, anh cũng ngồi trên chuyến tàu màu xanh, ký hiệu K.

Khác với nhiều người, anh chủ động lựa chọn nơi này. Hơn nữa, với quân hàm cao nhất trong số tân binh của đội, anh đương nhiên bị phân công làm lớp trưởng.

Chuyện này khiến không ít người xung quanh bất mãn, đặc biệt là Lâm Tiêu – người cùng tiểu đội với anh.

Lâm Tiêu quê ở Giang Châu, đã ba lần tham gia tuyển chọn nhập ngũ. Hai lần đầu đều bị loại, mãi đến lần cuối cùng mới có thể vào đội cùng anh.

Có thể nói, bọn họ là kiểu “không đánh không quen”. Ngay từ đầu, Lâm Tiêu vốn chẳng ưa gì anh, một người xuất thân từ gia đình quân nhân. Đặc biệt, khi biết được chức vụ của cha anh, Lâm Tiêu càng chắc chắn rằng anh nhờ có quan hệ trong quân đội mới dễ dàng thăng tiến, chẳng qua chỉ là một “con nhà quan” ra tiền tuyến rèn luyện, khoác lên mình chút công danh rồi lại nhanh chóng rời đi.

Thế nhưng, sau vài lần tập huấn thực chiến, Lâm Tiêu dần nhận ra, bất kể là bắn tỉa, cận chiến hay thể lực, thành tích của anh chưa từng thua kém bất kỳ ai trong đội. Nhưng vì lòng tự trọng của đàn ông cùng sự ngang bướng khó nói thành lời, Lâm Tiêu vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với anh như trước.

Mãi đến lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ chính thức, Lâm Tiêu cải trang đóng vai người giao dịch, còn anh cùng các đội viên khác ẩn nấp trong bóng tối, sẵn sàng chi viện hỏa lực.

Mục tiêu là hai người đàn ông trung niên, mỗi người đều mang theo một khẩu súng săn vắt trên vai. Một trong số họ cầm một túi nilon đen, bên trong theo lời khai của nghi phạm bị bắt trước đó, chính là heroin có độ tinh khiết cao.

Lâm Tiêu tiến lên đóng vai người nhận hàng, theo đúng kế hoạch nói ra mật khẩu giao dịch. Thế nhưng, không rõ vì sao tình huống đột ngột thay đổi, sắc mặt đối phương biến chuyển, quay người định bỏ chạy. Đội bắt giữ lập tức lao ra từ vị trí ẩn nấp, nhưng mục tiêu cũng không phải hạng dễ đối phó. Chúng nhanh chóng tháo súng săn trên vai, nhắm thẳng vào Lâm Tiêu, người đang đứng gần nhất.

Trong tai nghe, giọng Hà Diệp Minh vang lên dứt khoát:

“Bắn hạ ngay tại chỗ!”

Bản năng khiến anh kéo súng ngắm xuống, điều chỉnh theo đường ngắm, xác định quỹ đạo viên đạn rồi bóp cò.

[Đoàng!!!]

Viên đạn bay vút qua sát bên người Lâm Tiêu. Chỉ thấy tên buôn ma túy khựng lại, toàn thân đổ ập xuống đất, không còn động đậy.

Đó là lần đầu tiên anh giết người.

Không có cảnh máu bắn tung tóe. Không thấy viên đạn xuyên qua cơ thể. Không chứng kiến nghi phạm giãy giụa trước khi tắt thở. Khi tiếng súng vang lên, chỉ có cái đầu hắn hơi ngả ra sau, giống như vừa bị một chiếc búa giáng mạnh vào trán, rồi toàn bộ thân thể gục xuống đất.

Mọi thứ đều yên lặng đến kỳ lạ, đến mức người kia thậm chí không hề có bất kỳ động tác dư thừa nào.

Từ một con người còn sống trở thành một cái xác, tất cả chỉ diễn ra trong vòng một giây.

