1.
Mới ba tuổi, ngày đầu tiên đến nhà trẻ, cô giáo hướng dẫn các bạn nhỏ tự giới thiệu.
Đến lượt mình, cậu bé không ngần ngại, dõng dạc nói tên – cái tên mà sau đó được cả lớp gọi vang rền suốt buổi sáng.
Trong giờ ăn nhẹ, một cô bé tóc mái bằng xinh xắn, hoạt bát ngồi cạnh, tò mò hỏi:
“Vì sao tên cậu giống tên trò chơi trong điện thoại của mẹ tớ thế?”
Liên Dịch nghiêm túc trả lời:
“Đó là nhũ danh của tớ. Cậu không có nhũ danh à?”
Theo lời mẹ kể, trước khi cậu sinh ra, ba đã chuẩn bị sẵn hai cái tên: nếu là con gái thì đặt là Liên Y, còn con trai thì gọi là Liên Dịch.
Thế nhưng chưa kịp đón cậu chào đời, ba đã bị cảm sốt phải nằm viện. Mẹ thì vô cùng lo lắng, chuyện gì cũng không dám để ba đụng vào.
Để giúp mẹ bớt căng thẳng, ba chỉ quanh quẩn bên giường bệnh, chơi mấy trò điện tử nho nhỏ giết thời gian. Trò ba mê nhất tên là “Liên Tục Xem,” chơi cái là quên cả trời đất.
Một lần, ba đùa với mẹ rằng:
“Đằng nào họ mình cũng là “Liên”, hay đặt nhũ danh cho con là Liên Tục Xem luôn đi, dễ nhớ lại ý nghĩa!”
Thế là cái tên “Liên Tục Xem” dính với cậu từ đó.
Cứ tưởng chỉ là nói vui, ai ngờ mẹ lại hưởng ứng thật. Từ đó, mẹ bắt đầu gọi cậu bé trong bụng là Liên Tục Xem. Đến khi cậu chào đời, mọi người đã quen miệng gọi nhũ danh ấy, còn tên thật thì lại ít khi dùng tới.
Trước khi lên hai tuổi, Liên Dịch sống ở Bắc Kinh. Không lâu trước đây, cả nhà mới chuyển vào Côn Minh.
Mẹ bảo nơi này thời tiết ôn hòa, không quá nóng cũng chẳng quá lạnh, so với thủ đô hay Giang Châu thì đều tốt hơn cho sức khỏe của ba.
Một lần, Liên Dịch mơ màng tỉnh dậy và nghe thấy ba mẹ cãi nhau. Thực ra, không thể gọi là cãi nhau, vì ba mẹ thường xuyên nói chuyện lớn tiếng nhưng chẳng bao giờ có vấn đề gì nghiêm trọng xảy ra. Trong các bộ phim, người ta cãi nhau phải lớn tiếng, ầm ĩ mới đúng.
Ba không đồng ý với việc chuyển đến Vân Nam. Ba bảo có thể tìm cách xin điều chuyển công tác đến gần nơi đó, như vậy sẽ có nhiều thời gian ở nhà, không phải ra ngoài suốt, để mẹ có thể làm những việc mẹ muốn. Nhưng không lâu sau, mẹ khóc, và ba đành phải nhượng bộ.
Ba nói với Liên Dịch rằng, ba mẹ muốn cùng nhau bảo vệ mẹ, không thể để mẹ phải rơi nước mắt.
Thực ra, với Liên Dịch mà nói, ở đâu cũng giống nhau. Cậu đã từng ở nhà ông bà ngoại, cũng cùng gia đình ăn hai cái Tết Âm Lịch ở đó. Quả thực, ở chỗ của ông bà ngoại có gió mát, có mưa khi trời oi bức, lại có thể nhìn thấy biển xanh. Còn có anh Lâm Hạo rất thích chơi với cậu, nên Liên Dịch rất thích Giang Châu. Côn Minh cũng không tệ, vì có ông nội và chú út. Ông nội tuy lớn tuổi nhưng luôn vui vẻ, ôm cậu không ngừng, lúc nào cũng nói Liên Dịch lớn lên giống ba y hệt.
Ở nhà, Liên Dịch luôn được mọi người yêu thương, nhưng cậu cảm thấy chú út cưng chiều cậu nhất. Mọi thứ cậu muốn, dù là mẹ cậu không cho ăn hay ba cậu không cho chơi, chú út đều sẽ tìm cách lén đưa cho cậu.
Tuy vậy, mỗi khi chú út hỏi cậu thích ai nhất, Liên Dịch không chút do dự mà trả lời:
“Con thích ba nhất.”
