"Con muốn mua cũng không mua nổi". Lương Cừ lắc đầu:
"Đệ tử tình cờ có được trong một lần xuống nước, nhặt được, không tốn một xu nào"
Trai Tượng bình thường không có linh trí, Trân châu được nuôi dưỡng ra đều có hình thù kỳ quái.
Nhưng Trai Tương già kia lại không giống thế, sinh vật có trí khôn có thẩm mỹ của mình, giống như Cóc ca thích thuyền lớn.
Hạt châu nếu to mà không được tròn trịa sẽ khiến cho Trai Tượng già cảm thấy không vừa ý, do đó mỗi một hạt Trân châu đều trông như được điêu khắc ra, tỉ lệ có thể nói là hoàn mỹ.
Dương Đông Hùng được mở rộng tầm mắt:
"Lạ thật đấy, Trai Tượng bình thường thật sự có thể nuôi dưỡng ra hạt châu mượt mà như thế này sao? Không phải là một con Tinh quái có linh trí đấy chứ?"
Lương Cừ chỉ cười mà không nói gì.
Dương Đông Hùng hiểu rõ, mỗi người đều có kỳ ngộ riêng của mình, không cần thiết phải hỏi nhiều.
"Sư nương thấy thế nào? Có phải là tốt hơn so với Lan Kỹ của sư phụ không?"
Hứa Thị yêu thích không buông tay, vuốt ve hạt Trân châu, phất tay gọi Lương Cừ tới.
Lương Cừ tiến đến, chợt bị một đầu ngón tay búng vào trán, hắn phối hợp che trán, ngửa về phía sau.
"Sư nương sao lại búng trán con? Đau quá đi mất"
"Nhìn không ra con ngược lại lại biết làm vui lòng người ta thế đấy, trân bảo bậc này lại đi đựng trong một cái hộp gỗ tồi tàn rồi tặng cho lão thái bà ta?
Nếu tương lai con cưới vợ, hạt châu này sẽ là sính lễ rất tốt đấy, có ai nhìn thấy mà thần trí không u mê đâu, nhìn Nam Đệ mà xem, tròng mắt cũng không chuyển động kia kìa."
Nam Đệ đứng bên cạnh che khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, duỗi đầu ngón tay ra chọc chọc bả vai Hứa Thị.
"Phu nhân..."
"Thứ này cũng không thể đem tặng người một cách lung tung được, ta trước tiên thay con gìn giữ, sau này con cưới vợ ta sẽ trả lại cho con"
"Không cần vậy đâu, không cần vậy đâu, con bên kia không chỉ..."
Hứa Thị hơi nheo mắt:
"Chẳng lẽ còn có thứ tốt hơn sao?"
Lương Cừ ho khẽ một tiếng, không phủ nhận.
Trai Tượng già có tận mấy hạt Trân châu có kích thước tương tự, đợi ngày sau thân quen hơn chút, lại xin 1-2 hạt nữa cũng không thành vấn đề.
Dương Đông Hùng kinh ngạc:
"Tiểu tử con, không phải là sinh ra và trưởng thành trong nước đấy chứ? Bảo vật gì cũng rơi vào tay con?"
"Sư phụ quá khen, quá khen"
Dương Đông Hùng lắc đầu, ông không nhìn thấu Cửu đệ tử mà mình ngẫn nhiên thu nhận này nữa rồi.
Ông quay đầu lại phân phó vài câu với nha hoàn rồi nhìn về phía Lương Cừ:
"Khi trước giết Tầm Ngư Yêu, một thân xương cốt của nó ta đã sai người đem đi luyện đan, luyện ra được 142 viên đan dược.
Trừ đi phí luyện đan, dược liệu phụ trong quá trình luyện đan, còn lại được 78 viên, chia theo tỉ lệ thì mỗi người được 18 viên, tự ta làm chủ, cho con thêm cho tròn số, tổng cộng 20 viên"
Nha hoàn nâng khay tới, trong khay là hai bình đan dược to bằng bàn tay, mỗi bình có mười viên.
Lương Cừ đưa hai tay ra nhận lấy, lại vái một cái:
"Đa tạ sư phụ"
"Không cần nhiều lời, vốn là con nên được"
"Sư phụ, thật ra con còn có một việc muốn nói"
Lương Cừ nhìn trái phải xung quanh, ý gì thì không cần nói cũng biết.
"Đi, chúng ta vào trong viện rồi nói"
Tháng tư, trong Đình viện cỏ cây um ùm, khắp nơi đều là mầm non trổ nhánh xanh tươi, không khí trong lành, mơ hồ còn xen lẫn mùi thơm của cây mơ, chắc là mấy ngày nữa là chín.
"Chuyện gì mà nhất định phải tránh đi mới nói được thế?"
Dương Đông Hùng chắp tay sau lưng đi trong Đình viện, bẻ một nhánh cây già xuống, tiện cho mầm non sinh trưởng um tùm hơn chút.
Cũng không biết vì sao, không bẻ nhánh già đi thì mầm non lại không dài ra được.
Lương Cừ ngược lại là biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn không giải thích mà chỉ nói:
"Hôm qua đệ tử mới tập được một môn công pháp mới"
"Công pháp mới?". Dương Đông Hùng quay người:
"Tốt hơn so với 'Vạn Thắng Bão Nguyên' sao?"
"Cũng không hẳn, công pháp này hơi đặc biệt, tương đối phù hợp với Võ cốt của đệ tử, càng có thể cùng với 'Vạn Thắng Bão Nguyên' bổ trợ cho nhau."
"Thế thì có gì khó nói, đây là việc tốt, không cần phải cố ý thông báo với ta, đi được bao xa phải dựa vào bản lĩnh của con."
Dương Đông Hùng không để ý, ông tin tưởng Lương Cừ không phải là loại người quay đầu liền bái người khác làm thầy, chỉ là một môn công pháp mà thôi.
"Đệ tử cũng không phải ý này, chỉ là người truyền công pháp cho đệ tử có chút đặc biệt, chuyện bắt đầu từ đầu tháng, con lo ngại thân phận cũng như thực lực của người kia, cho nên mãi vẫn chưa kể cho sư phụ..."
Lương Cừ kể sơ qua lai lịch của lão hòa thượng.