Thành Thần Bắt Đầu Từ Thủy Hầu Tử (Bản Dịch)

Chương 306 - Chương 306: Hoàng Tuyền Cũng Là Sông (1)

Chương 306: Hoàng Tuyền cũng là sông (1) Chương 306: Hoàng Tuyền cũng là sông (1)

Thi thể chìm xuống dòng sông, bùn cát dâng lên ba thước.

Lương Cừ đứng ở trên thuyền, im lặng nhìn đầu lâu lăn lộn bên trong bùn cát, cuối cùng, đôi mắt trợn trừng giận dữ bị bùn cát che lấp.

Khí cơ chỉ thuộc về Võ Sư cảnh giới Bôn Mã viên mãn dần tản ra bên dưới lớp bùn, một lúc sau đã không còn sinh cơ gì nữa.

Đến lúc này, toàn bộ dã tâm của Bang chủ Kình bang – Lưu Tiết, người chiếm cứ huyện Phong Phụ hơn hai mươi năm nay đều hóa thành sự không cam lòng, bị mai táng ở dưới đáy nước.

Huyện Phong Phụ với hơn vạn ngư dân, trên người họ không còn ngọn núi to lớn nặng nề lúc nào cũng chiếm cứ sáu thành sinh mệnh kia nữa.

Việc ở trên nước, xử lý ở trên nước, kết thúc cũng ở trên nước

Phù!

Dòng nước chấn động, rửa trôi vết máu ở hai tay áo.

Lương Cừ xoay chuyển cánh tay, lưỡi của Phục Ba Thương cắt qua dòng nước, rửa đi vết máu trên mũi thương, hắn xoa bóp cánh tay có hơi nhức mỏi.

"Không hổ là Bang chủ một bang, Cửu khiếu đều mở, cảnh giới Bôn Mã viên mãn!"

Lần chiến đấu này đơn giản hơn nhiều so với hắn tưởng tượng, nhưng không nhẹ nhàng chút nào.

Sau mấy lần va chạm, dù bản thân hắn có Võ cốt cũng có chút không chịu nổi kình lực, bị sưng tấy đau nhức.

May mà trước đó đã chém đứt một cánh tay của đối phương, dẫn đến khí mạch không thông, độ khó giảm đi nhiều, hơn nữa hắn lại có năng lực khống chế dòng nước, nếu không thật sự khó đánh.

Cho dù là như vậy, cũng đủ để Lương Cừ tự đắc.

Bốn ải bảy đạo, Da Nhục Cốt Huyết, Bôn Mã, Lang Yên, Thú Hổ...

Thực tế, giữa ải Huyết và cảnh giới Bôn Mã vẫn còn có một ải Lục Phủ Ngũ Tạng nữa, ải này không giống bốn ải trước, một khi đột phá, sẽ tự động mở nhất khiếu, tiến vào quá trình tu luyện Bôn Mã cửu khiếu.

Tam điền, tam quan, tam khiếu, gộp lại thành Cửu khiếu.

(Tam điền: thượng, trung, hạ đan điền; Tam quan: huyệt Vĩ Lư, huyệt giáp Tích, huyệt Ngọc Chẩm; Tam khiếu: âm khiếu, dương khiếu, trung cung)

Cửu khiếu đều mở, ấy chính là thống nhất làm một, khí rót vào toàn thân, mỗi khi thi triển quyền cước đều dẫn theo gió lớn, như vậy mới là Bôn Mã viên mã.

Đạt cảnh giới này, binh giáp bình thường chẳng khác gì nhào bùn. ,

Cũng giống như tuyết lạnh gặp nước sôi liền tan đi, như miếng băng mỏng đầu xuân chỉ đụng một cái liền vỡ nát.

Lưu Tiết là bang chủ Kình bang, huynh đệ thủ hạ tận mấy trăm người, lại có thực lực như vậy, tự cho mình là mãng xà cai quản nơi đây nhưng lại bị Lương Cừ đánh chết ở dưới nước!

Đại công đến tay!

Lương Cừ quay đầu lại.

Ba thú chậm rãi thối lui khỏi vòng vây, nhường ra một vị trí cho hắn.

Lưu Nghĩa như vô hồn.

Trịnh Thiên Phú ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Võ Giả giỏi về thu liễm khí tức, Lương Cừ tu luyện 'Vạn Thắng Bão Nguyên' càng giỏi việc này.

Nhưng trong quá trình chém giết, khí tức bất luận thế nào cũng không thể thu liễm được, tự nhiên bại lộ cảnh giới.

Bôn Mã viên mãn đánh với Võ Giả bốn ải, vậy mà thua!

Bọn hắn chưa từng tự mình trải nghiệm năng lực của Thủy lao, ngay cả thuyền lật cũng cho rằng là do Thủy thú làm.

Sao có thể chấp nhận cái chết của Lưu Tiết?

Trên đời này tại sao lại có quái thai như vậy!

Lưu Nghĩa há to mồm, nước mắt yên lặng chảy xuống, chưa từng có cảm giác bi thương đau xót đến vậy.

Hắn phảng phất nhìn thấy cuộc đời mình như hình ảnh nhấp nháy trên màn ảnh chiếu bóng.

Hai mươi năm trước, hắn cùng với đại ca sống nương tựa vào nhau, hai mươi năm sau sinh tử gắn bó.

Mọi người đều tưởng rằng mấy tên ngư dân đục chìm thuyền nhà họ Lưu bị Đại Yêu giết chết, nhưng chỉ có mình Lưu Nghĩa biết, là đại ca đêm hôm đó cầm theo khảm đao tìm tới cửa nhà bọn chúng.

Tất cả dường như đều bắt đầu từ ngày hôm đó, và cũng kết thúc từ ngày hôm đó.

Lưu Nghĩa cảm thấy mình là một con cá lớn tự do, tùy tiện bơi lội trong vùng sông nước, mặc dù biết một ngày nào đó sẽ bị ngư dân bắt lên, mắc vào lưới, lại không ngờ rằng, khi ngày ấy đến lại trở tay không kịp như vậy.

"Ngươi là Lưu Nghĩa đúng không?"

Lương Cừ vác theo Phục Ba Thương, đi tới trước mặt Lưu Nghĩa đang hai mắt vô thần.

Toàn thân Lưu Nghĩa run lên, con ngươi tràn đầy tơ máu dịch lên trên, nhìn chằm chằm Lương Cừ, vừa bi thương vừa oán hận.

"Ngươi, giết hắn..."

Võ Giả có thể nói chuyện ở dưới nước, chỉ cần dùng kình lực ngăn dòng nước lại, thậm chí còn rõ ràng hơn so với trên mặt đất, oán hận cũng thế.

Lương Cừ cũng không biểu lộ gì nhiều, lần thứ nhất hắn giết người là Trương nấm đầu, là vì để sống sót.

Khi đó hắn còn ghê tởm, buồn nôn, trong lòng có cảm giác hối hận mờ mịt, mỗi khi đi ngang qua một người ngư dân lạ lẫm nào đó đều muốn tránh đi.

Nhưng từ sau ngày hôm đó, nửa năm qua cũng không có ai hỏi tới.

Chết một người, cũng chẳng khác gì chết mất một con chó.

Bình Luận (0)
Comment