Mẹ rất bận rộn, nhiều buổi tối không có ở nhà, chỉ có ba ôm Liên Dịch ngủ.
Một lần, cô bé mái bằng hỏi Liên Dịch:
“Vậy ba của cậu làm nghề gì?”
Liên Dịch tự hào, đắc ý đáp:
“Ba tớ là quân nhân, ba tớ bắn súng rất giỏi, có thể bắt hết bọn xấu.”
“Woa, ba cậu giỏi quá!” Các bạn nhỏ đều cảm thán khen ngợi.
Liên Dịch nghe vậy, lòng tự hào dâng trào, càng thêm yêu ba của mình.
Liên Dịch chưa hiểu hết, nhưng cậu tin chắc lời mẹ nói là đúng, vì mẹ là bác sĩ mà.
2.
Năm Liên Dịch bốn tuổi, trong nhà chào đón một thành viên mới, nhưng không phải là cô em gái mà nó đã mong chờ từ lâu.
Đó là một chú chó nghiệp vụ đã giải ngũ, giống chó chăn cừu Côn Minh, lưng đen, bụng vàng nâu có vằn. Trong một nhiệm vụ cứu hộ sau động đất, nó bị mù một mắt và chân trái phía trước cũng hơi bị tật, không còn phù hợp để tiếp tục phục vụ. Gia đình Liên Dịch đã nhận nuôi nó.
Ban đầu, Liên Dịch không vui chút nào. Cậu không chỉ không thân với chú chó ấy mà còn có phần sợ hãi. Mẹ đặt tên cho nó là “Đậu Đen”, bắt Liên Dịch gọi là “đại ca.”
Liên Dịch cực kỳ phản đối: đúng là nói đùa! Trong nhà cậu vốn là nhỏ nhất rồi, đã có anh Lâm Hạo, chị Vũ Huyên, giờ lại còn phải gọi một con chó là “đại ca” nữa sao?
Thế nhưng, sau vài ngày sống cùng nhau, Liên Dịch bắt đầu nhận ra Đậu Đen rất thông minh và có linh tính. Tuy không thể giao tiếp bằng lời nói nhưng dường như nó luôn hiểu được những gì cậu nói. Sáng nào nó cũng siêng năng cùng ba tập thể dục. Mẹ còn trêu rằng Đậu Đen biết nghe lời và hiếu thảo hơn cả cậu.
Cuối tuần, ba dẫn cả nhà đi công viên. Mỗi lần Liên Dịch ném đĩa bay đi rất xa, Đậu Đen luôn tìm được và mang về trong tích tắc. Từ từ, Liên Dịch bắt đầu chấp nhận “đại ca” đặc biệt này.
3.
Năm Liên Dịch bảy tuổi, đang học tiểu học, vào một mùa Tết nguyên đán.
Ba mẹ dẫn cậu cùng Đậu Đen và một vài gia đình bạn bè thân quen đến Vân Nam ăn Tết. Họ thuê trọn một khu dân cư ở một thị trấn cổ gần Đại Lý để nghỉ ngơi.
Đêm giao thừa, pháo hoa rực rỡ khắp bốn phương tám hướng của cổ trấn, nở bừng trên mặt nước Nhĩ Hải ngay bên ngoài cửa kính sát đất.
Người lớn tụm năm tụm ba đánh bài, trò chuyện rôm rả. Một phòng toàn trẻ con thì nô đùa vui vẻ không ngừng.
Liên Dịch chơi đến mức quá sức, đón giao thừa xong ngủ say đến tận trưa hôm sau vẫn chưa dậy nổi. Bởi vậy cậu không hề hay biết rằng từ sáng sớm, ba đã đưa mẹ đến trang trại dưới chân Thương Sơn để cưỡi ngựa.
4.
Từ xa, dãy núi sơn nối tiếp nhau trải dài, bên sườn núi là những hàng cây tùng xanh rì phủ bóng.
Trình Vân Thanh không biết cưỡi ngựa, nhưng cô rất tin tưởng anh, ngồi yên trên lưng ngựa, để mặc anh dắt dây cương dẫn đi một vòng quanh trang trại. Không biết nghĩ đến điều gì, anh bỗng bật cười, nói:
“Lúc em mang thai, anh còn từng nói nếu là con gái thì sẽ dạy con cưỡi ngựa. Ai ngờ lại là một thằng nhóc con.”
Trình Vân Thanh cũng bật cười:
“Cẩn thận thằng nhóc nghe thấy lại tưởng anh thích con gái hơn đấy.”