 

Trên đường trở về, bầu không khí trong xe bao trùm một sự im lặng quỷ dị. Không ai lên tiếng, mỗi người đều mang vẻ mệt mỏi khó che giấu. Đặc biệt là anh, không có cảm xúc quá mạnh mẽ, nhưng trong lòng vẫn dâng lên một cảm giác khó tả. Lồng ng.ực nặng trĩu, trong đầu không ngừng tua lại hình ảnh cái xác kia. Thậm chí có lúc dạ dày quặn lên, suýt chút nữa không kiềm được cơn buồn nôn.

Anh cúi mắt, nhìn ngón trỏ trên tay mình. Hóa ra, chỉ cần một động tác nhỏ, là có thể kết thúc sinh mạng của một con người.

Nhưng trên chiến trường, vốn dĩ chỉ có một quy tắc: hoặc là anh giết chúng, hoặc Lâm Tiêu sẽ bỏ mạng dưới tay bọn chúng.

Hôm đó, để ăn mừng thành công của Trung đội, Hà Diệp Minh đặc biệt cho nhà bếp chuẩn bị một con dê nướng nguyên con. Ở bộ đội, ngoài huấn luyện ra thì hầu như chỉ có thực chiến, diễn tập và làm nhiệm vụ. Thế nên, có món thịt nướng thế này, ai nấy đều vui vẻ, tranh nhau từng xiên, thậm chí còn có người bắt đầu cất tiếng hát một bài nhjac trẻ thịnh hành.

Anh ngồi yên lặng trong một góc. Lâm Tiêu do dự giây lát, cuối cùng chủ động bước tới, đưa cho anh một đĩa đồ ăn:

“Nếm thử đi, tôi nướng đấy. Phải tranh mãi mới giành được từ đám kia.”

Anh liếc nhìn rồi thản nhiên đáp:

“Chưa chín, không ăn được.”

Lâm Tiêu lập tức rụt tay lại, nhét miếng thịt vào miệng mình, lầm bầm:

“Không ăn thì thôi!”

Từ lúc đó, quan hệ giữa hai người dần thay đổi.

Về sau, Lâm Tiêu được chọn làm tình báo, bí mật tiếp cận trùm buôn ma túy La K. Trước khi đi, anh ấy khoe với anh tấm ảnh siêu âm của con trai mình:

“Xem này, con trai tôi đấy! Đẹp trai không?”

Anh nhìn tờ giấy siêu âm in hình trắng đen, bật cười:

“Nhìn thế này thì thấy được gì chứ?”

Lâm Tiêu hậm hực, giật lại tấm ảnh từ tay anh:

“Cậu biết cái quái gì! Di truyền từ tôi, chắc chắn sau này là một người đẹp trai nam tính ngời ngời.”

Anh cười nhạt:

“Chờ đầy tháng, tôi nhất định mừng cho nó một phong bao thật lớn.”

“Lớn cỡ nào?”

“Đồ tham tiền.”

“Cậu lúc nào chẳng keo kiệt, đến cả bạn gái còn chẳng có.”

Anh giả vờ thở dài đầy ngưỡng mộ:

“Ai mà may mắn được như cậu chứ?”

Không biết có phải hứng chí nhất thời hay không, Lâm Tiêu bỗng nhiên trầm mặc giây lát, sau đó bật cười, nói:

“A Húc, chờ con tôi sinh ra, hay là để nó nhận cậu làm cha nuôi nhé?”

“Một lời đã định đấy.”

 

Điều anh không ngờ tới là, lần tiếp theo nghe tin về Lâm Tiêu, đó lại là tin anh ấy bị bại lộ và bắt giữ làm con tin.

Hà Diệp Minh đau đớn nói:

“Năm ngoái, khi vợ Lâm Tiêu bị chẩn đoán ung thư, đội đã tính cho cậu ấy rút lui. Nhưng nhiệm vụ kiểu này, một khi bắt đầu thì nào có dễ dàng thoát ra.”

Anh tham gia vào toàn bộ kế hoạch giải cứu. Giả danh một tay buôn ma túy, anh thuận lợi thâm nhập vào sào huyệt của La K. Phải rất vất vả mới tìm được cơ hội gặp mặt Lâm Tiêu trong nhà lao ngập nước. Khi ấy, anh ấy đã bị tra tấn đến mức không còn ra hình người.

