Có người thăm dò tin tức của ta?
Lương Cừ chau mày, phát giác ra sự việc không đơn giản.
"Ta ngẫm nghĩ, sao có thể kể cho hắn chứ.
Đại nương ta tuy không biết chữ, nhưng ngày nào cũng ngang qua ngõ nhỏ Hoàng Dương, nghe tiên sinh kể chuyện xưa, trong đầu vẫn rất rõ ràng.
Cái gì mà Hoàng Đế ăn một món không thể hạ đũa ba lần, nếu nhiều hơn thì lần sau sẽ có khả năng bị đầu độc.
Ra ngoài đi săn cũng phải chia thành ba nhóm, nhằm che giấu tai mắt người khác, sợ bị mai phục, rất nhiều thứ nhìn thì tưởng bình thường nhưng không thể nói lung tung được!"
Trương đại nương lải nhải, càng nói càng bon mồm, chẳng còn dáng vẻ lo lắng hoảng sợ như lúc trước.
"Trương đại nương, ngươi từ chối hắn rồi à?"
Trương đại nương xấu hổ cười một tiếng:
"Đông gia là người tốt nhất, lần trước thưởng cho ta hai đồng, ta vẫn còn nhớ kỹ đây. Đương nhiên biết là không nên nói, chỉ là mặt mũi người kia vô cùng dữ tợn, ta sợ hắn ghi thù, cho nên không dám không đáp ứng..."
Sợ Lương Cừ tức giận, Trương đại nương vội nói:
"Nhưng đại nương lừa hắn, nói láo với hắn ba khắc đồng hồ, nói đông gia mỗi ngày giờ Mão ba khắc sẽ ra cửa, giờ Ngọ một khắc... Đông gia, xin ngài đừng đuổi ta"
Lương Cừ cười ha ha, lấy hai đồng từ trong tay áo ra, tổng cộng là bốn đồng, đưa tới tay Trương đại nương.
"Trương đại nương, đừng lo, hắn cho ngươi hai đồng, ta cho ngươi bốn đồng, lần sau nếu gặp phải chuyện như vậy, không cần nói láo, cứ ăn ngay nói thật, miễn cho rước họa vào thân, chỉ cần âm thầm nói với ta một tiếng là được"
Người bên ngoài muốn đối phó với mình cũng không dễ dàng gì nhưng đối phó với một người bình thường thì quá đỗi đơn giản.
Mới mấy trăm đồng một tháng đã muốn để người khác bán mạng cho mình sao?
Việc mà ngay cả Lương Cừ cũng không làm được, Trương đại nương có thể chạy tới nói với mình, đã là có tình có nghĩa lắm rồi.
Nhận lấy tiền, khuôn mặt Trương đại nương lộ vẻ vui mừng, liên tục cảm ơn.
Nửa năm nay làm việc ở nhà Lương Cừ, số tiền kiếm được còn nhiều hơn so với làm mấy năm ở nhà khác!
Sau khi hỏi rõ ràng dáng vẻ của người thăm dò, Lương Cừ bảo Trương đại nương không cần phải lo lắng, an tâm đi làm việc.
Chạng vạng tối.
Lương Cừ đặt một tấm khăn lên trên, nhận lấy ấm đồng đã được đun đến đỏ bừng, pha cho lão hòa thượng và mình một chén trà mới, tiện tay ngăn Trương đại nương đang định dọn dẹp bát đũa lại.
"Trời vẫn chưa tối hẳn, tranh thủ trên đường đang còn nhiều người, đại nương sớm trở về nhà đi, bát đũa để đấy ngày mai rửa cũng được"
Nghĩ đến tên hung dữ thăm dò tin tức kia, trong lòng Trương đại nương lo lắng, vội vàng bỏ khăn lau xuống, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.
Lương Cừ dâng trà lên:
"Đại sư, mấy ngày gần đây có thấy người nào lén la lén lút xung quanh không?"
Lão hòa thượng chắp tay trước ngực:
"Chưa từng"
Chưa từng...
Lương Cừ tựa như có điều suy nghĩ.
Lão hòa thượng cũng không phát giác thấy gì, chứng tỏ đối phương còn chưa tiếp cận Lương trạch.
