Sáng sớm, sương mù mịt mờ bao phủ vùng sông nước Giang Hoài.
Mười mấy chiếc thuyền nhỏ xếp thành một hàng dài xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đêm qua mưa to, gió sông rất lớn, ai nầy đều cảm thấy mệt mỏi, dòng thuyền lộ ra có phần lộn xộn.
"Nhường một chút, mọi người nhường đường một chút!"
Có người đội một chiếc mũ rộng vành chèo thuyền vạch ra một con đường nhỏ, để mấy chiếc thuyền nhỏ ở giữa hướng ra hai bên, nhường ra một con đường.
Mấy tráng hán đang ngủ gật, nghe thấy lời này liền lên tinh thần, giữ chặt vị bang chúng đang chèo thuyền kia lại mà hỏi chuyện:
"Quan viên Hà Bạc Sở đến rồi à?"
"Cái gì? Đã tới rồi sao?"
Một người kéo áo tơi ra, xoay người ngồi dậy từ trong thyền.
Người lái thuyền lắc đầu:
"Chưa đến, là có Cá Thanh Hoa muốn đi qua đây"
"A?"
Người này lại một lần nữa trùm áo tơi lên, tiếp tục ngủ.
Mấy người còn lại đều mất hết hứng thú.
"Nghỉ ngơi đi, là thương thuyền tới, các huynh đệ cao hứng sớm quá"
"Aiz, mọi người giải tán hết đi, chẳng thú vị gì hết"
"Lưu Tam, ngươi chèo đi, tạo đường cho thuyền đi qua đi"
Mấy chiếc thuyền nhỏ ở giữa dần tản ra hai bên, nhường ra một con đường lớn.
Ba chiếc thuyền lớn phẳng phiu lái từ trong sương mù ra, trải qua trận mưa to, hơi nước lượn lờ bốc lên từ trên thân thuyền, nước mưa thuận theo mạn thuyền chảy xuống dung nhập vào dòng sông, sương mù vẫn còn bám ở trên thân thuyền, ngưng tụ lại thành nước.
Là thương thuyền điển hình, mũi thuyền cực đại cao cao dựng đứng, mạn thuyền chếch lên trên dọc theo thân thuyền, thuyền dài hơn mười trượng, rộng khoảng sáu trượng, chỉ một chiếc thôi cũng có thể chứa được hơn hai ngàn thạch gạo.
Ngư dân đều gọi loại thuyền này là Cá Thanh Hoa, chỉ vì nó nhìn qua vừa thô vừa dẹt lại đi rất nhanh giống như Cá Thanh Hoa.
"Làm phiền huynh đệ, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện lớn gì được không, sao lại phô bày như vậy?"
Từ bên trên chỗ mép thuyền nhô ra nửa người, là một quản sự có râu.
"Việc không nên hỏi thì bớt nghe ngóng đi!"
Bị đáp trả một câu như vậy, nhưng quản sự cũng không tỏ ra tức giận là mấy, chỉ chắp tay nói:
"Huynh đệ chớ trách, ta chỉ hiếu kì thôi"
"Xin lỗi, quản sự, huynh đệ thủ hạ ta đều là lăn lộn bên ngoài nên nói chuyện có hơi mất lịch sự, mong mọi người bỏ qua, chút tiền này mời các huynh đệ đi uống rượu"
Âm thanh vang dội từ xa đến gần, một túi tiền hóa thành ánh lưu quang, tạo thành một đường cong trong làn sương mù, rơi vào chính giữa lòng bàn tay quản sự.
Sau mấy cái nhảy vọt, một bóng ngưỡi đã nhảy tới thuyền nhỏ.
"Bang chủ!"
Hán tử vừa nãy đáp lời lập tức đứng dậy, cả chiếc thuyền nhỏ cũng lắc lư theo.
Những hán tử còn lại cũng nhao nhao đứng dậy.
Quản sự trên thuyền nhận lấy túi tiền, dùng tay ước lượng, khoảng 11-12 đồng, chắp tay một cái rồi biến mất khỏi mép thuyền.
"Bang chủ, có phải ta đã nói sai gì không?". Hán tử đứng lên đầu tiên vội hỏi.
Lưu Tiết chỉ vào lá cờ trên thương thuyền đang dần đi xa kia:
"Thấy lá cờ kia không, kia là chữ gì?"