Chỉ có thể mấp máy môi, không phát ra tiếng:

“A Húc, mau về nhà đi.”

Anh muốn nói với Lâm Tiêu rằng mình đến để đưa anh ấy về. Nhưng ngay trước khi hành động diễn ra, kế hoạch lại bị rò rỉ. Để thử lòng trung thành của anh, La K đã kéo Lâm Tiêu ra ngay trước mặt anh, ra tay hành hạ tàn nhẫn cho đến chết.

Chỉ một chút nữa thôi… Chỉ một chút nữa…

Anh phải kiềm chế đến cực hạn, nhưng suýt chút nữa đã không nhịn được. Anh biết rõ, dù có ra tay ngay lúc đó cũng không có cơ hội thắng, nhưng anh không thể lùi bước, càng không thể chịu đựng cảnh nhìn đồng đội chết ngay trước mắt mình.

Lâm Tiêu hiểu được ý đồ của anh. Để ngăn anh hành động thiếu suy nghĩ, cậu ấy đã cố tình chọc giận La K, ép hắn nổ súng, kết thúc sự đau đớn của mình trước.

Sau đó, trong chiến dịch truy bắt, anh truy đuổi La K đến tận biên giới, nhất quyết không để hắn trốn thoát. Khi cả hai lao vào cận chiến, hắn điên cuồng lợi dụng lúc anh sơ hở, đâm thẳng một liều heroin nguyên chất vào cơ thể anh.

Dù phản ứng rất nhanh, chỉ một phần nhỏ của thuốc bị tiêm vào cơ thể nhưng trong một khoảng thời gian ngắn, rất khó để có thể lấy lại sức lực và tiếp tục bắt giữ hắn.

Cuối cùng, nhờ vào ý chí kiên cường, anh đã dùng một chân đẩy La K, khiến hắn rơi xuống vách núi.

Tuy nhiên, sau đó Hà Diệp Minh phái người đi tìm quanh khu vực khe núi hơn nửa tháng mà vẫn không thấy thi thể La K, đành phải tạm thời từ bỏ.

 

——————————————————— Thông báo trên tàu vang lên, báo hiệu trạm cuối sắp đến, nhắc nhở các hành khách chuẩn bị xuống xe, mang theo hành lý cá nhân.

Những hình ảnh từ trong ký ức lại ùa về, trong xe không có quá nhiều người, đối diện là một cặp vợ chồng nhỏ đã xuống tại trạm trước.

Anh quay mặt nhìn Trình Vân Thanh, nhẹ nhàng hỏi:

“Em có mệt không?”

Trình Vân Thanh lắc đầu, tựa vào cánh tay anh, đáp:

“Em hơi đói.”

“Vậy em muốn ăn gì?”

“Em không kén chọn, anh quyết định đi.”

Liên Húc cười một cách vui vẻ.

“Kén ăn cũng có sao đâu, cứ chọn món em muốn, nếu em không ăn hết thì để anh ăn.”

Trình Vân Thanh cũng cười.

“Anh cứ quyết định đi.”

“Vậy đợi xuống xe, anh sẽ dẫn em đi ăn một tô mì thịt bò, đặc sản ở đây đấy.”

 

Khi đến trạm dừng, họ vừa thì thầm trò chuyện, vừa đi về phía cửa ra vào. Sau đó, từ ga tàu họ bắt xe đến một quán ăn trông cũng khá sạch sẽ, bếp mở, có thể nhìn thấy qua lớp kính trong suốt từng sợi mì đang được nấu trong nồi, khói bốc lên nghi ngút. Đúng lúc đó lại là giờ ăn, trong quán gần như không còn chỗ trống, nhưng mùi thơm tỏa ra thì không thể chối từ.

Tuy nhiên, Trình Vân Thanh ăn không ngon miệng, chẳng mấy chốc đã đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn anh ăn hết phần mì.

Lần này ra ngoài họ không mang theo nhiều hành lý, chỉ có hai chiếc ba lô cỡ vừa. Cô cũng không hỏi hắn về mục đích hay kế hoạch gì, dường như đã giao phó toàn bộ hành trình cho hắn, hoàn toàn tin tưởng vào sự sắp xếp của anh.