“Sao có thể chứ? Anh đều thương cả.”
Trình Vân Thanh nửa thật nửa đùa nói:
“Vậy để em sinh thêm một đứa nữa cho anh nhé?”
Anh quay đầu lại nhìn cô, dứt khoát đáp:
“Thôi đi.”
Câu nói chỉ là lời trêu đùa, nếu thật sự muốn sinh thêm thì đã sinh từ lâu rồi. Huống hồ, giờ cô cũng không còn ở độ tuổi lý tưởng để mang thai, mà anh thì đã sớm thực hiện phẫu thuật triệt sản sau khi cô sinh con.
Thật ra, thể trạng của Trình Vân Thanh cũng không tệ. Lần mang thai trước, từ đầu đến cuối cô gần như không có phản ứng gì nghiêm trọng. Chỉ là cuối cùng, Liên Dịch sinh non. Hôm ấy đúng lúc cô đang ở nhà nghỉ ngơi, còn anh thì ở đơn vị.
Trình Vân Thanh là bác sĩ, vừa có dấu hiệu chuyển dạ đã lập tức gọi xe để đến bệnh viện đã được chuẩn bị từ trước, trên đường còn gọi điện báo cho anh.
Chỉ không ngờ quá trình lại diễn ra nhanh đến vậy. Cơn đau chuyển dạ dữ dội khiến cô gần như không thể tự mình bước xuống xe, lại đúng lúc kẹt xe giờ tan tầm. Đến khi anh chạy được tới bệnh viện thì đứa bé đã chào đời.
Có lẽ chính dáng vẻ chật vật và yếu ớt của cô ngày đó đã khiến anh day dứt mãi không thôi. Không lâu sau khi Trình Vân Thanh xuất viện, Liên Húc âm thầm đi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh. Trước đó, anh cũng đã bàn với cô. Ban đầu cô cảm thấy chuyện đó không cần thiết, tuy cô cũng không mấy mặn mà với việc sinh thêm con, nhưng rõ ràng anh rất yêu trẻ con. Chẳng qua chỉ là nhất thời bị tổn thương quá sâu, lỡ sau này anh lại thay đổi thì sao? Huống chi, có biết bao biện pháp tránh thai an toàn, đâu nhất thiết phải làm đến mức này?
Thế nhưng Liên Húc rất kiên quyết, Trình Vân Thanh cuối cùng cũng không thể phản đối nữa.
Vậy mà chớp mắt đã nhiều năm trôi qua. Nghĩ lại khoảng thời gian năm xưa anh từng một mình phiêu bạt nơi đất khách, đến hiện tại, đây có lẽ là quãng thời gian bình yên và tốt đẹp nhất của anh.
Và cô, thật lòng đã thấy đủ đầy.
“Nhìn kìa!!!”
Liên Húc gọi cô.
“Mặt trời lên rồi!”
Trình Vân Thanh nhìn theo hướng anh chỉ. Tia nắng đầu tiên vừa phá tan mây mù, chiếu rọi lên đỉnh cao nhất của dãy tuyết sơn. Không lâu sau, muôn trượng ánh vàng như trút xuống từ trời, phủ đầy cảnh vật trước mắt trong một khoảnh khắc choáng ngợp và rực rỡ. Trình Vân Thanh thầm nghĩ, nếu hạnh phúc có màu sắc, thì nhất định sẽ là ánh kim rạng ngời này.
Con ngựa cúi đầu khẽ hí vang, Liên Húc đưa tay xoa nhẹ đầu nó, trấn an bằng giọng dịu dàng, rồi ngẩng lên, cùng Trình Vân Thanh nhìn nhau mỉm cười.
5.
Tối trước Tết Đoan Ngọ, sau lễ trao quân hàm và thăng chức kết thúc, Liên Húc mặc nguyên bộ quân phục mới tinh, thẳng tắp, đến bệnh viện đón Trình Vân Thanh tan ca.
Lẽ ra cô nên có mặt tại buổi lễ, cùng anh chia sẻ vinh dự ấy. Nhưng vào phút chót lại bị một ca cấp cứu khẩn đột xuất, đành bất đắc dĩ cho anh “leo cây.”
Vừa mới xuống xe, Liên Húc liền trông thấy Trình Vân Thanh cùng đàn em của cô, Lý Nghiên, hấp tấp cầm điện thoại chạy vào văn phòng, giọng đầy phấn khích:
“Chị Trình, mau xem! Anh rể đẹp trai quá trời luôn!”
Cách gọi này là do đám thực tập sinh tự bịa ra, từ lúc Trình Vân Thanh bắt đầu giảng dạy ở học viện y thì chuyện này đã bắt đầu.
Nếu cô là nam giới, người phối ngẫu của cô sẽ được gọi là “sư mẫu” hay “sư nương,” nhưng cô là nữ, mà trong xã hội lại chưa có cách gọi phổ biến nào dành cho chồng của nữ giáo sư. Vậy nên, ngay sau lần đầu tiên gặp Liên Húc, lũ học trò đã tự quyết định gọi anh là “anh rể,” một cách gọi thân mật mà chẳng ai có thể phản đối.
Dù mang danh giáo sư hướng dẫn cao học, Trình Vân Thanh lại không hề ra vẻ hay giữ khoảng cách. Lúc đầu thoạt nhìn có thể thấy cô hơi lạnh lùng, khó gần, nhưng càng tiếp xúc mới càng nhận ra cô là người dễ chịu và tốt tính.
Ngược lại, chính Liên Húc lại hơi ngại với cách gọi “anh rể” ấy, có lần anh cười hỏi cô:
“Em để mặc học trò gọi anh loạn xạ thế sao?”
Trình Vân Thanh bật cười trêu chọc anh:
“Biết làm sao được, ai bảo anh đẹp trai quá làm gì.”
Anh hơi nhăn mặt, nghiêm túc nói:
“Em phải giảng giải rõ cho tụi nhỏ hiểu chứ, là do em còn trẻ mà đã làm giáo sư hướng dẫn, đâu liên quan gì đến anh.”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Trình Vân Thanh không khỏi hiện lên ý cười. Cô liếc sang màn hình điện thoại của Lý Nghiên, là giao diện của một nhóm chat, chắc là nhóm hẹn ăn uống của mấy cô y tá trong bệnh viện. Trong nhóm đang trò chuyện rôm rả, không biết ai đã đăng một bức ảnh chụp lại khoảnh khắc Liên Húc vừa xách một bó hoa tươi bước xuống từ xe.
Ánh sáng trong ảnh rất đẹp, góc chụp lại hoàn hảo: vai rộng, chân dài, khí chất nghiêm nghị, nhìn qua chẳng khác gì áp phích tuyên truyền tuyển quân.
Nhờ được chăm sóc điều độ, mấy năm nay khí sắc của anh đã khá hơn rất nhiều. Dù không còn giữ được thể trạng đỉnh cao như thời còn làm lính đặc nhiệm trong đội 729, nhưng ít ra cũng không còn là trạng thái luôn cận kề nguy hiểm như trước.
Lý Nghiên vừa mới cất điện thoại thì Liên Húc đã xuất hiện ở cửa văn phòng.
Cô gái vừa nãy còn rôm rả không ngừng bỗng trở nên bẽn lẽn, lí nhí gọi một tiếng:
“Anh rể…”
Rồi cúi đầu, vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Liên Húc đưa bó hoa về phía Trình Vân Thanh:
“Lễ xong rồi, anh nhớ trong nhà mình không còn chỗ để bày nữa nên mang lên cho em. Em đặt ở văn phòng hoặc để ở chỗ y tá cũng được.”
Trên bàn làm việc của cô đang chất đầy bánh chưng, ô mai, hạt khô và đồ ăn vặt, là quà Tết bệnh viện phát cho nhân viên.
Cô vừa cười vừa nói:
“Ban đầu định nhờ anh tới lấy mấy món phúc lợi Tết này về, ai ngờ lại thành tiêu điểm bị vây xem.”
Liên Tục hơi nhíu mày:
“Bị vây xem?”
Trình Vân Thanh không nói rõ là sẽ ở bệnh viện khám thêm một ca, chỉ lặng lẽ quan sát anh từ trên xuống dưới. Bộ lễ phục quân trang thẳng thớm càng tôn lên vóc dáng cao gầy của anh, ngôi sao vàng và dải lụa ánh kim dưới nắng lấp lánh rực rỡ, khiến cả người anh nổi bật đến mức không thể rời mắt.
Nhìn quanh thấy không ai chú ý, cô bước lên, nắm tay anh, ghé sát tai thì thầm:
“Em còn phải ở lại khám thêm một ca, anh cứ về trước đợi em.”
Giọng cô nhỏ nhưng rõ ràng, mang theo chút cố ý nhấn mạnh:
“Đừng thay đồ.”
Liên Húc hiểu ngay, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, bật cười:
“Vậy anh có cần tiện tay lấy luôn cái blouse trắng từ tủ áo bác sĩ của em ra không?”
Cô khẽ vỗ lên cánh tay anh một cái, ngầm hiểu mà không nói, thấp giọng đáp:
“Tùy anh, Thượng tá à.”
Hôm đó, tan học xong, Liên Dịch bất ngờ phát hiện người tới đón mình lại là chú út. Dù trong lòng vẫn thấy hơi kỳ lạ vì ba đột nhiên thất hẹn, nhưng đã lâu không gặp người chú thân thiết này, cậu bé nhanh chóng bị những “chương trình vui chơi đặc sắc” mà chú út chuẩn bị làm cho quên béng mọi nghi ngờ ban đầu.
6.
Liên Húc trồng đầy hoa cỏ trên sân thượng nhà mình.
Trình Vân Thanh nói đúng, khí hậu Côn Minh thật sự rất thích hợp để nghỉ ngơi, hồi phục. Không chỉ với con người, mà cả với cây cỏ. Dù anh không bỏ quá nhiều công chăm sóc, nhưng quanh năm suốt tháng, hoa lá vẫn xanh tươi, um tùm nở rộ.
Khi tỉnh dậy, Trình Vân Thanh vẫn còn cảm nhận được hơi thở của anh phảng phất trên môi. Đã nhiều năm rồi Liên Húc không hút thuốc, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô vẫn nhận ra mùi hương rất đặc trưng, giống như hương rừng ẩm lạnh sau cơn mưa, mơ hồ, thấm vào tận da thịt.
Cô nhớ lại mấy năm trước từng có người hỏi anh: bỏ thuốc, bỏ rượu, liệu có quen không? Khi ấy, đang ở độ tuổi sung sức và cương quyết, anh chỉ nhàn nhạt đáp: nếu đã quyết bỏ, thì không có gì là không quen được.
Anh từng nói, những gì anh được huấn luyện đã dạy anh rằng: cách an toàn nhất sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ là phải gạt bỏ hết tất cả mọi thứ liên quan đến thân phận trước đó.
Cô bỗng nhiên tò mò, hỏi:
“Vậy… còn em thì sao?”
Dù sao thì, cô cũng là một phần trong “tất cả” đó.
Anh hơi ngẩn ra một chút, rồi mới đáp:
“Em không giống những người khác.”
Cô truy hỏi:
“Em có gì không giống?”
Anh im lặng rất lâu, sau đó mới chậm rãi nói:
“Lúc ở bên ngoài… từng có lúc anh nghĩ đến việc buông bỏ. Nếu là người khác, anh đã không quay về nữa.”
Sau khi trở về, anh chưa từng nhắc đến khoảng thời gian đó, quãng thời gian chắc chắn rất mệt mỏi, rất đau đớn, vượt quá giới hạn thể chất và tinh thần của anh. Cũng chỉ khi đã thực sự bước vào tận cùng chịu đựng, người ta mới nghĩ đến chuyện buông xuôi.
Cuối cùng, anh nhìn cô, nói:
“Vân Thanh, anh có thể chết vì đất nước, nhưng anh chỉ sống vì em.”
Tựa đầu vào gối, nhắm mắt lại trong chốc lát, Trình Vân Thanh mới sực nhớ: hôm qua Liên Dịch được Liên Trạch đưa về nhà ông nội để chơi cuối tuần. Hôm nay cả cô và Liên Húc đều được nghỉ, tối qua ngủ quên lúc nào không hay, tỉnh dậy đã gần 9 giờ.
Bên giường trống không, chắc chắn Liên Húc đã dậy từ lâu. Anh vốn dĩ không có thói quen ngủ nướng, dậy sớm đã là chuyện thường ngày.
Trình Vân Thanh rửa mặt xong, choàng áo ngủ bước ra, liền nhìn thấy Liên Húc đang tưới hoa ngoài sân thượng. Đậu Đen nằm bên ổ chó, mệt nhoài, lè lưỡi thở hổn hển.
Gió sớm mát lành phả vào mặt, hương hoa thơm ngát lững lờ trong không khí.
Trên giàn là những chùm tường vi nở rộ, sức sống dạt dào. Ngày nào anh cũng cắt vài cành mang cho cô c.ắm vào lọ, đến nỗi trong nhà sắp chẳng còn chỗ đặt thêm nữa.
Trình Vân Thanh khoanh tay, tựa khẽ vào khung cửa, lặng lẽ mỉm cười nhìn anh.
Nhận ra có người đứng sau, Liên Húc xoay người lại, nở nụ cười dịu dàng với cô.
– END-