Thậm chí có những người sinh ra đã mệnh tiện, sau khi gặp được quý nhân đến cả mệnh cách bản thân cũng có thể thay đổi, vô cùng thần kỳ.
Vậy nên mệnh cách chủ yếu dùng để tham khảo, nếu như quá mê tín, ngược lại sẽ rơi vào thế yếu.
Lương Cừ rất muốn biết mệnh cách của mình như thế nào.
Hắn đi theo Dương Đông Hùng vào mật thất, những người sư huynh còn lại vốn cũng định rời đi nhưng thấy tình hình như vậy đều lựa chọn ở lại hóng chuyện.
Dương Đông Hùng ở trong mật thất lấy ra một chiếc hộp bằng da, lấy từ đó ra năm món đồ, một chiếc bát nhỏ vẽ con gà trống lớn màu đỏ, một quyển sách dày, một chiếc đỉnh nhỏ hình vuông bằng đồng, một cái túi phồng lên cùng với một tờ giấy đen to đùng.
Dương Sư đưa bát nhỏ vẽ gà trống màu đỏ ra:
"Lấy ít máu, không cần quá nhiều, dùng tay trái của con."
Lương Cừ rút Thanh Lang ra, cẩn thận cắt mép lòng bàn tay, sau khi nhỏ xuống mười mấy giọt liền được Dương Sư cầm đi.
Dương Sư đặt chiếc đỉnh hình vuông lên trên bàn, mở túi nhỏ ra, đổ một lớp tro đen vào đó, tỉ mỉ trải lên đó một tầng dầy bằng ngón tay.
"Tiếp theo đây dùng tay phải của con ấn xuống, đừng để run, trực tiếp ấn xuống, càng rõ ràng càng tốt."
Lương Cừ nghe lời, trực tiếp ấn lòng bàn tay vào trong đỉnh, không biết có phải do tro không mà khi hắn nhấc tay ra, trên tay không dính tí tro nào cả, lòng ban tay bên dưới rất rõ ràng, có thể nhìn thấy cả chỉ tay.
Dương Đông Hùng xác nhận không có sai sót gì xong liền để bát máu ở yên một lát, mùi máu tanh trong không khí dần dần tiêu tan, thay vào đó là một mùi thơm kì lạ bốc lên, Dương Sư đổ máu lên tờ giấy đen bằng da kia.
Máu tươi lặng lẽ lan ra tựa như một vòng tròn lớn, cực mỏng, cực lớn.
Dương Đông Hùng nhân lúc đó đặt tro hương trong đỉnh nhỏ lên trên, không chút sai sót mà in lên bề mặt máu, dấu bàn tay ở chính giữa lõm xuống, mơ hồ có thể nhìn ra hình dáng lòng bàn tay.
Sau đó Dương Đông Hùng dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng miết mặt bàn.
Tro đen ở phía trên dần dần chuyển động, thuận theo máu tươi chảy ra ngoài, có thể nhìn thấy rõ ràng đường nét phía bên trái tro đen.
"Sư đệ quả nhiên có mệnh cách trên người!"
Hướng Trường Tùng vui mừng nói.
Chính ấn, Thiên ấn, không phải tất cả mọi người đều có, đại đa phần đều trống trơn ở hai vị trí đó!
Nếu có, cho dù hiện ra thứ gì đều chứng minh người này ít nhất có tiền đồ!
Cho dù có là Thiên ấn!
(Thiên ấn quá nhiều dễ gặp khó khăn trắc trở)
Một lúc sau, Từ Tử Soái nghển cổ ra nhìn, nghi hoặc hỏi:
"Ấn tướng là một con sông ư?"
Hình dáng vô cùng đơn giản, chỉ là một đường nét thô sơ uốn lượn quanh co.
"Còn chưa kết thúc."
Dương Đông Hùng trầm giọng nói.
Mọi người chăm chú nhìn, quả đúng là như vậy, khi Dương Sư siết chặt ngón tay, phía bên phải bàn tay cũng dần có tro đen hiện ra, chầm chậm phác hoạ lên một thân hỉnh kỳ quái.
Từ Tử Soái chau mày hồi lâu:
"Thiên ấn là Hầu sao?"
"Sư đệ vậy mà có đủ cả Chính ấn lẫn Thiên ấn?!"
"Chính ấn là sông, hung thú Thiên ấn là Hầu?"
"Không đúng, ngược rồi, phương hướng Sư phụ mới miết là hướng Đông, vậy nên bên này là bên trái, bên kia là bên phải, trong mệnh cách của sư đệ, Thiên ấn là sông, Chính ấn là Hầu."
"Không thể nào, vì sao Thiên ấn lại là vật chết? Không phải đều là hung thần sao?"
"Cũng không phải là không có, ta nhớ có một lão tướng Trăn Tượng, Thiên ấn là mặt trời lặn, sau đó chết dưới ánh tà dương."
Các sư huynh bắt đầu tranh luận, băn khoăn Chính ấn, Thiên ấn của Lương Cừ có bị ngược không.
Nhị sư huynh Du Đôn đột nhiên lên tiếng:
"Liệu có khả năng Thiên ấn này không phải sông mà là rồng không?"
"Rồng?"
Mọi người một lần nữa chăm chú nhìn, quả thật mơ hồ nhìn thấy phía đuôi "sông" có gì đó kì lạ, dường như là đầu rồng có sừng!?
"Thật sự là rồng sao?"
Dương Đông Hùng trầm mặc, phương pháp tính mệnh cách này là ông hồi còn trẻ theo học một lão đạo sĩ, nếu muốn nói chính xác đến mức nào thì cũng chưa chắc nhưng cũng không đến mức xảy ra sai sót lớn, để tính cho các đệ tử thì quá đủ.
Vậy nên Chính ấn, Thiên ấn này có lẽ chính xác, nhưng là hình dạng ông chưa từng gặp qua.
Hai bên trước sau của tro đen nhanh chóng lan ra thành những đường nét khác, ông lật quyển sách kia ra, so sánh từng cái một.
Những người còn lại đều im lặng, lằng lặng chờ đợi đáp án của sư phụ.
Một lúc sau, Dương Đông Hùng bứt vài sợi râu.
"Hung, đại hung!"