Trình Vân Thanh không nói gì nhiều, nhưng cô lại nhận thấy một điều rất đặc biệt ở anh : Anh tuyệt đối không ép người khác làm điều họ không muốn. Nhìn ra rằng cô không muốn ăn, anh cũng không ép cô ăn thêm, chỉ nhẹ nhàng nói rằng lúc vào quán, anh đã thấysạp bán trái cây bên ngoài, lúc rời đi, anh sẽ ghé mua cho cô.

Liên Húc đưa Trình Vân Thanh đến trạm chuyển xe buýt, rồi lại đổi một chuyến xe khác. Đến khi trời bắt đầu chạng vạng, họ cuối cùng cũng đến một khách sạn ở một thị trấn nhỏ không tên.

 

Phòng họ đặt nằm ở lầu 3, cuối hành lang, mà khách sạn này lại không có thang máy.

Liên Húc mở cửa phòng, đơn giản thu xếp hành lý rồi mở cửa sổ. Trời đầy mây, bên ngoài tối đen, đến cả ánh trăng cũng không thấy đâu.

Liên Húc chỉ về phía xa, nói:

“Chúng ta sẽ đi về hướng đó. Lúc đầu anh cũng không ngờ, giữa núi rừng sâu thẳm lại có đường xi măng và các công trình bằng bê tông cốt thép, nhưng thực ra đó là khu vực kiểm soát an ninh nghiêm ngặt.”

Trình Vân Thanh đi đến, đứng cạnh anh, cùng dựa vào cửa sổ. Cô thuận miệng hỏi:

“Vậy em có thể vào không?”

Liên Húc khẽ cười, cố tình nói một cách mập mờ:

“Trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

Liên Húc cố ý trêu đùa, cười một cách chậm rãi.

“Trừ phi em đồng ý kết hôn với anh, hợp pháp rồi thì có thể trở thành người nhà quân nhân.”

Trình Vân Thanh nhìn anh, không chớp mắt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Liên Húc.

“Được, ngày mai chúng ta đi Cục Dân Chính.”

Liên Húc nghe vậy, im lặng, cảm giác như bị nghẹn bởi chính lời mình nói.

“Chắc phải có hộ khẩu mới làm được đúng không? Anh cũng phải qua một vài thủ tục kiểm tra chính trị, yêu cầu một số trình tự theo quân luật nữa?” Trình Vân Thanh nói, như thể đang thực sự xem xét tính khả thi của việc kết hôn vào ngày mai.

“Vân Thanh…” Liên Húc gọi tên cô, giơ tay ôm lấy eo cô, sau một lúc lâu mới khó khăn mở miệng.

“Anh đang nghĩ, em nói muốn đến nơi anh phục vụ, là ám chỉ…”

Ánh mắt của anh phức tạp, đầy áy náy, tay siết chặt quanh eo cô. Tuy nhiên, cô vẫn nhẹ nhàng kéo ra, tạo khoảng cách, nhìn anh với ánh mắt sắc bén, hỏi lại:

“Ám chỉ cái gì? Ám chỉ rằng em đồng ý, thậm chí rộng lượng tiễn anh một đoạn đường sao? Em không nghĩ mình cao thượng đến vậy, em chỉ là một người bình thường, thậm chí là khá ích kỷ, muốn người em yêu có thể luôn ở bên cạnh em, một cuộc sống giản dị nhưng yên bình.”

Cô thở hổn hển, ánh mắt sắc bén.

“Anh nói cho em biết, yêu cầu này của em có quá đáng không?” v Liên Húc không trả lời, cúi đầu, tránh ánh mắt nóng bỏng của Trình Vân Thanh.

Đương nhiên là không quá đáng, nhưng câu hỏi của cô lại như một cây chày sắt đập vào lòng anh, giống như nước chảy đá mòn, dằn vặt ý chí cứng rắn của anh.

