Ba lão bà của Hắc Xỉ hôm qua đều đã sinh con, tổng cộng được sáu con.
Không sai, là ba con chó mẹ, chỉ sinh ra sáu con non, tất cả đều là một thai hai con, không có nhiều hơn.
Hắc Xỉ đã có đặc tính của nửa Tinh quái, không bàn tới trí thông minh, vũ lực đã có thể chiến đấu với hổ báo, gây giống khó hơn không ít so với những con chó bình thường khác.
Lương Cừ chưa quên ý định nuôi một con chó trong viện nhà mình, hắn chọn một con chó đen có phần khung xương đầu lớn nhất, phần móng vuốt dày nhất trong số sáu con non.
Hết cách rồi, ảnh hưởng của Hắc Xỉ quá lớn, tất cả con non đều có bộ lông màu đen không thì là đốm, hắn dứt khoát chọn một con toàn thân đen nhánh.
Chó con bình thường sinh ra, Dương Đông Hùng phần lớn là tặng người khác hoặc để người ta tới nhận, hoặc là để ở trong viện nuôi dưỡng.
Nếu như đệ tử cần, tự nhiên cho đệ tử chọn trước, mấy vị sư huynh của Lương Cừ cũng từng mấy lần xin chó con.
Lương Cừ mỗi ngày sau khi tu luyện xong đều vòng qua xem, lưu lại chút mùi, để con non nhớ kỹ hắn, chỉ chờ con non qua thời kỳ 40 ngày là sẽ bắt về.
Tiện đường mang ít xương cốt Tinh quái qua, một phần thì mài thành bột đút cho con non ăn, tăng tốc độ trưởng thành, một phần khác thì đút cho Hắc Xỉ và lão bà của nó, bất ngờ thay lại được Hắc Xỉ vô cùng hoan nghênh.
Xương cốt của Thủy thú, ngày thường nó ít khi ăn, thấy rất mới mẻ.
Trong viện.
Lương Cừ bẻ một đoạn xương Thủy thú, để trong lòng bàn tay bóp thành bột phấn, trộn lẫn vào trong sữa trâu, tự mình đút cho con non ăn.
Hôm qua đã làm qua một lần, hôm nay con non cũng không còn quá kháng cự nữa, ngửi thấy mùi liền nằm úp sấp cạnh cái bát mà liếm ăn, cả miệng dính đầy sữa trâu.
Dương Đông Hùng lắc đầu:
"Cứ theo phương pháp đút ăn này của con, con non này lớn lên chỉ sợ là còn lợi hại hơn cả Hắc Xỉ"
Lương Cừ cười cười:
"Thế thì tốt quá"
"Ban thưởng bên Hà Bạc Sở đã xuống đến chưa?"
"Nghe ý của Từ đại ca thì mai hoặc kia là có thể đến, hai đại công là chuyện ván đã đóng thuyền, chỉ là không biết có được thăng chức thành Hà Bá Chính Bát phẩm không"
"Câu cá vốn nhàn nhã nhưng vẫn nắm quyền khống chế sinh tử, đánh cờ vốn tao nhã nhưng vẫn khơi dậy tâm lý chiến đấu.
(Hai câu này ý chỉ thích làm nhiều việc không bằng bớt việc đi mà sống cho thoải mái nhàn nhã, đủ loại tài năng không bằng không có tài năng mà giữ được bản chất của riêng mình. )
Ở Hà Bạc Sở phân ra thành hai phái, nay vẫn bình an vô sự, nhưng ta thấy phủ đệ của Hà Bạc Sở lập tức sẽ xây xong, đến lúc đó, thủy hỏa giao nhau, chắc chắn không còn thoải mái như nay.
Con được ban tước vị Đại Tạo Tước, còn trẻ đã làm tới Chính Bát phẩm, tất sẽ bị tiểu nhân ghen ghét, nên chú ý nhiều hơn.
Đúng rồi, lần trước ta nghe nói, ở Hà Bạc Sở có người muốn vào dưới trướng con, loại chuyện này ta không quản được, nhưng người nào nên kết giao, người nào không nên kết giao, trong lòng con phải phân định rõ ràng"
Suýt chút nữa thì quên, Dương Đông Hùng là Chưởng cố của Hà Bạc Sở, tuy chỉ là một chức quan nhàn tản nhưng cũng không phải hoàn toàn không hiểu biết gì tình hình trước mắt.
Chức quan Hà Bá của Lương Cừ là nhờ được khâm điểm.
Bình thường mà nói, quan võ có thể tới Bát phẩm, về cơ bản đều phải là Võ Sư cảnh giới Bôn Mã.
Thực lực thấp lại có địa vị cao, dễ xảy ra chuyện.
"Sư phụ không cần lo lắng, đệ tử vẫn biết phải trái đúng sai"
"Ừ, hôm qua thu hoạch mơ rồi đấy, mười ngày nữa nhớ tới uống rượu mơ"
Dương Đông Hùng để lại một câu rồi chắp tay sau lưng đi về phía ngoài viện.
"Nghe thấy không, mười ngày nữa được uống rượu mơ rồi đấy"
Lương Cừ xoa đầu chó con, chó con còn chưa mở mắt, kêu to ngao ngao hai tiếng.
Ăn no xong ngủ là chuyện khiến nó vui thích nhất, cũng là bản năng của con non, Lương Cừ thả con non đã ngủ vào trong ổ, lên thuyền trở về nhà.
Ở cửa chính, Trần Đồng Dân đang ngồi trên bậc thang thấy Lương Cừ đột nhiên đứng dậy:
"Lương đại nhân!"
"Trần đại ca? Sao lại ngồi trước cửa thế này, đi vào uống chén trà chứ?"
"Chút việc nhỏ thôi, không cần phải vào nhà làm phiền đâu". Trần Đồng Dân móc ra mấy tờ giấy:
"Tháng 6 năm nay, buổi hiến tế Hà Thần cũng tổ chức giống như lần trước, vẫn như trước là Lương đại nhân tới làm Chủ Tế, đây là tế văn, về phần quy trình thì ngài cũng quen thuộc rồi, không có gì thay đổi cả"
"Đa tạ". Lương Cừ tiếp nhận tế văn rồi xem qua một lần, về cơ bản cũng giống lần trước, xem được một lát, hắn đột nhiên nói:
"Đồng Dân, ngươi nói tế văn này có thể sửa lại hay không?"
"A, sửa lại ư? Tại sao phải sửa lại?"
Trần Đồng Dân không hiểu.
Hàng năm đều làm như vậy, không biết năm nay có gì không giống.
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi, ngươi xem, có thể đổi đối tượng trên tế văn này thành sông Giang Hoài không?"
"Tại sao?"
"Nếu Hà Thần Giang Hoài là hóa thân của sông Giang Hoài, vậy chúng ta trực tiếp tế tự sông Giang Hoài không phải cũng giống nhau sao? Chỉ là hơi sửa lại nội dung tế văn thôi"
Trần Đồng Dân hơi xoắn xuýt:
"Hình như đúng là như vậy"
Hà Thần Giang Hoài nếu là hóa thân của sông Giang Hoài, vậy tế tự sông Giang Hoài hay tế tự Hà Thần Giang Hoài dường như cũng không có gì khác biệt.
"Vậy giúp ta đi hỏi Trần lão xem nhé, làm phiền ngươi rồi."
Lương Cừ trả tế văn lại.