Hán tử gãi trán, lắc đầu.
"Ta biết ngươi không biết chữ, cho nên không trách ngươi".
Lưu Tiết bật cười lắc đầu:
"Kia là Khang Tế Hào, Thông Tế Hào và Huệ Tế Hào, có thể mang theo chữ Tế, chứng minh là thuyền của Hằng Nhân Thương Đội, Hằng Nhân Thương Đội so với chúng ta thì lợi hại hơn nhiều, hiểu chưa?"
Hán tử liên tục gật đầu.
"Được rồi, ta biết các ngươi vất vả, để các huynh đệ trở về đi, thay ca". Lưu Tiết vỗ bả vai hán tử, lấy túi tiền thứ hai từ trong ngực ra:
"Dẫn các huynh đệ đi ăn ngon chút, uống mấy chén"
Đám người vui mừng.
"Đa tạ Bang chủ!"
Trong lúc bang chúng trên thuyền nhỏ truyền tin tức đi, trên sông Giang Hoài vang lên những tiếng hoan hô.
Mười mấy chiếc thyền nhỏ nhao nhao di động, hướng về gần bờ.
Có người xuống thuyền, có người lên thuyền, đổi ca với các huynh đệ đang ở trên bờ, liên tiếp chào hỏi hai vị Bang chủ còn lại.
"Nhị Bang chủ, Tam Bang chủ!"
Lưu Nghĩa và Trịnh Thiên Phú gật đầu.
Chờ cho đến khi đám người trên bờ tản đi, Lưu Nghĩa mới tiến lên một bước hỏi:
"Đại ca, việc liên quan đến chức quan đã ổn chưa?"
Lưu Tiết lắc đầu:
"Đỗ mập không đáp ứng, chỉ bảo rằng sẽ tiến cử Văn Dương, còn được hay không thì còn chưa biết"
"Mẹ kiếp!". Trịnh Thiên Phú tức giận nện một quyền lên thân cây, cây liễu thô như bắp chân nổ tung thành mảnh vụn, cắm lên mặt đất:
"Năm nào cũng phải đút cho bọn hắn nửa số bạc, kết quả là muốn một chức quan Cửu phẩm thôi cũng tốn sức như vậy! Muốn đốt hết chỗ mỡ trên cái thân mập mạp kia của hắn quá!"
"Giết quan và giết bá tính là hai việc hoàn toàn khác nhau". Nhị Bang chủ Lưu Nghĩa cười lạnh:
"Hắn ỷ vào việc chúng ta không có chức quan trên người nên mới dám bắt chẹt như vậy, hắn đang sợ chúng ta, sợ người cũng như năng lực của chúng ta"
"Ít nhất cũng có hi vọng, Đỗ mập nhiều nhất cũng chỉ ở chỗ chúng ta thêm hai năm nữa, chờ sang năm ta lại tốn ít sức nữa, khả năng sẽ thành công, hắm kiếm được hời đi chỗ khác nhậm chức, để lại chúng ta đối phó với Huyện lệnh đời tiếp theo"
"Ta vốn cho rằng hàng năm kiếm nhiều tiền như vậy, chỉ mỗi chức quan nhỏ thôi, không ngờ...". Trịnh Thiên Phú mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần:
"Đám con cháu quan lại, khởi đầu đã là Bát phẩm, Thất phẩm, chúng ta chỉ muốn một vị trí Tuần kiểm nho nhỏ mà suýt chút nữa phải móc tim gan phèo phổi ra"
"Không bàn việc này nữa, người của Hà Bạc Sở còn chưa đến sao?"
Trịnh Thiên Phú lắc đầu:
"Đã 7-8 ngày rồi, còn chưa thấy đâu..."
"Cả đi cả về thì cũng nên đến nơi rồi..."
"Không đến là chuyện tốt". Lưu Nghĩa cười nói:
"Chứng minh quan lại ở Hà Bạc Sở cũng giống Đỗ mập, nói không chừng đang ở đâu đó uống rượu, nếu thật sự cẩn thận tỉ mì thì mới khó nói chuyện."
Nhìn quen hành vi của Đỗ mập, Lưu Tiết nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu.
Phàm là việc gì cũng phải bàn chuyện trước đã, bàn đến khi nào hai bên đều hài lòng.