Anh hít một hơi thật sâu rồi nói:

“Em còn nhớ lúc chúng ta gặp nhau ở bệnh viện nhân dân thành phố không?”

Anh đứng gần Trình Vân Thanh đến mức, từng đường nét trên khuôn mặt, từng vết nhăn ở khóe mắt, đều không thể che giấu.

Trình Vân Thanh ban đầu không hiểu, một người đầy tình cảm như vậy, sao lại mang theo những dấu vết thời gian sâu sắc như thế. Giờ đây thì cô đã hiểu, vì Liên Húc là một người mang nhiều tâm sự.

Cô nhớ lại khoảnh khắc đó, hình ảnh mà cô sẽ không bao giờ quên, dường như sự giận dữ không thể thốt ra thành lời. Cô quay đi nhưng vẫn không thể thoát khỏi ánh mắt chăm chú của anh.

“Nhiệm vụ lần này chính là muốn bắt tay trùm buôn thuốc phiện đã khiến anh thành ra như vậy,” anh nói, rồi ngừng lại một chút.

“Trước đây anh từng kể với em về Lâm Tiêu, chính là ba của Lâm Hạo, cũng đã chết trong tay của hắn.”

Liên Húc ngừng một lát, không tiếp tục kể về những hành vi phạm tội của La K, mà thay vào đó, nói về những sự đã xảy ra và con đường đầy nguy hiểm phía trước.

“Khi Lâm Tiêu thực hiện nhiệm vụ nội gián, mẹ Lâm Hạo phát hiện bị ung thư, trải qua nhiều đợt hóa trị, biết được anh ấy đã qua đời. Lúc anh đến Giang Châu, cô ấy vừa mới qua đời. Lâm Hạo lúc đó mới chỉ 4 tuổi rưỡi, thằng bé nói với anh rằng trong lớp mẫu giáo ai cũng có ba mẹ, chỉ có mình nó không có.”

Liên Húc thở dài một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc, rồi chăm chú nhìn cô.

“Lâm Hạo nói, các giáo viên đều nghĩ ba thằng bé đang ở nơi khác nên nhờ anh tham gia các hoạt động cùng nó, để đứa nhỏ có thể giống như những bạn bè cùng lứa khác.”

Trình Vân Thanh cảm thấy một nỗi chua xót dâng lên trong lòng, ánh mắt cô thoáng chốc hiện lên một tia bi thương. Ngữ khí cô trở nên trầm thấp, gần như mất hồn:

“Liệu người vợ ấy có hối hận không?”

Liên Húc không có lời nào để nói, khó khăn lắm mới thốt lên:

“Anh xin lỗi.”

Chỉ có sự im lặng kéo dài nặng nề, như thể thời gian cũng ngừng trôi.

Trình Vân Thanh khẽ cắn môi, giọng nói cứng lại, nhưng cố gắng nói tiếp:

“Nếu cô ấy còn sống, nếu em là cô ấy, em chắc chắn sẽ chọn một người đàn ông khác, bắt đầu lại một cuộc sống mới.”

Giọng nói của cô bình tĩnh đến lạ, nhưng hai câu nói đó, dù chỉ là giả thiết nhưng nó thực sự nặng nề, thậm chí có chút sắc bén. Nhìn như cô chỉ đang suy nghĩ thay cho người khác, nhưng thực ra là một cách để nói cho Liên Húc nghe rằng nếu như xảy ra điều không may với anh, cô sẽ ngay lập tức rời bỏ, chấm dứt tất cả, quên đi mọi thứ giữa hai người.

Liên Húc ngẩn người, rất nhanh sau đó anh nhận ra hàm ý trong lời nói của cô.

Anh nhẹ nhàng đưa tay giữ chặt eo cô, ngón tay lạnh lẽo khẽ đẩy mái tóc rơi trên trán Trình Vân Thanh.

Liên Húc nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng:

“Như vậy cũng tốt.”

Trình Vân Thanh khẽ chớp mắt, trong mắt là nỗi đau không thể che giấu. Cô không thể kìm nén được nữa, cúi người, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh một cách chân thành.

Đó là một nụ hôn như thể sẽ không bao giờ kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment