Lương Cừ đứng trong đám người chỉ cảm thấy nhàm chán, chỉ muốn Giản Trung Nghĩa nhanh chóng ra đề mục, thi cho xong rồi nhanh chóng kết thúc.
Không ngờ sau khi Giản Trung Nghĩa hàn huyên với Triệu Ký xong, vậy mà lại hướng câu chuyện tới trên người hắn.
"Ta nghe nói, quý thư viện có một vị thiếu niên anh kiệt, phát minh ra phương pháp Bính Âm vượt xa phương pháp Phiên Thiết trước đây, chỉ cần học một năm là có thể hoàn toàn biết chữ, không biết vị thiếu niên anh kiệt này có ở đây không"
Vừa dứt lời, học sinh ở đây đều đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Lương Cừ.
Lương Cừ cất bước đi ra:
"Được đại nhân nâng đỡ, Lương Cừ hổ thẹn không dám nhận"
Giản Trung Nghĩa đánh giá trên dưới, nói "Tốt" mấy lần liền:
"Tuổi trẻ tài cao, tuấn tú hiếm gặp, thành tích nhường ấy mà lại còn ở ngay huyện mà bản quan quản lý, nên khen thưởng."
Nói xong, hắn lại lấy tấm ngân phiếu thứ hai từ trong tay áo đưa ra:
"Bản quan ra ngoài cũng không mang theo nhiều đồ trên người, chỉ có một ít ngân phiếu, hy vọng ngươi không chê"
Lương Cừ nhìn qua, ngân phiếu có giá trị lên tới 100 lượng, không khỏi nhìn về phía Triệu Ký.
Triệu Ký khẽ gật đầu:
"Trưởng giả ban thương, không nên từ chối"
Lúc này, Lương Cừ mới nhận lấy, trong tay hắn quả thực không quá dư dả, trong nhà cũng còn ít đồ chưa đặt mua.
Có 100 lượng này, chất lượng cuộc sống lại có thể cải thiện một bậc.
Giản Trung Nghĩa xoay người về phía đám đông:
"Bản quan tiếp nhận chức vụ Huyện lệnh của huyện Bình Dương, sẽ chăm chỉ làm việc, người già được chăm sóc hết đời, người trẻ có chỗ để dùng, trẻ con được săn sóc đến khi trưởng thành, thương người cô đơn mất vợ, thương người lẻ bóng góa chồng, thương người tàn phế tật nguyền, tất cả đều được nuôi dưỡng, người có công sẽ được nhận thưởng, người làm việc xấu sẽ bị phạt, thưởng phạt rõ ràng!"
Đám học sinh vỗ tay khen hay.
Tiếp đó, với lời mời của Triệu Ký, Giản Trung Nghĩa tự tay viết một tấm bia đá.
Hắn thật sự chỉ dùng tay.
Giản Trung Nghĩa duỗi ngón trỏ ra, khắc xuống một hàng chữ lớn trên tấm bia đá xanh cứng rắn như thép.
"Muốn có tri thức mà không chịu học hành, chẳng khác gì muốn đánh cá mà không có lưới"
Tiếp theo đó liền đưa ra đề mục khảo thí, cũng đơn giản, chính là viết văn, chỉ có một đề mục.
"Mênh mông bát ngát dân chúng không ca ngợi xiết. Công lao vua Nghiêu thật vĩ đại, văn chương lễ nhạc ban ra tươi sáng khắp nơi."
(Câu này nằm trong Luận ngữ của Khổng Tử, nhằm ca ngợi Đường Nghiêu – vị vua huyền thoại của Trung Quốc thời cổ đại, một trong Ngũ Đế)
Lương Cừ trải bút giấy nghiên mực ra, hơi cắn đầu bút.
Dù chỉ là làm qua loa nhưng đề mục này cũng có phần khó.
Hắn biết chữ, đọc qua sách, nhưng trước nay chưa từng nghĩ đến việc tham gia khoa cử, lẽ dĩ nhiên không hiểu rõ làm sao để giải đề, phá đề, ngay cả cách thức hành văn cơ bản cũng không rõ...
Sớm biết vậy đã xin nghỉ ốm không tới rồi.
Cũng không đúng, không đến thì đã không lấy được 100 lượng, tốt xấu gì cũng là một khoản tiền lớn.
Thật lâu sau, hắn rốt cục cũng hạ bút viết.
Giản Trung Nghĩa đi lại trong Thư viện, đến chỗ phòng học của Lương Cừ, dường như cảm thấy vô cùng hứng thú với người sáng tạo ra phương pháp Bính âm nên đặc biệt vào đây tới bên cạnh Lương Cừ xem xem.
Tư Hằng Nghĩa trong lòng khẽ động, nhưng cũng không ngăn được, sau đó hắn liền thấy vị Huyện lệnh mới này nhíu chặt mày.
Lương Cừ viết loại đề mục này, trình độ thế nào, người làm thầy như hắn có thể không rõ sao?
Ý tưởng kì diệu thì có nhiều, nhưng nhắc đến viết đề muc, thì chẳng khác gì hài đồng còn chưa học xong vỡ lòng, thậm chí còn không bằng.
Nhét lẫn trong một đống bài thi coi như thi cho có là được, nhưng giờ thì...
Huyện lệnh bình thường cũng là Tam giáp, vị này còn là Bảng Nhãn chân chính, do đích thân Hoàng Đế chọn ra từ thi Đình.
(Ba mức độ trong kỳ thi hội và thi đình, gồm có đệ nhất giáp là trạng nguyên, bảng nhãn và thám hoa, đệ nhị giáp là hoàng giáp, và đệ tam giáp là tiến sĩ. )
Giản Trung Nghĩa nhìn một đống từ linh tinh, lặp đi lặp lại trên giấy, cảm thấy trình độ văn chương của mình bị kéo xuống theo.
Tiểu tử này, viết cái thứ gì vậy.
Đề mục hắn đưa ra rõ ràng quy củ như vậy, chỉ cần khen ngợi công lao của cổ thánh tiên hiền, sau đó khen ngợi quân chủ quốc triều anh minh thần võ, tiện đó biểu thị lòng trung thành, bảo rằng mình cũng muốn dốc lòng phụ tá đương kim Thánh Chủ, vì nhân dân mà tạo dựng đại nghiệp vân vân là được.
Kết quả, người này ngay cả đề mục cũng không hiểu, dây cà ra dây muống, không có quy luật gì cả.
Dùng xương đầu của tiểu tử này làm Pháp oản quán đỉnh chuyển tu, sẽ không ngốc theo luôn đấy chứ.