Trương đại nương thu dọn xong đồ đạc, nhét hết vào một cái giỏ trúc, Lương Cừ nhanh chóng đi vào phòng ngủ, lúc đi ra đã mang theo bao cổ tay, nội giáp trên người, theo sát Trương đại nương đang từ cửa bên rời đi.
Bám theo một đoạn, tận mắt nhìn thấy Trương đại nương vào nhà, hoàn toàn không có chuyện gì phát sinh, cũng không có người nào theo đuôi.
"Rốt cuộc là người nào thám thính tin tức của ta?"
Lương Cừ đứng tựa trong ngõ, trầm tư suy nghĩ.
Âm thầm thám thính hành tung của mình, bảo Trương đại nương đừng nói cho mình, chứng tỏ kẻ này không có ý tốt.
Không phải là thủ hạ của Vệ Lân đấy chứ?
Lương Cừ đột nhiên nghĩ tới người lãnh đạo trực tiếp trên danh nghĩa của hắn.
Đại án ở huyện Phong Phụ trước đó, Từ Nhạc Long đưa tin triệu tập người của mình, muốn thừa dịp người của Vệ Lân không kịp phản ứng, nhổ tận gốc đám người như Kình bang.
Mặc dù Lương Cừ không đi theo nhưng cũng biết thủ hạ của Từ Nhạc Long trong lần hành động này chiếm hết danh tiếng.
Mấy huyện xung quanh cũng không có bang phái lớn như Kình bang, nhưng cá béo tôm to thì cũng không ít.
Ra tay trước sẽ có ưu thế, công lao Vệ Lân kiếm được chỉ đếm trên đầu ngón tay, tất nhiên tâm tình sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cam.
Nhưng hắn không có khả năng trực tiếp bị Vệ Lân nhắm vào, hắn chỉ là một Hà Bá nho nhỏ, thể diện còn lớn đến vậy, nhưng rất có khả năng bị thủ hạ của đối phương nhắm vào.
Có ai mà không muốn lấy lòng cấp trên chứ?
Bản thân Lương Cừ còn từng giúp Từ Nhạc Long câu cá kia kìa.
Đợi nguyên nửa canh giờ, xác định không có chuyện gì xảy ra, Lương Cừ quay về nhà, cũng không nhờ lão hòa thượng làm gì cả.
Đối phương nếu thật sự có năng lực đè chết mình, nào phải cẩn thận như vậy.
Hoặc là thực lực không đủ, hoặc là địa vị không đủ, không đáng để khóc lóc đi tìm gia trưởng.
Càng chưa bàn tới Lương Cừ nay đã ngưng luyện ra Long Hổ Kim Thân, có thêm một con át chủ bài, hơn nữa còn có Ứng Long Văn chu du lục hư, dù đánh không lại hắn vẫn có lòng tin có thể chạy trốn.
Nghĩ theo hướng tốt, nói không chừng là nữ tử nhà nào đó nhìn trúng mình nên mới dò la hành tung của mình, tiện bề tình cờ gặp mặt?
Lương Cừ suy nghĩ miên man. ...
"Lỗ đại nhân, mỏ neo sắt sắp đúc xong rồi, xin chờ thêm một lát nữa, mời ngài uống chén trà!"
Trong tiệm rèn, Lê Uyên vung búa đập vỡ lớp vỏ ngoài, lộ ra vật đúc, đánh bóng thêm rồi cùng hai người thợ rèn khác khiêng một chiếc mỏ neo dài hai mét đi vào trong viện.
Rèn đúc dụng cụ phổ thông không cần thợ rèn cảnh giới Võ Sư ra tay, học đồ bình thường cũng có thể chế tạo được.
Lê Uyên là học đồ mới dưới tay Lục Cương, đương nhiên đảm nhận trọng trách này.
"Lỗ đại nhân, mỏ neo sắt đã đúc xong, không khác gì so với bản vẽ, mời ngài kiểm tra lại"
Lỗ đại nhân tiến lên trước, một tay cầm lấy mỏ neo sắt, nhìn trái ngó phải, ngoài mặt hết sức hài lòng nhưng trong lòng lại khịt mũi coi thường.
Chưa nói tới hình dạng cổ quái căn bản chui không lọt vào trong bùn.