Nếu thật sự không bàn nổi...
Vậy cũng chỉ có thể đổi đối tượng khác mà bàn.
Sóng nước dập dềnh.
Ánh mặt trời ban trưa xuyên qua mặt nước, trải qua khúc xạ của sóng nước hoá thành hồ quang chập chờn.
Lương Cừ ngồi xếp bằng phía trên một tảng đá lớn, tóc đen được buộc lên tung bay trong gió, khí tức toàn thân đều được thu liễm vào trong, gần như hòa thành một thể với tảng đá, mỗi lần khí huyết lưu chuyển, từng tia từng sợi đều dung nhập vào trong dịch tủy.
Mấy con cá nhỏ bơi qua, nuốt lấy đám rong sinh trưởng tràn lan bên dưới tảng đá.
Bóng ma lặng yên không một tiếng động bao phủ phía trên đỉnh đầu bầy cá, Nheo Béo khẽ nhếch môi, duỗi ra xúc tu, tranh thủ lúc cá con chưa kịp phản ứng cuốn nó lên, ném ra ngoài mặt nước.
Lương Cừ mở mắt ra.
Nheo Béo đảo mắt, phun ra một con Bảo Ngư toàn thân thuần một màu trắng, bên hông có hoa văn màu xanh.
Sau khi lấy lại được tự do, Bảo Ngư chạy trốn với tốc độ cực nhanh, chỉ tiếc rằng còn chưa chạy ra ngoài được một mét đã bị dòng nước giam cầm ở nguyên một chỗ.
Sóng nước lưu động, đẩy Bảo Ngư vào trong tay Lương Cừ.
"Cá lam văn, Bảo Ngư ở khu vực huyện Phong Phụ cũng có khác biệt khá lớn so với huyện Bình Dương"
Lương Cừ đưa tay ra túm lấy Cá lam văn, trở lại trên thuyền, mở ngực mổ bụng nó ra, chia cho mấy thú.
[Tinh hoa Thủy Trạch +6]
Cá lam văn cũng không phải rất lớn, chỉ có hai cân, bỏ đi xương đầu nội tạng thì chỉ còn 7 - 8 lạng thịt.
Lương Cừ ăn xong Cá lam văn, lại ăn thêm hai quả Kê Quan Quả.
Mỗi ngày ăn ba quả Kê Quan Quả sẽ cho hiệu quả tốt nhất, đồng thời, loại quả này cũng bảo quản được rất lâu, cho dù có là giữa hè cũng có thể bảo quản được từ mười ngày trở lên.
Trước khi đi, Lương Cừ đã quy đổi mười lăm quả, có thể sử dụng trong năm ngày, trước mắt sắp ăn hết rồi.
Hắn tiêu hết toàn bộ 25 điểm Tinh hoa Thủy Trạch vào Độ dung hợp, bản thân Bảo dược bắt đầu phát huy tác dụng, khí huyết trong cơ thể một lần nữa tràn đầy, lại có thể Luyện Huyết hai lần.
Một cảm giác khác lạ sinh ra bên trong dịch tủy, như sắp tràn cả ra ngoài.
Lòng Lương Cừ khẽ động.
Trực giác của Võ Giả nói cho hắn biết, chỉ cần hai đến ba lượt Luyện Huyết nữa là hắn có thể đột phá ải Huyết.
Không chỉ như thế.
Lương Cừ liên kết với Trạch Đỉnh, nhìn điều kiện tiến hóa của bốn thú.
[Tiêu hao 1. 2 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, tiến hóa Cá sấu Giác Mộc thành Cá sấu Giác Mộc Thương]
[Tiêu hao 2. 6 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, tiến hóa Cá nheo đầu hổ thành Cá nheo đầu hổ uy sát]
[Tiêu hao 3. 6 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, tiến hóa Cua đá thành Cua đá vương]
[Tiêu hao 4. 7 điểm Tinh hoa Thủy Trạch, tiến hóa Thiên thủy ngô công thành song sí Thiên thủy ngô công]
Lương Cừ lấy ra hai quả Kê Quan Quả còn sót lại, chia làm bốn phần.
Lưu Tiết dù có quỷ kế đa đoan thế nào cũng sẽ phải chết chìm dưới vùng sông nước Giang Hoài này!