Hai cái móc mà lại tốt hơn bốn cái móc, dễ móc được vào trong bùn cát sao?
Đúng là suy nghĩ hão huyền.
Không khéo vừa xuống nước đã nằm xuống, kéo vài dặm cũng không móc được vào lớp bùn.
Nhiễm Trọng Thức đúng là váng đầu rồi, lại sai mình đi làm thứ đồ vô dụng như vậy.
Hết cách, cấp trên chỉ cần nói một câu, cấp dưới có chạy gãy chân vẫn phải hoàn thành, cũng chỉ có thể âm thầm nghĩ trong lòng, bổng lộc vẫn phải tiếp tục nhận.
Lỗ Nhân móc túi tiền từ trong ngực ra.
"Đa tạ tiểu huynh đệ, đếm xem số bạc này đã đủ chưa?"
"Đủ rồi, đa tạ Lỗ đại nhân"
Dưới thuyền lớn.
"Này, mấy người các người, tới buộc cái mỏ neo này vào!"
Lỗ Nhân ném cái mỏ neo sắt xuống, chỉ huy mấy binh lính tới làm việc, bỏ lại một câu.
"Xem xem cái mỏ neo này có tác dụng không rồi báo lại Chủ bộ, viết một phần văn thư, không cần đưa ta xem, để Nhiễm đại nhân xem là được"
"Vâng! Đại nhân!"...
Dưới đáy nước.
Lương Cừ khoanh chân ngồi trên Trai tượng, uẩn dưỡng một lần ải Phủ, lưu lại ba thành khí huyết.
Trở lại thuyền của mình, mở bình đan dược ra, đổ vào tay đếm lại một lượt, chỉ còn lại tám viên.
"Đan dược làm từ xương cốt Tầm Ngư Yêu sắp dùng hết rồi, mình cũng sắp đột phá ải, một khi đột phá, Độ dung hợp tăng lên, đến lúc đó, Đại Tinh quái dưới nước cũng chẳng làm được gì mình đâu nhỉ? Quả thật sắp thành bá chủ dưới nước rồi."
Thương thuật, tiễn thuật, Kim Thân, công pháp đều đang tăng lên một cách vững vàng, cảnh giới lại càng tăng vọt, Lương Cừ khí phách bừng bừng.
Liếc mắt nhìn trời đêm trăng sáng sao thưa, hắn lấy tấm đệm từ ngăn chống thấm ra.
Tối nay không về nhà, ngủ lại trên thuyền!
Kể từ khi biết có người âm thầm nghe ngóng hành tung của mình, Lương Cừ không còn đi đi về về theo quy luật nữa.
Ngoại trừ mấy ngày dựa theo lời Trương đại nương đi 'câu cá' ra, đề phòng đối phương tai bay vạ gió, hắn thỉnh thoảng sẽ ngủ luôn ở trên thuyền.
Còn về trong nhà.
Có lão hòa thượng ở đó, nếu thật sự có người lẻn vào...
"Đúng rồi, Lão Bối, cạnh nhà ta mới xây thêm cái hồ nước, ngày mai ngươi có thể đi theo A Béo qua đó, đến lúc ấy càng gần với mặt nước hơn, phơi nắng cũng thoải mái hơn"
"Đừng có lừa ta, trong nhà ngươi vẫn đang có lão tăng đầu trọc ở đó"
"A, làm sao ngươi biết?"
A Uy leo ra từ trong túi của Lương Cừ, hai sợi xúc tu chỉ về phía Nheo Beo đang gặm đầu cá.
Nheo Béo ngẩng đầu lên, hết sức kiêu ngạo.
Lương Cừ cười to:
"Đùa ngươi thôi, thất bảo của Phật gia đúng là có Trai tượng, nhưng hoà thượng không mở sát giới, sẽ không giết ngươi lấy vỏ đâu"
"Lời này thật chứ?"
"Thật!"
Trai tượng lập tức động lòng.
Có ai mà không muốn ngâm mình trong nước phơi nắng chứ?
Suy tư hồi lâu.
"Tạm thời tin ngươi, để ta thử một lần!"
Ngày hôm sau.
Lương Cừ thu dọn hồ nước.
Một người lính mặc áo đen tìm tới cửa.
"Lương đại nhân, Nhiễm đại nhân cho mời"